Hải Chi Đạo (1)


Người đăng: HắcKê

Cây cối bị tiện đứt ngang giữa, thân cỏ nát vụn tung bay mù mịt, hai kình khí
chạm nhau, chưởng phong bật ra như núi băng sầm sập đổ xuống, Lục Tiệm nhảy
lui thật nhanh ra đàng sau, trước mắt gã vụt hoa lên một nhân ảnh, đã thấy Vạn
Quy Tàng như quỷ như mị, hốt nhiên tiến sát, nhập nội. Lục Tiệm vung khuỷu tay
gạt ngang, lãnh đúng một chưởng của Vạn Quy Tàng ngay cuì chỏ. Toàn thân rúng
động, ruột gan gã nóng hực như có lửa đốt, chân khí hộ thể đã bị chọc thủng,
vừa tản ra, đã tụ hội lại, giúp gã một chút sức lực, gã đứng lên, co giò bỏ
chạy.


  • Lại bỏ chạy nữa rồi! - tiếng cười Vạn Quy Tàng bay bổng lên cao, như đập
    vào màng tang, - đánh không lại thì bỏ chạy, bộ Ngư Hòa thượng đã dạy ngươi
    vậy sao?

Giữa lúc lời nói lọt vào tai, tiếng chân kề cận, Lục Tiệm hốt hoảng cập rập,
cước bộ không dám lơi là.

Cái vụ đánh đánh, chạy chạy này, vụ hai người xoắn vào nhau, đã lặp đi lặp lại
thật nhiều lần, trong nhiều ngày, hơn nửa tháng nay. Lục Tiệm thua liên miên,
nhưng gã ngày càng khôn ra, cố bám vào mạng sống, mỗi lần bị lạc hạ phong, lập
tức gã co giò bỏ chạy, bất kể Vạn Quy Tàng buông lời khinh thị, châm chọc ra
sao, gã chẳng thèm bận tâm, chẳng chịu đi đến chỗ nhất quyết sinh tử cùng lão.
Kim Cương lục tướng mặc dầu không địch lại "Chu Lưu Lục hư công", nhưng nếu
chỉ dùng để bỏ chạy mà không tận lực đấu đá, thì dư sức. Lục Tiệm hiểu rất rõ,
Vạn Quy Tàng trong lòng lúc nào cũng coi gã như mối đại hoạ tâm phúc, một ngày
còn chưa hạ sát được gã, một ngày lão quyết không rời xa gã, nhằm mục tiêu cầm
chân gã, không để gã đến giúp cho Thích Kế Quang có cơ hội giành chiến thắng.

Ban đầu, Vạn Quy Tàng muốn bắt giữ Lục Tiệm, đánh gãy tay chân gã, phong trụ
một số kinh mạch của gã, không cho gã có đường sống. Ý đồ đó Lục Tiệm dần dà
hiểu rõ, do đó, bất kẻ thắng bại vinh nhục, không cự lại được, là gã bỏ chạy,
kiếm chỗ ẩn nấp nơi những hang động, những đỉnh núi hiểm trở. Gã có Đại Kim
Cương thần lực cùng kiếp lực làm chỗ phòng thân, gặp đỉnh cao thì bay qua, gặp
nước sâu thì lặn như cá, chui rúc thạch động, tới đâu cũng tới. Đã mấy lần,
Vạn Quy Tàng dồn gã vào hiểm cảnh, Lục Tiệm cuối cùng vẫn tìm được lối thoát,
dùng Kim Cương lục tướng tuỳ nghi thay đổi biến hoá mà thoát nạn, giữ được
mạng sống.

Võ công Lục Tiệm do đó tinh tiến nhanh tới mức Vạn Quy Tàng cũng phải thất
kinh! Nghĩ về sự bỏ chạy giữ lấy thân này, cái cơ biến cuả tên thiếu niên này
so cùng Cốc Thần Thông năm nào xem ra không bằng được, nhưng võ công gã cao
hơn, lão còn có thể đánh thắng, nếu lúc này không trừ khử gã đi, ngày sau gã
sẽ là một hoạ lớn. Do nghĩ vậy, lão bất kể gian khổ, truy đuổi đến cùng.

Kẻ chạy, người đuổi, đấu nhau có hơn trăm trận, thậm chí có ngày giao phong
hơn mười lần, Lục Tiệm mỗi khi không địch lại, đều từ trong đất chết tìm đường
sống, bỏ chạy suốt. Hai người từ Giang Tây chạy về hướng nam. vượt ngang Mai
Lĩnh, từ Việt Bắc đi vào mấy tỉnh vùng Mân Việt, trên núi Vũ Di, chiến đấu dai
dẳng hai ngày, rồi từ Kinh Mân đi về bắc, vào đến biên giới Chiết Giang.

Suốt hơn nửa tháng đó, Lục Tiệm ăn không đủ no, ngủ chẳng yên giấc, bất kể gã
trốn tránh ra sao, chỉ nửa thời thần sau, đã thấy Vạn Quy Tàng đuổi đến! Lúc
đói, tiện gì ăn nấy, củ hoàng linh, quả tùng, trái cây dại trên núi, vừa chạy
vừa ăn, khát thì uống dăm ba ngụm nước lã, mệt mỏi lắm, cũng không dám ngả
lưng nghỉ ngơi, lo tìm cây cao, tảng đá núi nào lớn, mà tạm ẩn mình, ngủ đứng.
Có khi bị Vạn Quy Tàng truy bức quá khẩn cấp, liền mấy ngày chẳng ăn uống gì,
chẳng ngủ nghê, chẳng nghỉ ngơi, đó là chuyện thường.

Dẫu gian nan đến cùng cực như thế, nhờ suốt đời gã đã trải qua nhiều gian khổ,
không gì sánh được cái hành hạ của Hắc Thiên kiếp, Lục Tiệm lúc sau này, khi
thiếu ăn, thiếu ngủ, khi đói khát, gã sử biến tướng "Duy ngã độc tôn chi
tương" để nâng tinh thần, sử tướng "Cực lạc đồng tử" thúc đẩy sinh cơ nội thể,
xuất biến tướng "Minh nguyệt thanh phong" để thư giãn, giảm sợ sệt, dùng tướng
"Cửu uyên cửu thẩm" để đánh lạc hướng truy lùng, đem tướng "Vạn pháp không
tịch" che giấu hình tích, cùng lắm mới dùng tướng "Đại ngu đả chuyết" để tăng
phấn khởi mà phản kích.

Sau hơn nửa tháng, quần áo Lục Tiệm rách nát, không đủ che thân, người ốm
nhom, nhưng khi gầy bớt thịt, gân cốt lại mỗi ngày mỗi thêm dẻo dai, tinh thần
chẳng hề suy nhược, ngược lại còn hưng vượng hơn lên, do luôn đối đầu hiểm
nguy cùng cực, đối mặt một kẻ thù võ công tuyệt thế, tính khí gã cũng đã thay
đổi nhiều, mất hẳn thô lỗ, thần khí nội liễm tăng mạnh, ánh mắt săc bén như
mắt hổ báo, mắt ưng, cử động cần nhanh thì như gió, cần tĩnh thì như núi, tăng
tiến đạt phong phạm hàng cao thủ nhất lưu.

Khi vào sâu vùng Chiết Giang, ngày đó, Lục Tiệm lẩn vào một làng đánh cá, ẩn
nấp kín đáo, Vạn Quy Tàng dù biết gã quanh quẩn đâu đấy, nhưng biến tướng "Vạn
pháp không tịch" hết sức thần diệu, Vạn Quy Tàng tận lực truy tìm. song không
phát hiện được, đang lúc tìm mãi không ra, lão chợt thấy một đứa bé nhà chài
lưới thơ thẩn nhặt vỏ sò trên bãi biển, lão bèn chụp đứa bé, giơ lên cao quá
đỉnh đầu, hét lớn:


  • Lục tiểu tử, hãy mau cút ra đây cho ta, nếu không, ta đập thằng bé này nát
    xương!

Đứa bé quẫy mạnh mà không vùng ra thoát, nó khóc thét lên, Vạn Quy Tàng hừ một
tiếng, ra dáng sắp quăng, quật đứa nhỏ. Từ chỗ nấp đàng sau một hòn đá núi
lớn, Lục Tiệm bước ra, quát hỏi:


  • Vạn Quy Tàng, một đại tông sư như ngươi mà trơ trẽn đi ức hiếp một trẻ nhỏ?

Âm mưu đó, Vạn Quy Tàng nguyên đã suy tính kỹ, lão biết tính cách của Lục Tiệm
nhất định thể nào cũng hiện thân, thứ nhất sẽ lộ ra sự việc lão chẳng hành xử
cao minh, thứ nhì, chuyện này đồn đãi ra ngoài, sẽ làm điếm nhục thân phận
lão, nhưng đã truy tầm trọn mtộ buổi không ra, không cách nào khác, đến nước
đó, lão chỉ cần được việc thì thôi!

Tính tình cứng rắn, dùng âm mưu đó, lão bất cần vinh nhục, lão điểm huyệt đứa
nhỏ, bỏ nó sang một bên, cười rộ, nói:


  • Tiểu tử, lần bất phân thắng phụ này, đừng có bỏ chạy nưã, bằng không, tính
    mạng thằng nhỏ này không bảo đảm!

Lục Tiệm dư hiểu Vạn Quy Tàng tâm ngoan thủ lạt, nói được là làm được, và nhìn
thần sắc kinh hoàng của đứa bé, khóc lóc thảm thương, gã đành vất bỏ ý định
dào tẩu, tung mình tới, hai người nổ ra một trận đấu trên bờ biển.

Nửa tháng qua, thần thông Lục Tiệm đại tiến, đến mức độ thần và khí dung hoà,
gã tận lực thi triển, nhưng vẫn chưa đủ sức chống lại chân khí Vạn Quy Tàng.
Lúc kình khí hai bên giao kích, "Đại Kim Cương thần lực" lập tức bị đánh tan
tành, không ngưng tụ được, không thể dùng nó đả thương được địch thủ. Dẫu đã
tốn biết bao tâm trí tìm thế khắc phục điểm yếu đó, Lục Tiệm vẫn không tìm ra
cách, gã chỉ đành tập trung tinh thần, tránh đòn thực, kích đòn hư, tận lực né
tránh tiếp cận chân khí Vạn Quy Tàng, nhưng cả hai đều là cao thủ số một, hai
lúc bấy giờ, chiến đấu một còn một mất, muốn vĩnh viễn né tránh chân khí đối
phương là không tưởng, lần này cũng không ngoại lệ, đấu chừng hai mươi hiệp,
rốt cuộc thần thông gã cũng bị Vạn Quy Tàng phá tan, trúng một chưởng lợi hại
vào lưng.

Tuy chẳng phải là một đòn chí tử, chưởng đó đánh Lục Tiệm ngã quỵ tại chỗ, hộc
máu tươi, gã rán sức nghênh tiếp chưởng sắp tới của Vạn Quy Tàng, chỉ thấy
kình lực trầm trọng như núi, đánh bật chưởng của gã, Lục Tiệm biết chẳng né
tránh được nữa, gã bất động chờ phát chưởng vỗ xuống. Không ngờ, bàn tay đến
đỉnh đầu vụt dừng lại, nghe Vạn Quy Tàng cười, hỏi:


  • Tiểu tử, lần này chịu hàng phục chưa?

Lục Tiệm giận dữ thét lại:


  • Giết thì cứ giết, muốn ta hàng phục, là chuyện nằm mơ!

Lúc đầu, Vạn Quy Tàng định một chưởng đập chết Lục Tiệm, bàn tay đang đánh
xuống, lão chợt do dự. Lão khổ công luyên võ, chỉ mong thành vô địch đánh khắp
thiên hạ! Hai mươi năm trước, lão cuối cùng đạt được ước muốn đó, một tay đè
đầu đè cổ võ lâm. Nhưng tuổi lão ngày một cao, cái ước muốn làm vô địch thiên
hạ đó dần dà cũng nhạt dần, lão mường tượng, một thân bản lãnh như vậy, không
tìm ra địch thủ, cũng thấy có buồn buồn nỗi tịch mịch. Năm xưa, sở dĩ Cốc Thần
Thông ba lần thoát khỏi độc thủ lão, thứ nhất vì Cốc Thần Thông quả cũng có
bản lãnh hơn người, thứ hai vì Vạn Quy Tàng thấy tiềm lực của hắn trác tuyệt,
ngày sau ắt là kình địch, đã có lần lão bất nhẫn tha chết cho. Giống như khi
chơi cờ, gặp đối thủ ngang tay, ta thường muốn được chơi thêm nhiều ván nữa.
Đầu óc Vạn Quy Tàng cũng chẳng khỏi cùng tâm trạng, lúc lão định hạ phát
chưởng xuống, lão đã vụt nảy sinh cái ý chừa cho Lục Tiệm một lối thoát.

Lần này, lão tái xuất giang hồ, hay tin Ngư Hòa thượng, Cốc Thần Thông đều đã
lần lượt qua đời, lòng Vạn Quy Tàng chợt thấy một nỗi tịch mịch! Chưa được
cùng "Thiên Tử vọng khí thuật" so tài cao thấp, lão thấy đó là một sự đáng
tiếc trong đời! Sau đấy, bỗng dưng mọc ở đâu ra một Lục Tiệm, kể từ thời Cốc
Thần Thông, là người gây cho lão không ít nhức đầu, chỉ là tuổi gã còn trẻ, gã
chưa nắm rõ hết thần thông của lão, nếu gã ngộ được, thể nào cũng sẽ là một
kình địch khó đối phó. Thế nhưng đến phút chót cùng, lão bất ngờ tự dưng có
phần gượng nhẹ.

Bị mâu thuẫn trong lòng xâu xé, Vạn Quy Tàng im lặng hồi lâu, rồi lão cười,
hỏi:


  • Tiểu tử, chỉ cần ngươi cúi đầu nhận thua, ta sẽ lại tha cho ngươi lần nữa,
    ngươi nghĩ sao?

Lục Tiệm hứ một tiếng, bất cần, chẳng thèm trả lời.

Vạn Quy Tàng vẫn cười:


  • Ngươi thần thông không dở, khí phách cao kỳ. Chỉ là thần thông giỏi đó, cốt
    cách đó, không dùng vào chuyện gì khác, mà đem đi cứu mấy đứa đân đen thiếu
    đói, đem tính mạng ra chống đối ta?

Lục Tiệm đáp:


  • Ngươi tự cho là số một, thiệt ra còn nhiều chỗ chưa thông! Ngươi đã có nếm
    qua cái đau khổ của bao tử trống rỗng chưa? Cái đau khổ phải đem cầm cố vợ con
    chưa? Đã từng thấy trẻ sơ sinh đói khát, gào khóc oe oe trong lòng mẹ chưa?

Vạn Quy Tàng cười nhạt, bảo:


  • Bụng trống ráng chịu, cầm cố vợ con thì cũng ráng chịu, tại bọn nó không có
    bản lãnh. Trung thổ đất không rộng, mà người thì đông, chết bớt đi một ít cũng
    chẳng là cái quái gì! Muốn hoàn thành đại sự, đừng đếm xiả gì tới dân đen! Từ
    cổ xưa, mỗi lần thay đổi triều đại, có khi nào không chết ít nhiều người đâu?
    Nếu giờ không có người chết, làm sao cho nhân tâm dân Đại Minh ly tán, cho
    thiên hạ đại loạn? Thiên hạ mà không loạn, làm sao thay đổi triều đại được? Mà
    nếu không thay đổi triều đại, làm sao thực hiện được cái lý tưởng to tát của
    tổ sư Tư Cầm ta, "Đè bẹp Nho thuật, hạn chế quyền hành nhà vua"?

Lục Tiệm hứ lạnh một tiếng lớn, hét lên:


  • Nếu cần người chết, sao lại bắt bách tính chết, lão không tự đi mà chết đi?

Vạn Quy Tàng mắt toé lửa, dựng ngược hàng lông mày, lạnh lùng nói:


  • Oắt con, ta cho ngươi ăn nói kiểu đó lần này là lần cuối, đừng tái phạm
    nữa! Hừm .. bọn bách tính sao đem so với lão phu được?

Lão vụt buông Lục Tiệm ra, lùi hai bước, đưa hai tay nâng lên một tảng đá,
quát một tiếng, tảng đá bị nội kình của lão chấn động, bay vọt lên cao chừng
mười trượng, rồi rơi xuống!


  • Hiểu cái đó không?- Vạn Quy Tàng nói - đám thiên hạ bách tính ấy chẳng qua
    là một tảng đá đất bùn nằm trên mặt đất, lên cao giỏi lắm chừng đó, chẳng vươn
    tới được vòm trời trên kia, rồi cuối cùng cũng rớt xuống trở lại. Cái vòm trời
    trên cao kia là Vạn Quy Tàng ta đây, ngươi mà còn không hiểu đạo lý đó, suốt
    đời ngươi đừng hòng thắng được ta!

Lục Tiệm trầm mặc một chặp, gã vụt thò tay hốt một nắm đất, vung ném nó ra tít
ngoài khơi, sóng đánh rộ lên một cái, nắm đất biến mất dạng trong khoảnh khắc!
Lục Tiệm lớn tiếng bảo:


  • Ngươi có thấy đó không? Biển cả này sâu, rộng khôn lường, tảng đá đất bùn
    nào nó cũng chứa chấp được hết! Biển cả đó chính là Lục Tiệm ta đây, ngươi hôm
    nay không giết ta, thể nào cũng có ngày ta sẽ dùng cái "Hải chi đạo" đó đánh
    bại"Thiên chi đạo" của ngươi!

Đồng tử Vạn Quy Tàng vụt thu nhỏ lại, ánh mắt sắc như dao, rọi vô Lục Tiệm.
Lục Tiệm cũng giương mắt lên ngó trở lại, đôi nhãn châu không lay động lấy một
lần!

Nghinh nhau một hồi, Vạn Quy Tàng chợt cười ầm, khoát tay áo, cất giọng sang
sảng nói:


  • Tiểu tử giỏi! Có chí khí đấy, dám thách thức ta một câu ấy! Ta hôm nay sẽ
    không giết ngươi, để rồi xem. cái "Hải chi đạo" ngươi nói đó, là cái gì?

Lão dụ dự một chút, rồi vươn tay ra, chụp vào vai Lục Tiệm. Nội thương Lục
Tiệm chưa lành, gã không còn sức kháng cự, đành để mặc lão túm vào vai, nhấc
gã lên, cất bước chạy ào ào.

Lục Tiệm chẳng thể làm thinh, gã hét lớn:


  • Còn thằng bé kia thì sao?

Vạn Quy Tàng nhạt giọng đáp:


  • Ngươi cứ yên tâm, lão phu là nhân vật thế nào mà đi ăn thua với một thằng
    nhóc! Chừng một khắc nữa, huyệt đạo nó sẽ tự giải!

Lục Tiệm thở ra, hỏi:


  • Ngươi định xách ta đi đâu?

Vạn Quy Tàng cười, không trả lời!

Chạy ròng rã nửa ngày, hai nguời vào trong thành Hàng Châu ở gần đấy. Đến bên
bờ hồ, Vạn Quy Tàng lên lầu một quán ăn, khoan thai ngồi xuống. Tiểu bảo nhanh
nhẹn đến chào hỏi:


  • Khách quan muốn dùng thức chi?

Vạn Quy Tàng không đáp, lão thò tay vào ống đồng đựng đũa, rút ra một chiếc,
vẩy tay một cái, chiếc đũa gãy làm chín đoạn bay đến cắm soạt soạt soạt lên
trên bức tường sơn trắng mé đối diện, vào sâu vào chừng một tấc, vẽ nên ba
hình tam giác, lớn nhỏ khác nhau, góc cạnh không đồng đều, ba tam giác cắm lên
thành một cái hình xem rất cổ quái.

Gã tiểu nhị mặt mày tái mét, chắp tay cúi chào Vạn Quy Tàng một vái thật dài,
rồi hắn ào ào chạy xuống lầu, phút chốc đã nghe tiếng bước chân thình thịch
lên lầu, thấy lão chưởng quầy xuất hiện, cúi đầu chào, rồi lớn tiếng thưa:


  • Lão chủ nhân ghé qua, tiểu nhân không ra nghênh đón từ xa, tội đáng chết,
    đáng chết! Kính thỉnh ngài dời gót ngọc, vào phòng trong để tiểu nhân thưa
    chuyện!

Vạn Quy Tàng cũng chẳng liếc qua đến một lần, lạnh lùng hỏi:


  • Ở đâu ra mấy cái trò lễ phép rởm đời này vậy? Ta chỉ hỏi một câu thôi, có
    tin tức gì từ Ngải Y Ti không?

Chưởng quầy đáp:


  • Dạ có đấy, nhưng ở đây đông người ...

Vạn Quy Tàng đảo mắt nhìn quanh, thấy bọn thực khách cũng đang trố mắt nhìn
chòng chọc về phía lão! Lão lập tức hé môi cười nụ, nhặt hai chiếc đũa, vung
tay, đôi đũa bay nhanh như chớp, cắm vào cặp mắt của một người khách ăn, người
đó thê thảm hét lên, ngã lăn ra sàn, đau đớn tưởng gần chết đến nơi!

Dù Lục Tiệm từng biết thủ đoạn của Vạn Quy Tàng, nhưng thấy lão ra tay tàn ác
như vậy, gã không khỏi kinh sợ! Rồi nghe Vạn Quy Tàng nói:


  • Đứa nào muốn toàn mạng thì cút đi cho mau!

Đám tửu khách kinh hồn hoảng vía, hò nhau rùng rùng bỏ chạy, trên lầu phút
chốc vắng tanh, chỉ còn tiếng rên rỉ của kẻ trúng thương; bọn tửu bảo nhanh
chóng đến khiêng hắn xuống dưới lầu!

Chưởng quầy mặt mày tái mét, lão nuốt ực một ngụm nước bọt, đáp:


  • Ngải Y Ti nhắn tin rằng Cừu Thạch đã bị Thích Kế Quang liên thủ với Cốc
    Chẩn đánh thua chạy. Phần nàng, đã bị Cốc Chẩn bức bách, nên không thể phong
    tỏa ngăn chặn thuyền vận lương xuôi dòng về hướng đông, tội đáng chết muôn
    ngàn lần, nàng đang chờ lão chủ nhân trừng phạt!

Lục Tiệm nghe nói, mừng như điên, gã đang lo Cốc Chẩn chết, không dè y vẫn còn
sống!

Vạn Quy Tàng chỉ chau mày một cái, rồi thư giãn trở lại, lão cười mà rằng:


  • Hay lắm đây! Cốc tiểu tử quả nhiên hãy còn sống, ha ha, cái này mỗi lúc một
    thú vị a!

Lão nói xong, liếc nhìn Lục Tiệm, thấy nét mặt gã không đổi, đôi mắt long lanh
sáng, không giấu nổi vui mừng, lão bèn cười tủm tỉm, bảo:

-Này chưởng quầy, rượu ngon, nhắm tốt, mau mang lên đây cho ta!

Vừa mới ra tay hành hung giết người, lão tàn ác này đã muốn ăn cơm uống rượu,
làm Lục Tiệm hết sức kinh dị. Tên chưởng quầy đó cũng không dám làm ngơ khách,
mau chóng gọi tiểu bảo mang thức ăn, thức uống lên.

Hơn mười ngày qua, Lục Tiệm đã chỉ ngày ngày toàn ăn quả dại, rau rừng, nước
miếng gã ứa ra đầy miệng, gã lập tức chẳng khách khí gì, ăn uống thả dàn.

Nhiều năm sau này, Vạn Quy Tàng tu đạo luyện khí, lão trở thành hững hờ với
chuyện ăn uống thế gian, thức ăn có nhiều, nhưng lão chỉ động đũa mỗi món một
miếng, chung rượu chỉ nâng lên nhắp hờ qua loa rồi đặt ngay xuống.

Đang ăn uống, chợt nghe từ bên dưới lầu có tiếng huyên náo, rồi ba bộ khoái
giậm thình thịch bước từ cầu thang đi lên, tên thủ lĩnh cầm đầu quát nạt:


  • Hung thủ là đứa nào?

Hai kẻ làm chứng đi kèm thi nhau trỏ vào Vạn Quy Tàng, nói:


  • Là tên này!

Gã thủ lãnh sa sầm nét mặt, hô lớn:


  • Mang xiềng xích lại đây.

Một tên bộ khoái cầm giây xích vung vẩy, khua rổn rảng, bước đến tròng vào cổ
Vạn Quy Tàng. Lục Tiệm thầm kêu hỏng to! Quả nhiên, cũng chẳng biết Vạn Quy
Tàng động tác như thế nào, sợi xích sắt bỗng quật ngược lại như hệt một con
trăn, đập thật mạnh vào mặt gã cầm xích sắt. Lập tức dây xích tuột rời khỏi
tay, nó vẫn không dừng lại, giống một luồng quái phong, sợi xích đã đập thẳng
vào đầu tên thủ lãnh, mặt mày hắn tức thì nát bét, hắn té nhào xuống, tắt thở.
Sợi xích vẫn không ngừng chuyển động, nhắm quất vào kẻ làm chứng nhân, người
đó mặt vàng như nghệ, hắn vừa định né mình tránh, nhưng sợi xích đến nhanh tựa
chớp giật, mắt thấy chẳng để hắn kịp thoát thân.

Quát to một tiếng "Hầy", Lục Tiệm dang tay đưa đôi đũa ra. Bị điểm trúng ngay
vào chỗ giữa, sợi xích sắt tựa như một con vật linh động, nó quằn quại, rồi
ngừng bay, nhẹ nhàng rơi xuống nằm tênh hênh trên bàn.

Vạn Quy Tàng hừ lạnh một tiếng, Lục Tiệm tỉnh bơ như chẳng có gì xảy ra, gã
thò đũa vào thố sườn xào chua ngọt, gắp một miếng đút tọt vào miệng. nhai rau
ráu, rồi khi thấy chứng nhân vẫn còn đứng nghệt ra đấy như một ông phỗng đá,
gã chậm rãi hỏi:


  • Còn đứng đấy làm gì nữa, chưa dọt lẹ đi à?

Người làm chứng như vừa tỉnh mộng, lập tức dẫn đầu cả đám, dông thẳng xuống
thang.


  • Tiểu tử, - Vạn Quy Tàng nhạt giọng nói - đã bao nhiêu năm rồi, mới thấy
    ngươi là kẻ đầu tiên đứng ra ngăn cản ta giết người! Gan cùng mình á!

Lục Tiệm thản nhiên đáp:


  • Đang dùng bữa mà thấy giết người, làm ta ăn hết ngon miệng! Để xong bữa đã,
    rồi giết cũng không muộn!

Vạn Quy Tàng hỏi:


  • Chạy ráo cả rồi, còn giết nỗi gì?

Lục Tiệm đáp:


  • Ai nói là đã chạy hết ráo? Chẳng phải là ta vẫn hãy còn ở lại đây sao? Chờ
    ta ăn no xong, ngươi giết ta cũng được!

Vạn Quy Tàng cười, hỏi tiếp:


  • Sao phải chờ cho đến khi ăn no bụng?

Lục Tiệm nói:


  • Làm quỷ no chắc sướng hơn nhiều!

Vạn Quy Tàng cười ầm, gật gù bảo:


  • Gặp dân không sợ chết, đem giết bằng cách nào ra doạ cho nó sợ bây giờ?
    Tiểu tử, không có cái gì làm cho ngươi sợ hay sao?

Lục Tiệm đáp:


  • Dẫu cho có, ngươi cũng chẳng biết được đâu!

Vạn Quy Tàng cười cười, đứng lên, nói:


  • Đi thôi!

Lục Tiệm thắc mắc:


  • Đi đâu?

Vạn Quy Tàng vui vẻ bảo:


  • Đi Nam Kinh, đến Đắc Nhất sơn trang. Ta phải đến đấy phúng viếng một người
    bằng hữu.

Câu nói chưa dứt, đôi đũa tre trong tay Lục Tiệm rớt đánh cạch một tiếng xuống
mặt bàn.

Vạn Quy Tàng cười hì hì, hỏi gã:


  • Đường đường là truyền nhân Kim Cương môn, sao đến một đôi đũa cũng nắm
    không chặt được trong tay?

Lục Tiệm đã tự trấn an xong, bèn đứng lên, đáp:


  • Ăn xong rồi, còn giữ đũa trong tay làm quái gì?

Vạn Quy Tàng vui vẻ nói:


  • Tốt lắm! Ăn uống no nê rồi, hãy đi theo ta đi thôi!

Lão rảo bước dài, đi trước. Lục Tiệm chẳng làm gì khác được, buộc lòng phải
bám theo sau đuôi.

Ra khỏi Hàng Châu, hai người nhắm hướng bắc rong ruổi, những lúc nghỉ ngơi
nhàn hạ, Lục Tiệm nhắm mắt dưỡng thần, vận công liệu thương, Vạn Quy Tàng cũng
không để ý gì đến gã, lão thường ngồi, tay bó gối, miệng tủm tỉm cười cười,
ngâm trăng vịnh gió, kẻ nào không hiểu, nhác trông, cứ nghĩ lão là một danh sĩ
có tiếng tăm đương thời, đâu ngờ đó là một tên ma đầu giét người như ngoé, tay
sặc sụa mùi máu.

Nhờ kiếp lực kì diệu, cùng sự trợ giúp của Đại Kim Cương thần lực, chưa đến
Nam Kinh, nội thương Lục Tiệm đã lành quá nửa, gã lập tâm, nếu Vạn Quy Tàng
làm điều chẳng hay cho mẫu thân, gã sẽ một trận sống chết cùng lão.

Ngày đó, họ cuối cùng cũng đã đến Đắc Nhất sơn trang, Vạn Quy Tàng đứng tại
bên ngoài, nhẩm đọc đôi câu liễn, rồi lên tiếng phẩm bình:


  • Trong con mắt Trầm Chu Hư, hắn thấy trời đất quá nhỏ, hèn chi hắn đã chẳng
    đạt được thành tựu lớn.

Lục Tiệm hỏi:


  • Vậy thiên hạ trong nhãn quan của ngươi nhỏ, lớn chừng bao nhiêu?

Vạn Quy Tàng cười cười, giải thích:


  • Trời đất có thể lớn, có thể nhỏ, người thường nhìn lên, chẳng qua thấy một
    vòm rộng bên trên, dưới chân là một khối lù lù. Cái nhãn quan của Trầm Chu Hư
    về cái lớn nhỏ của thiên địa đó, cũng chỉ là cái nhìn về thiên địa nhà Đại
    Minh, phiá tây có rặng Côn Lôn, phía đông đến tận Đông Hải, phương nam là
    Quỳnh Nhai, phía bắc là Trường Thành. Trong con mắt Vạn mỗ ta đây, trước giờ
    chẳng có thiên, địa gì sất!

Lục Tiệm bàn hoàn, hỏi:


  • Nói vậy là sao?

Vạn Quy Tàng bảo:


  • Trong con mắt của Vạn mỗ, "Thiên bất năng phúc, Địa bất năng cái, bất sanh
    bất diệt, khả hữu khả vô" (trời chẳng che khắp nơi, đất chẳng trùm mọi chỗ,
    chẳng sinh, chẳng diệt, có khi có, cũng có khi không)!

Lục Tiệm nghe lão nói, nhíu mày nghĩ ngợi, gã chẳng sao thấu hiểu cho được.

Lúc ấy, tráng đinh trông thấy hai người, đã nhanh chóng chạy vào bẩm báo. Một
lúc sau, năm đại kiếp nô lũ lượt kéo ra, trông thấy Lục Tiệm, họ vừa ngạc
nhiên vừa mừng rỡ, nhưng khi thấy Vạn Quy Tàng, chẳng ai không khỏi kinh
khiếp. Hai người trò chuyện thung dung, làm bọn họ không sao hiểu nổi, bèn
đứng khựng tại khung cửa, không dám bước ra. Chỉ khi hai người tiến lại gần,
họ mới dám ra chào đón Lục Tiệm. Tái ngộ sau một tai kiếp, họ thảy đều tự cảm
khái một hồi lâu. Lục Tiệm hỏi:


  • Sao các người trở về trang được?

Mạc Ất đáp:


  • Chúng nô tìm không được bộ chủ, đành kéo nhau về trang chờ chết! Trời
    thương cho bộ chủ lành lặn, xem ra lão trời già còn chưa muốn cắt đứt tính
    mạng chúng nô đó!

Hắn mừng đến nỗi muốn cười phá lên, nhưng nhìn nét mặt Vạn Quy Tàng, hắn cười
không nổi, đưa bộ mặt đi đám tang ra, trong ánh mắt hiện đầy khủng hoảng.

Lục Tiệm khẽ gật đầu, gã lần lượt nhắm từng người phóng ra một cỗ chân khí, cả
năm người cứ tưởng lần này gặp bất hạnh, không ngờ được thoát chết, họ mừng
quá sức, đã định tiến vào sát bên Lục Tiệm, dè đâu đã thấy Lục Tiệm khoát tay
lia lịa. Thương Thanh Ảnh lấy làm lạ, hỏi:


  • Tiệm Nhi, con sao vậy?

Lục Tiệm bất giác lắc đầu, nhăn nhó cười gượng.

Vạn Quy Tàng làm như không nghe, không thấy gì chung quanh, lão thò tay nhón
một cây nhang, nhìn bài vị một lúc, rồi cất tiếng cười, bảo:


  • Trầm lão đệ, Vạn mỗ đã ba mươi năm nay chưa từng khấu đầu trước ai, hôm
    nay, vì lão đệ, ta phá lệ một lần.

Nói xong, lão đưa nén hương lên quá đầu, vái một vái dài, rồi cắm nén hương
vào bình hương.

Thương Thanh Ảnh thấy lạ, bà khẽ cúi mình thi lễ:


  • Túc hạ là bẳng hữu của vong phu?

Vạn Quy Tàng trả lời:


  • Không thể kể là bằng hữu! Hồi ông ấy còn sống, thường hay gọi ta một tiếng
    Thành Chủ, kẻ bất tài này họ Vạn, tên Quy Tàng, phu nhân chắc cũng đã có được
    nghe qua?

Thương Thanh Ảnh lập tức tái mặt, bà lùi hai bước, khoé môi run rẩy, không sao
đưa tiếng nói ra miệng được!

Chợt nghe có tiếng hắng giọng khàn khàn, rồi có người gọi lớn:


  • Tiệm Nhi, Tiệm Nhi.

Lục Đại Hải từ hậu đường chạy ra, nhào vào ôm lấy Lục Tiệm, những giọt nước
mắt già nua ứa rịn, miệng lão càu nhàu:


  • Xú tiểu tử ngươi ... Thiếu chút nữa hại gia gia chết luôn!

Lục Tiệm thấy ông tiều tuỵ, gã thở dài, hỏi:


  • Gia gia ... ông không sao chứ?

Gã chưa dứt lời, đã nghe Vạn Quy Tàng vảo:


  • Việc phúng viếng xong rồi, này Lục Tiệm, ta đi trước đây, mồng chín tháng
    chín, sẽ gặp lại nhau trên đảo Linh Ngao, lúc đó, ngươi chớ để ta phải thất
    vọng!

Lão nói xong, đưa mắt ngó Thương Thanh Ảnh, rồi day sang dòm Lục Đại Hải, đọan
trong tiếng cười dài, lão rảo bước đi ra ngoài.

Lục Tiệm ngây người một lúc, gã dìu mẹ và ông vào hậu đường, sau đó đem những
tao ngộ mấy ngày vừa qua thuật lại một lượt, ông và mẹ nghe xong thảy đều than
thở.

Lục Đại Hải nói:


  • Lũ Mạc Ất vừa về đến nhà, chúng khóc ầm lên, nói là cháu nhiều khả năng đã
    gặp bất hạnh. Ta nghe xong, sốt ruột quá, tức thì ngã bịnh, toàn nhờ mẹ cháu
    đứng vững để chịu đựng, lại còn muốn hầu hạ cái lão già dớ dẩn là ta đây! Mẹ
    cháu nói, cháu là người phúc to mạng lớn, thể nào cũng sẽ được vô sự! Ta vừa
    rồi còn cho là mẹ cháu cất công an ủi ta, bây giờ, xem ra hai mẹ con có giây
    liên hệ máu mủ, dẫu xa nhau ngàn dặm, chuyện buồn, vui, hoạ phúc đều thần giao
    cách cảm được hết!

Lục Tiệm nghe ông nói, gã gượng cười, rầu rĩ:


  • Toàn là tại hài tử bất hiếu, đã làm cho gia gia thương nhớ lo lắng.

Lục Đại Hải tát gã một tát, nhíu mày nạt:


  • Xú tiểu tử lại còn giở trò lễ phép, nói giọng sách vở, làm người ta nghe mà
    phát nực!

Lục Tiệm chỉ cười, không đáp. Nhiều tháng vừa qua phải xa gã, Thương Thanh Ảnh
dường như vừa hoàn hồn, lòng lao xao tưởng chừng từ núi cao chìm xuống vực
thẳm, bà vui mừng hớn hở, vỗ về đầu vai gã, nhoẻn nụ cười hàm tiếu, nói:


  • Người ta ai cũng bảo Vạn thành chủ vô tình, nhưng ông ấy đã tha không giết
    con, lại còn đến phúng viếng, không uổng công lao một đời Chu Hư đã tận tuỵ
    cùng ông ta!

Lục Tiệm lắc đầu nói:


  • Mẹ ... là mẹ không hiểu đấy thôi, lão làm vậy để ra oai với con đấy!

Thương Thanh Ảnh lấy làm lạ, hỏi:


  • Ra oai cái gì kia?

Lục Tiệm đáp:


  • Lão hận đã chẳng bắt được con khuất phục lão, tuy miệng nói là đến phúng
    viếng, kỳ thực để bảo cho con biết là lão nắm rõ gốc gác của con! Mai mốt, con
    mà còn cứng đầu với lão, lão sẽ đến làm khó dễ mẹ và ông!

Thương Thanh Ảnh và Lục Đại Hải bốn mắt nhìn nhau, có chút nhíu mày. Lục Đại
Hải dè dặt nói:


  • Nói như vậy, bọn mình đừng gây sự với lão là xong! Chẳng ai muốn tát vào
    mặt kẻ cười vui hoà nhã với mình, mình không gây sự, lão còn làm gì được bọn
    mình kia chứ?


  • Không gây sự cũng chẳng xong! - Lục Tiệm thở ra - Mồng chín tháng chín này
    là ngày Đông Đảo và Tây Thành luận đạo diệt thần, con làm chủ bộ Thiên bộ,
    không thể vắng mặt được! Mà Cốc Chẩn là người Đông Đảo, hắn cũng chẳng thể bỏ
    qua cuộc luận đạo ấy! Lão Vạn Quy Tàng nói muốn con sau này đừng làm lão thất
    vọng, thật đã hết sức rõ ràng, tức là muốn con đừng quên thân phận con là ai,
    con phải tấn công Đông Đảo, thành thù địch của Cốc Chẩn.


Thương Thanh Ảnh thất thanh la lớn:


  • Sao lại có thể như vậy được?

Lục Tiệm gượng cười khổ, đáp:


  • Con không làm theo lời lão, mẹ và ông sẽ bị liên luỵ! Vạn Quy Tàng ra chiêu
    đó thực hết sức tàn độc, khiến con tiến thoái lưỡng nan.

Trong sảnh đường im ắng, Thương Thanh Ảnh bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp của
bà giàn giụa, bà nói:


  • Tiệm Nhi, con và Cốc Chẩn không thể nào sa vào cảnh huynh đệ tương tàn!

Lục Tiệm rầu rĩ đáp:


  • Cái đó nhất định rồi, chỉ là ...

Thương Thanh Ảnh tiếp lời gã, bảo:


  • Con không nên quá lo lắng cho ta và Lục bá. Ngày mai, ta sẽ lo sắp đặt đưa
    Lục bá về quê tránh nạn. Còn phần ta, ta mang tội nghiệt quá nặng, lẽ ra đã
    phải chết từ lâu rồi, chỉ vì con và Chẩn Nhi, mà ta cố mang nhục sống kiếp
    sống thừa này. Hai đứa con nếu gặp đại nạn thiệt thân, ta đâu còn vui thú gì ở
    lại cõi đời này nữa!

Lục Tiệm rúng động tâm can, vội nói:


  • Mẹ, nhất quyết không thể ...

Thương Thanh Ảnh xua tay, nói:


  • Ta đã quyết ý rồi, con đừng nói nhiều lời nữa! Lục bá ...

Lục Đại Hải cười, nói:


  • Trầm phu nhân, cái chủ ý của bà có chút đỉnh không ổn!

Thương Thanh Ảnh lấy làm lạ, hỏi:


  • Có chỗ nào không ổn?

Lục Đại Hải đáp:


  • Cho tới giờ, Lục Đại Hải ta ham sống sợ chết, nếu là vào ba, bốn mươi năm
    về trước, chả chờ phu nhân phải nói, gặp chuyện bự cỡ này, là ta đã quay mình
    co giò dông tuốt, không ngoảnh đầu ngó lại lấy một lần! Giờ đây, ta đã hơn bẩy
    mươi rồi, "Nhân sinh thất thập cổ lai hi", sống thêm ít năm nữa, ta cũng không
    thấy hứng thú gì lắm, chẳng bằng kiếm một chút hào kiệt trong cái chết, lại
    vui mừng vì đã dạy được một thằng cháu ngoan thiệt hào hùng, có nghĩa khí thâm
    trọng. Nói không chừng, Diêm Vương lão nhân gia nghe thấy vậy mà nảy sanh một
    chút thích thú, cho ta đầu thai trở lại vào một nhà ngon lành, được suốt đời
    giàu sang, đi thi đậu trạng nguyên!

Bầu không khí u ám nơi sảnh đường, sau câu nói cuả Đại Hải, thấy có phần tươi
tắn hơn lên. Lục Tiệm khóc không xong, cười chẳng được, gã buồn rầu nói:


  • Ông nội ... cháu ...

Lục Đại Hải đập một phát vào đầu vai gã, nghiêm mặt, bảo:


  • Cháu ... Cháu cái gì! Cho tới giờ, ngươi vẫn là thằng cháu ngoan của ta,
    ông đã chẳng dạy cháu được gì nhiều, chỉ dạy cháu như vầy nè, làm người ở đời,
    phải luôn luôn trọng nghĩa khí. Bởi thần thông thằng họ Vạn nó to lớn quá, có
    trốn chạy cũng vô ích, vậy thì được rồi, ta chỉ việc chờ nó đến đây giết! Cháu
    yên tâm đi, ông nội cháu đây cứng đầu cứng cổ lắm, nó chém vô đó một đao, ha
    ha, cổ chưa chắc đã đứt, mà đao sẽ gãy một cái rẻng, rớt làm hai khúc!


Thương Hải - Chương #104