Địch Hy (1)


Người đăng: HắcKê

Hình Tông giật bắn người, hắn dòm Cốc Chẩn, thấy gã vẫn lẳng lặng, cười cười,
chẳng tỏ chút xíu gì đang nói giỡn. Hình Tông vốn chỉ toàn dựng đứng câu
chuyện, chính mắt y không thấy cái chết của Cốc Thần Thông, y bất giác sững
sờ, la lên:


  • Ngươi nói xàm! Chính mắt ta chứng kiến, còn giả trá sao đươc!

Cốc Chẩn cười nửa miệng:


  • Sư đệ nếu lúc đó không phải hoa mắt, thì chắc nằm mơ giữa ban ngày! Gia phụ
    hiện đang yên ổn trong thành Nam Kinh, ngươi dám trù lão nhân gia chết, đến
    ngày mồng chín tháng chín này, để xem ngươi ăn nói ra sao trước mặt lão nhân
    gia?

Hình Tông mặt mày tái mét, trên trán mồ hôi đổ ròng ròng, còn tất cả đảo chúng
thảy đều chuyển buồn giận làm vui, Đúng thế, vào lúc kẻ địch Tây Thành đang
lăm le, đe dọa trước cưả, Đông Đảo tình hình nguy ngập, trừ đám Địch Hy, ai mà
không mong muốn thấy Cốc Thần Thông tại thế, huống hồ Cốc Thần Thông đã trùng
hưng Đông Đảo, được đa số đệ tử Đông Đảo kính trọng còn quá thần thánh, họ hết
sức yêu quý ông, thành ra, khi nghe nói ông mất, mọi người lúc đầu không tin,
rồi sau đó thành bi phẫn, do bị âm mưu của Địch Hy sách động, chính là Địch Hy
muốn dùng họ dồn Cốc Chẩn vào tử địa.

"Cốc Thần bất tử" vốn là câu thần chú trong lòng đệ tử Đông Đảo, bị bọn Địch
Hy sách động, tuy lúc đầu nghe bọn chúng loan truyền tin tức về cái chết, đại
bộ phận đệ tử trong lòng hãy còn bán tín bán nghi, bây giờ, đột nhiên nghe tin
Cốc Thần Thông vẫn hãy còn sống tại thế gian này, bọn họ vui mừng quá sức, phù
hợp với điều họ mong ước, họ bất giác rùng rùng reo lên: "Đúng rồi, Đảo Vương
sao chết được, ngươi đúng là vớ vẩn!"

Nhìn thần thái đám đông, Địch Hy dư hiểu lòng người đã biến động, hắn chớp
chớp mắt, hốt hoảng hỏi:


  • Cốc Chẩn, ngươi bảo Đảo Vương chưa chết, ngươi có bằng chứng gì không?

Cốc Chẩn đáp:


  • Còn cần bằng chứng nữa sao? Vạn Quy Tàng tái xuất, gia phụ gặp ... gặp - gã
    nói đến đấy, cố ý ngập ngừng, mọi người đều hoảng kinh, không thể không hiếu
    kỳ, tập trung dỏng tai nghe, chăm chăm nhìn vào Cốc Chẩn, không chớp mắt!

Cốc Chẩn quét ánh mắt nhìn khắp, cười cười, nói rõ tiếng:


  • Hai bên giao thủ, sức cầm đồng, sau đó cùng bị thương nhẹ. Trước mắt, gia
    phụ ở lại Nam Kinh dưỡng thương, đến mồng chín tháng chín, dĩ nhiên sẽ trở về
    đây, tất cả bọn mình hãy yên lòng.

Nghe y nói, mọi người Đông Đảo bị khích động ghê gớm, họ thi nhau cất tiếng
hoan hô, ầm ầm như sấm dậy, vang vọng ra đến tận biển cả. Địch Hy mặt mày thất
sắc, từ nguồn tin rất chính xác, hắn biết chắc chắn là Cốc Thần Thông đã qua
đời. Lời Cốc Chẩn nói đó, toàn là bịa đặt, nhưng khổ thay, quần chúng chán
ghét tin buồn, đây là những tin vui mà mọi người ưa thích nghe, bây giờ, hắn
mà đứng ra khăng khăng bảo ông đã mất, hiện tại, niềm khích động của đám đông
to lớn như vậy, nhất định sẽ chẳng ai chịu tin hắn!

Hắn còn đang suy nghĩ, chợt nghe Hiệp Phạm lớn tiếng hỏi:


  • Cốc Chẩn, Đảo Vương thực sự khoẻ mạnh chứ? Sao sắp đến mồng chín tháng chín
    rồi mà chưa thấy ông trở về vậy?

Địch Hy nghe câu hỏi đó, hắn than khổ trong lòng, thầm chửi lão Hiệp Phạm ngớ
ngẩn. Cốc Chẩn tức thì vui vẻ hỏi lại:


  • Sao vậy? Vừa rồi, Hiệp huynh đã chẳng chắc chắn là gia phụ sớm quy tiên rồi
    kia mà?

Hiệp Phạm khựng lại, bốc giận, toan phản bác, đâu dè đám đệ tử đã hùa nhau lớn
tiếng la hét:


  • Hiệp tôn chủ, ý ngài là gì thế? Cốc Thần bất tử, dưới trời này, ai có thể
    gia hại giết chết Cốc Đảo Vương?


  • Ngũ thần thông của đảo ta, là thiên hạ vô địch!


  • Hiệp Phạm, ông chỉ chăm chăm cầu mong Đảo Vương chết đi, để ông lên thay
    thế chứ gì? Hừm ... theo ta nghĩ, sao ông không kiếm tấm gương nào đó mà soi
    vào thử xem. ông là cái thớ gì?


  • Đúng vậy đó! Tên họ Hiệp kia, ông mà dám sánh với Đảo Vương sao? Ông còn
    không được bằng cái bô đi tiểu đêm cuả ngài!


Hiệp Phạm con người cao ngạo, rất tự kiêu, tự phụ mình vô địch, hắn trông coi
trại giam của đảo, tính tình hung ác. Trong số ngũ tôn, hắn là kẻ đần độn
nhất, bị nhiều người bất mãn chống đối, huống hồ, hiện thời, đám đệ tử không
có chủ kiến nhất định, họ về hùa theo số đông, thấy có người khai khẩu thoá mạ
lão, tất cả đều thoá mạ theo! Họ cho rằng, dù có chọc giận Hiệp Phạm, tất cả
đồng lúc chửi bới, lão sẽ không thể nhận mặt, nhớ tên để sau này tính sổ, do
đó, họ càng hăng hái thoá mạ hơn. Dĩ nhiên, những lời chửi bới đó độc địa, so
với lời châm chọc vừa rồi của Cốc Chẩn, thấy ngàn lần ác độc hơn.

Hiệp Phạm sắc mặt khi đỏ khi tái, lão nắm chặt hai đầu quyền, khốn nhưng,
chúng nộ bất phạm, lão chẳng thể phát tác, lòng lão cáu giận không biết để đâu
cho hết.

Thi Diệu Diệu thấy lão vừa mới đây còn dương dương diệu võ thị uy, bây giờ thì
cụp tai xuống, nàng chẳng khỏi cười thầm, nghĩ bụng: "Cái mưu kế của Cốc Chẩn
đó tuy hạ tiện, nhưng đúng là dĩ độc công độc, dùng thật đúng lúc, đúng chỗ!"
Nàng liền thõng tay đứng cạnh Cốc Chẩn, miệng tủm tỉm cười.

Cốc Chẩn chăm chú nhìn Hiệp Phạm, vui vẻ hỏi:


  • Hiệp Lão Phạm, hồi ở Thiên Trụ sơn, lời gia phụ nói, không hiểu lão đã có
    nghe rõ hay không nhỉ?

Đang cơn bực tức, Hiệp Phạm nghe hỏi, nạt lại:


  • Nói cái gì?

Cốc Chẩn cười, đáp:


  • Cái lão Hiệp Phạm này trí nhớ tồi thật, gia phụ đã bảo lão, ta vốn bị oan
    ức, đúng hay không đúng?

Hiệp Phạm hừ một tiếng, lớn tiếng la;


  • Ông không có nói vậy, chỉ nói chuyện này phải đem ra bàn bạc lại!

Cốc Chẩn hỏi:


  • Nói như thế, nghĩa là những gì gia phụ nói, ông đều đã nghe rõ hết, phải
    không?

Hiệp Phạm thuận miệng đáp bừa:


  • Vậy thì sao?

Địch Hy thấy lão Phạm chỉ sau ba lời đối đáp, bốn câu trả lời, đang lò dò bước
vào bẫy của Cốc Chẩn! Hắn cực kỳ sốt ruột, nhưng Cốc Chẩn, một khi chiếm được
thượng phong, đã từng chiêu, từng chiêu bức tới, không cho con mồi có đường
thoát, Địch Hy dĩ nhiên biết rõ chủ đích của gã, nhưng không nghĩ ra được biện
pháp đối phó. Hắn tự phụ thông minh, lúc bấy giờ hắn hoàn toàn bị động, mặt
dẫu điềm nhiên, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt.

Quả nhiên, Cốc Chẩn nghe câu trả lời của Hiệp Phạm, đã sa sầm nét mặt, hừ
lạnh:


  • Hiệp lão Phạm, ông ăn nói thế, thì ra ông không tin những gì gia phụ đã bảo
    ông ư? Chẳng lạ chút nào hết, Hiệp Lão Phạm nhà ông, dù bản lãnh cao cường,
    thực tình đã chẳng được gia phụ đánh giá cao!

Hiệp Phạm khựng lại, vưà định khích bác, từ tứ phía, đảo chúng bị chọc cho nổi
giận, đã ầm ầm lên tiếng thóa mạ.

Hiệp Phạm vừa tức giận, vửa rối trí, đứng vụt lên, thét lớn:


  • Cốc Chẩn, ngươi muốn tranh thủ dư luận quần chúng hả?


  • Nặng lời quá rồi! - Cốc Chẩn cười cười - mấy câu đó, chẳng phải là dư luận
    quần chúng, mà là ý của gia phụ! Dám hỏi lão Phạm, ông không tin gia phụ, ông
    tin ai? Tin vào cái thằng Hình Tông này? Trong mắt ông, ông đánh giá vua của
    Đông Đảo không bằng tên đệ tử Đông Đảo này?


Câu nói đó như đao sắc, dáo nhọn, khiến cho từ tứ phía, đảo chúng lập tức nhao
nhao, coi lão Phạm như một tên đáng ghét nhất trần đời, đồng thanh la ó "Đả
đảo", Hiệp Phạm nhất thời giận mở mắt, chằm chằm vào Cốc Chẩn, nhưng không
biết phải nói năng ra sao cho thoả đáng!

Cốc Chẩn long lanh ánh mắt, dòm vào Minh Di, hỏi:


  • Minh tôn chủ, lời của gia phụ, ông đã có nghe rõ hay không?

Minh Di nhìn vết xe đổ của Hiệp Phạm, không dám nói nhiều, lão đành âm trầm,
nặng mặt, hàm hồ đáp:


  • Đúng vậy!

Cốc Chẩn cười, hỏi tiếp:


  • Ông có tin không?

Minh Di bị gã chiếu tướng, miệng lưỡi líu lại, ánh mắt quay đi chỗ khác, bọn
đệ tử đều lom lom nhìn vào lão. Minh Di ực một ngụm nước bọt, yếu ớt nói:


  • Lời Đảo Vương, đương nhiên ta phải tin rồi!

Cốc Chẩn lại quay sang. Thi Diệu Diệu chẳng chờ gã hỏi, nàng nhoẻn miệng cười,
đáp:


  • Ta cũng đã có nghe, và ta cũng tin.

Cốc Chẩn vui vẻ bảo:


  • Theo như vậy, là ta hoàn toàn vô can.

Ba vị tôn chủ kia sắc mặt xanh xám, Cốc Chẩn chẳng để họ kịp lên tiếng, gã
quay sang nhìn chằm chằm vào Hình Tông, thấy y tái mét, toàn thân run rẩy, gã
bất giác mỉm cười:


  • Hình sư đệ, ngươi có biết điểm thứ nhì ngươi nói sai sự thật, là gì không?

Hình Tông van vỉ:


  • Tôi ... tôi không biết!

So với vừa rồi, khí thế y yếu hẳn đi! Mọi người thấy vậy, nghĩ bụng, tên này
bịa đặt, chuyện càng lúc càng thấy lộ sơ hở, ai nấy đều dõi trông vào y. Cốc
Chẩn cười cợt, bảo:


  • Cái điểm thứ hai mà ngươi nói bậy, đó là võ công ta kém!

Câu nói chưa dứt, thân mình Cốc Chẩn vụt tung lên, nhuần nhuyễn như mây bay
nước chảy, rũ bỏ hết tất cả thừng chão trói buộc

Đó là biến hoá của Trạch kình, tất cả mọi người chẳng khỏi thất kinh, thấy
trong một chớp mắt, thân hình Cốc Chẩn nhẹ như một sợi lông chim bị gió thổi,
gã nhảy ào qua khoảng cách hơn mấy trượng, đến đứng ngay trước Hình Tông.

Địch Hy đứng mé trái gần đấy, thấy thân hình phiêu hốt của Cốc Chẩn phóng tới
như bay, hắn thất kinh, phất tay áo dài như ngọn đao chém vào Cốc Chẩn, chẳng
dè Cốc Chẩn chỉ khẽ cúi đầu, đôi gót chân bám dính chặt vào nền đất bên dưới,
lập tức trụ dính ở đấy, Địch Hy không tính trước được cách ứng biến đó, tay áo
đánh trật ra ngoài. Hắn bất giác trợn tròn mắt, lớn tiếng hỏi:


  • Là yêu pháp của Địa bộ đấy à?

Tiếng quát chưa dứt, đã thấy Cốc Chẩn né tránh sang một bên, vươn tay chụp vào
mặt Hình Tông.

Hình Tông vừa định tránh, y cảm giác một cỗ kình khí kỳ lạ xộc vào, từ chỗ
cánh tay xuyên thấu thẳng lên kinh mạch, làm Hình Tông thân hình mềm rũ, đổ
oặt xuống, y không tài nào vận chân khí lên được.

Địch Hy vừa kinh hãi, vừa tức giận, tay áo bên trái đâm mạnh ra như một mũi
dáo nhọn, phá không, nhằm kích vào hậu tâm của Cốc Chẩn. Tay trái Cốc Chẩn đột
nhiên quày ngược lại, chụp trúng vào vải áo.

Địch Hy đã vận kình vào tay áo, vải áo ở đó giờ sắc bén như đao kiếm, cao thủ
tầm thường nhất định chẳng dám trực diện đón đỡ. Khi hắn thấy tay tả của Cốc
Chẩn vung ra, hắn thầm cười lạnh, định chặt đứt bàn tay Cốc Chẩn, quát một
tiếng lớn, dồn kình lực ra. Chẳng ngờ, lúc dải tay áo đó phất trúng vào lòng
bàn tay Cốc Chẩn, nghe "kịch" một tiếng, tựa hồ đã đập trúng vào sắt, đá.

Địch Hy rùng mình kinh hãi, đang định kéo ống tay áo về, đâu dè từ lòng bàn
tay Cốc Chẩn, Sơn kình vụt chuyển sang thành Hỏa kính, chạy ngược theo ống tay
áo tông mạnh lên trên. Địch Hy trúng phải kình khí kinh người đó, hắn chẳng
trụ nổi, bị đẩy lùi cực nhanh vài bước về đàng sau, Mắt hắn mở to nhìn vào Cốc
Chẩn, thần sắc hốt hoảng.

Những biến chuyển đó của Cốc Chẩn, nhanh như quỷ mị, ai nấy trông thấy, đều
ngớ người ra. Thoát dây trói, tung mình, tránh dải áo, bắt người, rồi quài tay
phản kích, nhanh như sấm giật, điện chớp, làm mọi người xem mà gần tắt thở.
Khoảnh khắc đó, bát kình trong gã hoàn toàn tự sinh tự khởi, toàn lực hỗ trợ
chủ nhân, thế nhưng, những biến hóa thần tốc đó, toàn do Cốc Chẩn đã cấp tốc
ngự lên, nếu gã chẳng ngự lên trước, do lực tay áo của Địch Hy xuất ra nhanh,
mãnh liệt, Cốc Chẩn không nhờ thần thông trong mình, sẽ chẳng cách nào kịp
thời đón đỡ.

Chúng nhân còn chưa kịp hoàn hồn, Cốc Chẩn đã chụp và chế ngự được Hình Tông,
gã nhoẻn miệng cười, hỏi:


  • Hình sư đệ, ngươi thấy võ công đó của ta ra sao?

Hình Tông mặt mày không còn chút huyết sắc, rền rĩ nói:


  • Ngươi ... Ngươi muốn sát nhân diệt khẩu à?

Cốc Chẩn cười cười, buông y ra, nói:


  • Ta mà muốn giết, đã sớm giết ngươi chết rồi!

Hình Tông vưà được tự do, y lùi thật nhanh ra sau hai bước, chợt cảm giác đôi
chân ẻo lả, muốn ngã khuỵu xuống. Y vội vận chân khí, đâu dè nội tạng ngấm
ngầm đau, huyệt đan điền trống rỗng, một chút nội lực cũng không sao đề lên
được, y chẳng tránh khỏi kinh hoàng, thất thanh la lớn:


  • Ngươi .. ngươi đã hủy hết võ công của ta rồi?

Nguyên lai lúc tay Cốc Chẩn chạm vào mình y, gã xuất ra năm luồng chân khí,
bắt chước Vạn Quy Tàng, đem Phản ngũ hành đưa vào chế ngự Ngũ hành nội tạng
của Hình Tông. Khi thấy thần sắc kinh hãi cuả y, Cốc Chẩn cười nửa miệng, hỏi:


  • Ngươi đã có nghe qua món "Ngũ Hành tán" của Độc La Sát, từng nổi tiếng ba
    trăm năm trước đây chưa?

Hình Tông dĩ nhiên biết đại danh của thứ thiên hạ đệ nhất kì độc đó, y chẳng
khỏi tái mét mặt mày, kinh hãi la lớn:


  • Ngươi đã đánh độc vào ta?

Cốc Chẩn cười, bảo:


  • Như thế có khi tốt hơn cho ngươi a!

Hình Tông rên rỉ:


  • Độc đó sao mà tốt cho ta?

Cốc Chẩn đáp:


  • Chớ còn gì nữa! Ngươi trù ẻo gia phụ, đi vu khống bản nhân vào tội giết
    cha, tội lớn quá chừng, gia phụ khi về đến đây, bộ sẽ không khép ngươi vào
    trọng tội hay sao? Lúc đó, tất phải chịu trọng hình, chi bằng chết ngay bây
    giờ, có khi tốt phước hơn!

Hình Tông bực tức lẫn buồn rầu, nói:


  • Ngươi ... cái này đúng là ngươi sát nhân diệt khẩu.

Cốc Chẩn đáp:


  • Sát nhân, không sai! Nhưng diệt khẩu thì không! Lúc này, còn sớm, độc chưa
    phát tác, nếu ngươi muốn nói gì, ngươi cứ tha hồ nói, ta sẽ không ngăn cản
    ngươi đâu. Nếu chờ đến lúc "Ngũ Hành tán" phát tác, sẽ không còn nói năng gì
    được nữa! Ta từ khi sử dụng độc ấy cho đến giờ, chưa từng thấy ai làm được
    chuyện mở miệng ra nói!

Sắc mặt Hình Tông xám ngắt như chì, hai tay y run rẩy, y vụt quay người về
Địch Hy, quỳ xuống van lơn:


  • Địch tôn chủ, xin ngài cứu ta, cứu giùm ta với.

Mặt Địch Hy tối sầm xuống, ánh mắt chất chứa sát cơ. Trông thấy thế, Hình Tông
hiểu rõ số phận, gã không tự chủ được, bất giác lui lại hai bước, núp vào Cốc
Chẩn, rên rỉ:


  • Địch tôn chủ, chẳng phải chính ngài đã bảo tôi vu khống thiếu chủ sao?

Lòi y vừa thốt lên, mọi người không ai là không giật mình. Mặt mày Địch Hy
đanh lại, hiện nét giận dữ, hai tay áo không có gió mà lay động.

Thi Diệu Diệu cười gằn, nói:


  • Địch tôn chủ, ông muốn sát nhân diệt khẩu, trước hết hãy hỏi thăm xem Thiên
    Lân của ta nó có ưng thuận hay không!

Địch Hy lườm nàng, lạnh lùng đáp:


  • Cái thằng họ Hình này hệt như chó dại, nói năng phản phúc lung tung, lời
    hắn nói, ai tin cho được?

Hình Tông được Thi Diệu Diệu bênh, thêm được một chút can đảm, khi nghe Địch
Hy nói thế, y nghiến răng, hỏi:


  • Địch tôn chủ, ông hứa với ta thiệt ngon, ông bảo ta cứ vu khống thiếu chủ
    ám sát Đảo Vương, chừng nào ông lên làm Đảo Vương, thì trong ngũ tôn, thể nào
    ông cũng sẽ dành cho ta một chức. Ông mới hứa trước đây có hai ngày, Địch tôn
    chủ, sao ông đã nhanh chóng quên đi vậy?

Y nói xong, tứ phía lặng yên, cả ngàn cặp mắt đổ dồn vào Địch Hy.

Địch Hy sắc mặt vẫn trầm trầm, chẳng lộ mừng vui, hắn lạnh lùng nói:


  • Mấy lời nói hoang đường này, mọi người có thể tin được sao?

Hình Tông hốt hoảng la lên:


  • Tôi nói những lời đó, tuyệt không một chữ giả dối! Tôi xin thề với trời
    đất, nếu có chút nào bịa đặt, tôi sẽ chết không toàn thây!

Sắc mặt Địch Hy chợt xuất hiện một thoáng màu xanh, hắn vụt mạnh tay áo bên
trái nhắm vào Cốc Chẩn. Cốc Chẩn né nhẹ sang một bên, chẳng dè, tay áo bên
phải của Địch Hy vung lên, vỗ đánh "chát" vào ngay mặt Hình Tông. Hình Tông
lập tức máu thịt nhầy nhụa, mặt mày nát bét, té lăn ra đất, tắt thở tức thì.

Thi Diệu Diệu khi trông thấy Địch Hy động thủ, trong tay nàng đang nắm con
ngân lý, còn chưa kịp tung ra, nàng chợt cảm giác một cỗ kình khí sầm sập như
núi đổ, dũng mãnh kích vào. Thi Diệu Diệu chỉ chăm chú, để ý vào Địch Hy,
không kịp phản ứng, thấy luồng kình khí trắng toát sắp quất trúng vào yết hầu.
Cùng lúc, có tiếng gào lên thảm thiết, nghe mà rùng mình, sởn tóc gáy, luồng
bạch khí chưa đụng vào yết hầu nàng đã biến mất! Hai mắt trợn trừng, Minh Di
hộc ra một bụm máu đỏ, thân mình lão chầm chậm đổ gục xuống.

Thi Diệu Diệu lấy lại thần hồn, đưa mắt nhìn kỹ, thấy đàng sau Minh Di, Hiệp
Phạm đang đứng khoanh tay, dòm vào thân xác Minh Di, ánh mắt vô thần.

Nguyên lão trông thấy Minh Di đột nhiên ám toán Thi Diệu Diệu, xuất chiêu thức
độc địa, quyết chí thu thập tính mạng Thi Diệu Diệu, Hiệp Phạm không kịp thì
giờ nghĩ ngợi, bèn vận hết sức, dáng một chưởng trầm trọng vào sau lưng Minh
Di. Ngọn chưởng tập trung toàn bộ công lực bình sinh của lão, lập tức đánh gãy
cột sống Minh Di, ép ruột gan nát nhừ, khiến hắn hộc máu, ngã lăn tại trận.

Cốc Chẩn ngó Minh Di, cất tiếng than:


  • Bạch Tương Dao có nói, nội gián ở Đông Đảo không phải chỉ một người duy
    nhất! Ôi ... nguyên không phải một, cũng không phải hai, rõ ràng là ba người!
    Địch Hy dã tâm ghê gớm, cũng còn cho qua được đi, nhưng Minh thúc thúc, thúc
    thúc trước giờ là người chính trực, sao lại đi bè đảng với Bạch Tương Dao?

Minh Di nở một nụ cười u ám, lão cố nuốt xuống ngụm máu nơi miệng, chầm chậm
hỏi lại:


  • Ngươi, ngươi đã hiểu được thế nào là cái cảm giác khi người mình yêu bị hạ
    sát chưa?

Cốc Chẩn khe khẽ lắc đầu.

Minh Di nói:


  • Ta đã nếm qua, cõi lòng ... con tim ta rạn nứt, tan nát. Ban sơ, ta ... ta
    chỉ muốn cho ngươi nếm thử ... tiếc thay ...

Lão ngừng nói, dòm Thi Diệu Diệu, ánh mắt vụt lóe lên một thoáng thù hận lạnh
lẽo. Thi Diệu Diệu không rét mà run, nàng rờn rợn trong mình, lui nhẹ bước một
chút!

Cốc Chẩn thở dài, ngẩng đầu nhìn trời cao, cười thảm mà rằng:


  • Thì ra Bạch Tương Dao cũng ngấm ngầm kết tình kết ý với ông?

Minh Di mi mắt giật ngược, điểm sáng trong đồng tử vụt tắt, lão ngoẹo đầu, tắt
thở!

Hiệp Phạm dòm dòm xác Minh Di, rồi ngó vào đôi tay mình, toàn thân lão run
rẩy, như đang trải qua ác mộng.

Cốc Chẩn bước tránh sang một bên, chăm chú nhìn Địch Hy, chậm rãi hỏi:


  • Địch Long Vương, bây giờ ngươi còn gì để nói không?

Địch Hy gượng nụ cười, đáp:


  • Cốc Chẩn, keo này ta thất bại, nhưng ta chưa phải hoàn toàn thua ngươi đâu!

Cốc Chẩn gật gù, đáp:


  • Ngươi đương nhiên đâu có thua ta, ngươi thua là thua cha ta kia! Trong lòng
    đệ tử Đông Đảo, "Cốc Thần bất tử", bất kể ở đâu, lúc nào, ông luôn sống mãi
    cùng họ!

Địch Hy lạnh lùng "hứ" một tiếng, hỏi:


  • Ngoài chuyện cậy vào gia thế, ngươi có cái gì giỏi được bằng ta?

Cốc Chẩn vẫn lúc lắc cái đầu, nói:


  • Chẳng cần dựa vào gia thế, ta cái gì cũng hơn hẳn ngươi! Nhổ một sợi lông
    nho nhỏ, ta hơn ngươi là cái chắc!

Máu nóng dồn mạnh lên đầu, mặt mày Địch Hy vụt tái mét, mi mắt chớp lia lịa,
ẩn hiện một điểm hàn quang. Nhưng biểu hiện độc ác đó tan biến đi thật nhanh,
hấy hắn hít vào một khẩu chân khí dài, khôi phục nét mặt lành lạnh, vạt tay áo
lất phất trong gió, môi thoáng nét cười, mắt nhìn thẳng, chống trả ánh mắt Cốc
Chẩn, thần thái tiêu sái, ung dung xuất trần, so với Cốc Chẩn, chẳng chịu thua
kém, chẳng tỏ vẻ bị lạc hạ phong.

Thi Diệu Diệu nhìn thần thái ấy, nàng nảy sinh trong đầu ý nghĩ đáng tiếc cho
hắn: "Cửu Biến long vương cũng là tay tài giỏi, tại sao từ trước đến giờ vẫn
không thèm đếm xỉa gì đến đại cục, chỉ chăm chăm tìm cách hãm hại Cốc Chẩn
vậy?" Nghĩ đến đấy, nàng chăm chú nhìn hai gã nam từ đang đối địch nhau, đầu
óc nàng cực kỳ hoang mang, khó hiểu.

Rồi Cốc Chẩn không thèm lý tới Địch Hy nữa, gã chuyển ánh mắt vào Hiệp Phạm,
ra vẻ hơi ngài ngại, chậm rãi hỏi:


  • Hiệp Lão Phạm, võ công ông cao thật đấy, nhưng mưu trí thấp kém, không thực
    lòng muốn hành sự tàn ác, nhưng rốt cục bao giờ cũng hỏng việc. Ông luôn coi
    việc trùng hưng Đông Đảo là nhiệm vụ hàng đầu của ông, ông luôn luôn cho rằng,
    ngoài gia phụ, chỉ mình ông xứng đáng nắm chức vụ Đảo Vương . Cái chướng ngại
    thứ nhất của ông trên ước muốn nắm cvhức vụ đó là gì? Dĩ nhiên thiệt dễ hiểu!
    Ông mang nặng thành kiến với ta, khi được dịp phỉ báng ta, ông thấy vui sướng
    lắm. Địch Long Vương hoặc Minh Di ít kiếm chuyện với ta, ông thì ông chủ động
    làm trước, ông làm trái lệnh gia phụ, không những ông không cố sức lùng bắt
    Địch Hy, mà lại còn quay ra coi ta như thù địch. Khổ một nỗi, trong mắt Địch
    Long Vương, ông chẳng qua chỉ là con bọ ngựa rình bắt con ve sầu, ngày nào họ
    thanh toán xong ta, sẽ đến lượt ông thôi. Nghĩ kỹ mà xem, ông muốn làm Đảo
    Vương, cần phải có hỗ trợ của hàng ngàn tử đệ, nhưng Hiệp Lão Phạm nhà ông lại
    quá kiêu căng, không nhiều hậu thuẫn. Điểm thứ hai, là sự hỗ trợ của ngũ tôn.
    Khi ông hại chết ta rồi, Diệu Diệu sẽ không trợ giúp ông, ông đơn độc mình
    ông, trong khi Địch Long Vương và Minh Di họ có đến hai người. Khi đệ tử chọn
    lựa bầu Đảo Vương, ông thua là cái chắc, nếu ông cậy vào võ công để tranh ngôi
    vị, kình tức của ông mạnh thiệt, nhưng liệu có thể chọi lại hai tôn chủ liên
    thủ không?

Hiệp Phạm tự thấy kém thế, mặt hắm xám xịt, nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu, hằn
học hỏi:


  • Ta đã tính sai rồi, nhưng thực sự Đảo Vương vẫn hãy còn tại thế mà?


  • Không ! - Cốc Chẩn lắc đầu, - ánh mắt đau khổ, - hơn một tháng trước đây,
    ông đã qua đời rồi!


Tiếng nói chưa dứt, bốn bề chợt im ắng như tờ, Bát Quái Bình dườnng như biến
thành một vùng bi thương, trăm ngàn tử đệ cặp mắt thất thần, mặt ngẩn ngơ, hệt
những tượng nặn bằng đất sứ. Đôi mắt Hiệp Phạm trợn trừng mở to, dòm dòm Cốc
Chẩn, tâm tư lão trống rỗng, không một ý niệm gì trong đầu.

Đôi mắt Cốc Chẩn nhạt nhoà lệ, gã chậm rãi nói:


  • Gia phụ không phải đã chết vì bị vây công, cũng không phải vì bị truỷ thủ
    đâm, mà do trúng phải kỳ độc của Thiên bộ. Nghe ồ một tiếng, khắp nơi ào ào
    như triều dâng, cất tiếng hỏi gay gắt:


  • Ngươi nói nhảm cái gì vậy?


  • Ngươi vừa rồi đã chẳng nói Đảo Vương vẫn còn tại thế kia mà?


  • Ngươi không phải đang định lừa gạt tất cả sao?


Số đông đệ tử la hét ầm ĩ như vậy, rồi lần lượt, trong đau thương, họ cất
tiếng khóc rống.

Nơi khoé môi thoáng hiện một nét cười âm độc, Địch Hy tự hiểu, bây giờ giữ
lặng im là tốt nhất, khi hắn chẳng nói năng gì, xem chừng lại dễ làm Cốc Chẩn
mất hết lòng tin của chúng đệ tử, đến chừng họ uất ức quá, dễ dẫn đến quá
khích, có thể đem xé Cốc Chẩn thành trăm mảnh.

Chuyện đó, Thi Diệu Diệu cũng hiểu rõ, lòng nàng nóng như lửa đốt, nàng thật
chẳng biết hiểu tại sao Cốc Chẩn cứ chần chừ, chờ cho Địch Hy lên tiếng xách
động đám đông. Đám đông lúc này cực kỳ phẫn khích, không biết họ sẽ giở trò
gì, nàng càng nghĩ, càng đổ mồ hôi hột dầm dề trên trán, lòng bàn tay nắm chặt
vào mấy con ngân lý.

Không hiểu tại sao Cốc Chẩn bỗng hai tay trụ vào ngang eo lưng, phát ra một
tràng cười cực lớn, hùng hồn mãnh liệt, như tiếng thiên quân vạn mã đang từ
ngoài khơi xông vào, khiến tiếng kêu khóc ầm ĩ của toàn thể mọi người đã bị
tiếng cười của gã trấn áp xuống.

Thanh âm đó nếu phát ra từ nơi miệng Hiệp Phạm, sẽ chẳng làm ai giật mình đâu,
nhưng do Cốc Chẩn, toàn thể đão chúng, không ai không kinh ngạc, tiếng khóc
than, chửi rủa của họ dần dà mỗi lúc một nhỏ xuống.

Địch Hy giật mình, thầm cảm giác bất diệu, hắn dòm Cốc Chẩn không chớp mắt,
cười nụ, hỏi:


  • Cốc Chẩn, ngươi định dương uy đàn áp mọi người hả? Địch mỗ ta sẽ là kẻ đầu
    tiên không phục!

Cốc Chẩn cũng cười, đáp:


  • Trong lòng ngươi thể nào chẳng nghĩ, ta đang ở thế mạnh, sao lại đem cái
    chết của cha ta ra thông báo làm gì, để tự mình làm loạn trận cước của chính
    mình?

Địch Hy bị gã lật tẩy, hắn hầm hừ một tiếng, lạnh nhạt đáp:


  • Ngươi trước giờ nói láo liền liền, bây giờ lương tâm trỗi dậy, phải nói
    thật một lần chớ gì!

Cốc Chẩn đáp:


  • Ngươi sai rồi! Vừa rồi ta đã chẳng nói đó thôi, cái gì ta cũng đều hơn
    ngươi hết, đến cái trò ăn nói hoang đường, bản sự của ta hơn ngươi quá xa.
    Hiện thời, Minh Di đã chết, Hình Tông cũng đã phản cung, đã thú thật, dĩ nhiên
    ngươi sẽ không nói chuyện hoang đường nữa, chẳng lẽ mình ta lại ngu xuẩn, tiếp
    tục ăn nói hoang đường, để hao phí nước bọt ư? Thành ra, ta không nói gì, tất
    cả mọi người cũng sẽ chẳng cần so sánh xem ai hơn ai kém, là họ dư biết rồi!

Bọn đệ tử nghe gã nói, thật chẳng biết nên khóc hay nên cười. Nhưng Thi Diệu
Diệu quá sức rầu rĩ: "Cái này thiệt khốn nạn gì đâu! Lúc ni mà còn lòng dạ đi
nói nhăng nói cuội kia chứ!"

Địch Hy mặt đang đỏ ửng, trở thành tái nhợt, hắn thầm tức tối: "Khinh người
quá đáng thật". Hắn im lặng một phút, rồi thét to:


  • Gì đi nữa, ngươi nói láo suốt, làm Đảo Vương, ngươi làm sao cho đệ tử tin
    tưởng vào ngươi được?

Cốc Chẩn cười, đáp:


  • Ngươi lại sai nữa rồi! Cho tới giờ, ta đâu có muốn thuyết phục họ tin tưởng
    vào ta! Ta chỉ muốn làm sao họ được yên lòng thôi.

Địch Hy khựng lại:


  • Yên lòng như thế nào?

Cốc Chẩn đáp:


  • Dám hỏi, là nói được sống yên lòng, hay yên lòng mà chết?

Địch Hy jạt:


  • Vậy mà cũng phải hỏi? Dĩ nhiên được yên lòng mà sống.

Cốc Chẩn nói:


  • Một khi Vạn Quy Tàng đến đây, tánh mạng tất cả mọi người đều không bảo đảm,
    nói làm gì chuyện sao cho họ tin tưởng? Chỉ cần họ giữ được cái tiểu mạng, họ
    sẽ thấy yên lòng hơn!

Địch Hy cười ha hả, giọng cười không giấu ý giễu cợt. Cười chán chê rồi, hán
lạnh lùng hỏi:


  • Nói vậy, ngươi đã có cách chống lại Vạn Quy Tàng rồi hả?

Cốc Chẩn cười, đáp:


  • Ta có cách!


  • Nói phét mà không biết mắc cỡ! - Sắc mặt Địch Hy sa sầm, hắn rít lên -
    Ngươi có cái cóc khô gì đối phó được với Vạn Quy Tàng?


Cốc Chẩn vẫn cười:


  • Vậy chớ, Địch huynh có cách đối phó hắn?

Địch Hy sững sờ, không biết phải trả lời ra sao, hắn dẫo cực kỳ gian trá,
tuyệt chẳng dám lớn lối nói càn đủ sức đối phó Vạn Quy Tàng.

Sau một lúc lưỡng lự, Cốc Chẩn nói:


  • Ta hiểu rồi, hoá ra Địch Long Vương tài ba chỉ có vậy, chỉ biết đi bày mưu
    tính kế, đi vu khống hãm hại người khác, kỳ dư cóc làm được chuyện gì khác!

Câu đó vừa phát ra, tất cả đệ tử đều nghĩ tới cái tội ác vừa qua của Địch Hy,
họ đổ dồn mắt vào hắn, thần sắc nghi ngờ hiện trên mặt!

Đúng lúc đó, chợt có giọng một nữ tử nói:


  • Cốc Chẩn, cho dù Địch tôn chủ vu khống ngươi vậy, chẳng qua cũng vì ông ta
    muốn lên làm Đảo Vương, mà ông muốn làm Đảo Vương, có gì sai đâu?

Cái câu đó đột ngột đưa ra, thật cực kỳ cưỡng từ đoạt lý! Cốc Chẩn đảo mắt
trông, thấy từ giữa đám đông đang tiến ra một nữ tử xinh đẹp, váy trắng, áo
tím, từ đầu đến chân toát ra một vẻ đẹp mê hồn. Nhận ra đấy là Tang Nguyệt
Kiều, vợ của Mưu Huyền, đảo chủ đảo Thương Long. Ả này xuất thân từ Đông Đảo,
cùng một môn phái tu luyện độn pháp với Địch Hy, Cốc Chẩn lập tức vui vẻ đáp:


  • Tang tỉ tỉ, tỉ hỏi câu đó hay lắm, muốn làm Đảo Vương thì không có gì sai
    trái hết, nhưng vì muốn vậy mà đi vu hãm ngươi khác, thấy có điều không ổn!

Tang Nguyệt Kiều "hứ" lạnh một tiếng, nói:


  • Ông ta vu hãm ngươi một hai câu, giống như gió mát thổi qua thôi, đâu đã
    làm ngươi thua thỉệt mất cộng lông nào đâu?

Cốc Chẩn trả lời:


  • Đó là vì hắn ta chưa đoạt được kết quả mong muốn, nếu hắn thành công rồi,
    ta bị mọi người lắc đầu chê bai là chuyện nhỏ, nhưng do đó, sẽ suốt đời mang
    tiếng xấu!

Tang Nguyệt Kiều đáp:


  • Chuyện gì cũng coi theo kết cục ra sao, đừng nhìn vào nguyên do. Ngươi vẫn
    chưa bị thua thiệt gì, xem ra Địch tôn chủ cũng có chỗ khả dĩ châm chước. Còn
    chuyện này nữa, ngươi là đứa đàng điếm, tự bản thân ngươi đã bất chính, mới dễ
    bị người ta thừa cơ bôi đen, chớ nếu ngươi người đàng hoàng, ai mà hại được
    ngươi? Ban đầu, ngươi bảo hoàn toàn do phu nhân Bạch Tương Dao hãm hại khiến
    ngươi bị tống giam vào ngục, lời đó mới chỉ nghe một bên thôi, giờ phu nhân đã
    qua đời rồi, chẳng thể đến đây đối chất, rồi dựa theo cái dĩ vãng phóng đãng
    bất kể luân lý của ngươi, ai dám nói chuyện ngươi tồi tệ ba năm trước là không
    thể?

Ả nói đến đấy, không ít đệ tử, dẫu không nói ra miệng, nhưng trong lòng thấy
đồng tình với ả, khẽ gật gù.

Thi Diệu Diệu nổi giận, hét lớn:


  • Tang Nguyệt Kiều, ngươi chớ khá cường từ đoạt lý.

Tang Nguyệt Kiều cười mát, nói:


  • Có kẻ đem chuyện sống chết của cha hắn ăn nói lung tung, vậy bảo ta cường
    từ đoạt lý chỗ nào?

Thi Diệu Diệu mặt mày đanh lại, hét to:


  • Tang Nguyệt Kiều, nếu ngươi ở vào hoàn cảnh Cốc Chẩn, ngươi có cách nào
    khác không?

Tang Nguyệt Kiều lạnhlùng đáp:


  • Tang Nguyệt Kiều ta đây người trong trắng, sao có thể bị đưa đến tình cảnh
    đó dược?

Thi Diệu Diệu nghiến răng nghiến lợi, đang định lên tiếng phản bác, chợt nghe
có tiếng người hắng giọng, ồ ồ nói:


  • Nguyệt Kiều nói cũng có lý, Thi tôn chủ, ta kính trọng cô là một trong ngũ
    tôn, nhưng cái chuyện này phải nói ra cho hết sự thực, cô định dựa vào lợi hại
    của Thiên Lân, muốn động võ với Nguyệt Kiều hay sao? Người Thương Long đảo tuy
    không đông, quyết chẳng để thiên hạ ức hiếp!

Kẻ nói đó chính là đảo chủ Mưu Huyền của đảo Thương Long, hắn người gầy cao,
môn Thái Ất Quyền và Kiếm cuả hắn không tệ, tính tình khắc bạc và nóng như
lửa, hắn có giao tình khá tốt với Địch Hy. Thi Diệu Diệu vốn chẳng hề có ý
định động võ, nghe hắn nói, kiểu như bảo nàng đuối lý, muốn đem võ lực ăn
người, vừa giận vừa rối,, Thi Diệu Diệu la lớn:


  • Ta ... ta động võ hồi nào?

Mưu Huyền lãnh đạm bảo:


  • Nếu Thi tôn chủ không có ý đó, tốt quá rồi! Bọn mình nói chuyện phải trái,
    chỉ nên nói bằng miệng, đem võ lực vào, chỉ tổ mất hoà khí. Moị người thấy
    sao?

Chúng đệ tử hè nhau đáp:


  • Đúng ... Đúng vậy đó!

Cãi cọ, đấu lý vốn chẳng phải sở trường cuả Thi Diệu Diệu, nàng nhất thời đỏ
mặt tiá tai, giận run bần bật, nhưng càng vậy, càng khiến bọn chúng càng làm
tới. Đang lúc Thi Diệu Diệu giận điên người, chợt nghe Cốc Chẩn cười cười,
hỏi:


  • Tang tỉ tỉ, đôi hài của tỉ tỉ có phải đã được đặc biệt chế tạo ở chỗ 'Thiên
    Y phường' tại kinh thành không?

Bất ngờ bị gã hỏi câu đó, Tang Nguyệt Kiều hơi sựng người, lạnh lùng đáp:


  • Vậy thì sao?

Cốc Chẩn vẫn cười:


  • Đôi bông tai của tỉ tỉ là mua từ chỗ "Đắc Ý Lâu" của Vũ Xương thì phải?

Trong lòng có phần ngạc nhiên lạ lẫm, Tang Nguyệt Kiều gật gật đầu.

Cốc Chẩn lại cười cười, hỏi tiếp:


  • Váy áo tỉ may bằng lụa Tô Châu, từ "Tiểu Bích Trang" cuả Nam Kinh, gọi cho
    đúng, là lụa do chính danh thủ Lâm Tiểu Bích đích thân dệt nên?

Tang Nguyệt Kiều càng nghe càng hãi, ả nhíu mày dòm Cốc Chẩn, không nói nên
lời. Mưu Huyền cũng bắt đầu thấy nghi nghi, lão cao giọng:


  • Ngươi nói không sai, lụa đó vốn do chính tay ta đến tận nơi, đặt họ Lâm dệt
    cho, nhưng làm sao ngươi biết?

Cốc Chẩn cười đáp:


  • Không những ta biết xuất xứ của lụa may váy, mà còn biết áo làm ở đâu, Mưu
    đảo chủ ông có muốn nghe ta nói ra không?

Mưu Huyền đáp:


  • Ngươi nói đi!

Cốc Chẩn bảo:


  • Lụa may áo đó là lụa Tây Hồ ở Hàng Châu, có thủ bút "Thuỷ tụ" trên vải áo.

Mưu Huyền chưng hửng:


  • Ngươi ... sao ngươi biết?

Cốc Chẩn vẫn cười:


  • Đó là nghe nơi miệng người ta đối đáp!

Mưu Huyền còn đang ngờ vực, đã thấy Tang Nguyệt Kiều tái mặt, la lớn:


  • Huyền ca, đừng thèm nghe hắn nói nhăng nói cuội!

Mưu Huyền còn đang sững sờ, lão nghe Địch Hy bảo:


  • Mưu huynh, tên này thành thạo mọi chuyện, cái gì hắn cũng nhìn ra được xuất
    xứ, ông đừng thèm để ý đến hắn làm gì!

Cốc Chẩn đáp:


  • Sau đó thế nào thì ta không biết, nhưng tối đó, trăng sao đầy trời, ta vừa
    dạo bước đến cạnh bờ suối, nghe từ sau tảng đá bên suối có tiếng người nói
    chuyện. Một gã nam tử cười hì hì, hỏi "Đôi hài của muội đẹp ghê đi, là ai chế
    tạo ra chúng vậy?" . Một nữ tử trả lời: "Là đặt làm ở Thiên Y Phường nơi Kinh
    đô đấy".

Tang Nguyệt Kiều tức giận đến nghẹt thở, lớn giọng nạt nộ:


  • Tên họ Cốc kia. ngươi đừng có mà đi ngậm máu phun người!

Cốc Chẩn bảo:


  • Ơ kìa ... ta còn chưa nói nữ tử đó là ai kia mà, sao dám bảo ta ngậm máu
    phun người?

Mặt mày tái mét, Tang Nguyệt lắp bắp:


  • Ngươi ... ngươi ...

Mưu Huyền giọng âm trầm, bảo:


  • Thiếu chủ, xin ngài nói tiếp đi.


  • Được .. Được ... - Cốc Chẩn vui vẻ tiếp - Sau một chặp, gã nam tử đó hỏi:
    "Váy này cũng mịn quá, ai may vậy?". Nữ tử kia đáp: "Đó là lụa Tô Châu, do cái
    lão oan gia của ta đã đến tận chỗ 'Tiểu Bích trang' tại Nam Kinh đặt Lâm Tiểu
    Bích tự tay dệt nên". Rồi một lúc lâu sau, nam tử lại hỏi: "Còn cái áo này?".
    Nữ tử đáp: "Đó là lụa Tây Hồ dệt ở Hàng Châu, có dấu Thuỷ Tụ rõ ràng". Kế đó,
    nam tử kia lại hỏi về đôi bông tai, nữ tử bảo mua ở 'Đắc Ý Lâu', rồi đến vòng
    ngọc đeo tay, nữ tử trả lời là đã đặt mài ở chỗ hàng thợ ngọc "Lưu Ngọc" ở Tô
    Châu...


Những lời trao đổi gã đang thuật lại, tuy không nói rõ là gì, nhưng người hiện
diện nghe qua đều hiểu hết, đó là một khúc đối thoại về nguồn gốc áo quần,
hiển nhiên là cuộc trò truyện giữa một đôi nam nữ đêm hôm khuya khoắt đang nỉ
non tình tự. Nam tử mỗi lần cởi bỏ hoặc váy áo hoặc đai lưng, của thị, đều cất
tiếng tra vấn bằng ngôn ngữ vô sỉ, bắt đầu bằng cởi tú hài, rồi váy quần, rồi
áo trên, cho đến bông tai, đồ trang sức trên tay, nhất cử nhất động, mỗi mỗi
đều hỏi thật chu đáo.

Tang Nguyệt Kiều nghe xong, lớn tiếng thoá mạ, nước mắt ả đổ ra chan hòa. Nét
mặt Mưu Huyền vẫn tối sầm, lão không nói gì. Tính lão khắc bạc, đa nghi, lại
say mê bà vợ. Những trang sức, áo quần của Tang Nguyệt Kiều quá nửa là do tự
tay lão mua sắm, lúc bấy giờ, nghe Cốc Chẩn nói ra vanh vách, lòng lão nghi
ngờ thái thậm, lão trợn mắt nhìn Tang Nguyệt Kiều, gay gắt hỏi:


  • Ta đối đãi ngươi không tệ, sao ngươi lại đi làm những chuyện dâm đãng như
    vậy? Gian phu là thằng nào?

Tang Nguyệt Kiều nạt lại:


  • Làm gì có gian phu ở đây?

Mưu Huyền hộc lên một tiếng giận dữ, lão chợt nghĩ ra, trừng trừng nhìn vào
Địch Hy, ánh mắt toé lửa, hốt nhiên lão quài tay vả vào miệng Tang Nguyệt Kiều
một vả, rít lên:


  • Hèn chi ngươi hết lòng đứng ra bênh cái thằng họ Địch này, duyên do tình
    cảm chớ gì?

Tang Nguyệt Kiều ăn một tát đến tối tăm mặt mày, ngơ ngẩn một chặp thật lâu,
vẫn chưa tỉnh hồn. Ả xuất thân từ đảo chính, xưa giờ vẫn tự thị danh giá cao
hơn ông chồng, bị ăn một vả đó, ả cảm thấy bị uỷ khuất, ả bèn lập tức nhảy lên
như con choi choi, vừa khóc lóc vừa thoá mạ, tay đấm chân đá, thản nhiên như
không trước mặt chúng nhân đương trường! Mưu Huyền vì chẳng tiện giở võ công
ra đối phó, chỉ còn cách nhảy nhót né tránh

Chúng nhân thấy hai vị đường đường cao thủ làm trò quấy nhộn, kiểu cách y hệt
dân dã hàng chợ, rõ ràng đang làm mất mặt Thương Long Đảo hết mức. Vào lúc đó,
bỗng nghe Cốc Chẩn cười bảo:


  • Tang tỉ tỉ, Mưu đảo chủ, xin dừng tay đi cho. Mấy đối thoại vừa qua, toàn
    do tiểu đệ thêu dệt. Hai vị cớ gì vì cái đó mà đánh mất hòa khí?

Cả hai nghe gã nói thế, bèn dừng tay, ngơ ngơ ngác ngác dòm Cốc Chẩn. Tang
Nguyệt Kiều đầu tóc sổ tung, mặt hãy còn đầm đìa nước mắt, Mưu Huyền khăn đội
đầu nghiêng lệch, gò má bên trái bị móng tay quào vào, máu rịn thành dòng,
điệu bộ ngơ ngáo, coi thiệt hết sức tức cười.


  • Tang tỉ tỉ, - Cốc Chẩn vẫn cười, - khi bị người ta vu khống, cái tư vị đó
    có dễ chịu lắm không?

Tang Nguyệt Kiều vưà lấy lại bình tĩnh, dòm Cốc Chẩn, chửi bới:


  • Ngươi .... Ngươi ...

Cốc Chẩn hì hì:


  • Chẳng phải tỉ tỉ đã nói đó hay sao? Tỉ tỉ người trong trắng, sao có thể bị
    người ta vu khống cho được? Suy cho cùng, tiểu đệ đã chỉ nói có hai câu vu
    khống thôi, thì cũng như cơn gió thổi qua, đâu làm tỉ tỉ suy suyển một sợi
    lông nào đâu? Chuyện này nhỏ, tiểu đệ khả thứ, tỉ tỉ xin đừng trách tiểu đệ
    nhiều!

Tang Nguyệt Kiều vừa giận vừa mắc cở, lại không cách nào phản bác, tức quá, ả
giậm chân thình thịch, vội vội vàng vàng, ả quày mình, chạy ra ngoài, sắc mặt
hãy còn sờ sợ,

Mưu Huyền hỏi:


  • Vậy làm sao ... làm sao ngươi biết rất rõ quần áo, đồ trang sức từ đâu ra?

Cốc Chẩn cười đáp:


  • Đúng như Địch Long Vương đã nói, thế gian này dẫu có nhiều loại lụa là, nữ
    trang... chỉ qua mắt ta một cái, là ta biết chúng xuất xứ từ đâu. Tiếc một
    điều, xưa nay Địch Long Vương nói láo, lường gạt nhiều quá rồi, đến khi hắn
    nói sự thực, chẳng ai thèm tin hắn hết!

Mưu Huyền sắc mặt đang đỏ ửng vụt biến sang trắng bệch, lão vụt quay mình ra
phía ngoài, cất tiếng gọi to:


  • Nguyệt Kiều, Nguyệt Kiều ...

Rồi lão nhắm theo hướng Tang Nguyệt Kiều, ào ào chạy, rượt theo.

Đảo Thương Long là hòn đảo đầu đàn của ba mươi sáu đảo, đảo chủ thế lực khá
lớn, cả hai thủ lãnh đã bỏ đi như vậy, giống như ai đã chặt đi mất của Địch Hy
một cánh tay hỗ trợ quan trọng.

Địch Hy thấy rầu trong lòng, tròng mắt hắn láo liên, rồi hắn chợt to tiếng
bảo:


  • Cốc Chẩn, bớt nói xàm đi, Vừa rồi, ngươi lớn lối khoe khoang ngươi đủ sức
    chống lại Vạn Quy Tàng, chắc ngươi cậy có thần thông kinh người? Địch mỗ bất
    tài, cũng muốn lãnh giáo?

Cốc Chẩn tủm tỉm cười, hỏi:


  • Ngươi khiêu chiến với ta?

Địch Hy đáp:


  • Ngươi không dám à?

Dứt lời, hai người bốn mắt kình nhau, tưởng chừng sắp nổ ra sấm sét kịch liệt.

Hiểu rõ cá tính Cốc Chẩn, Thi Diệu Diệu thấy ánh mắt gã mỗi lúc một sáng lên,
nàng giật thót, vội nói:


  • Chậm đã!

Tiếng nàng hô còn chưa dứt, Cốc Chẩn đã nhìn nàng, xua tay, đánh bạt âm thanh
hai tiếng đó tuốt ra đàng sau, rồi gã lớn tiếng hỏi:


  • Địch Long Vương, nếu ngươi thua thì sao?


  • Mặc tình ngươi xử trí! - Địch Hy đáp - Nhưng nếu ta thắng?


Cốc Chẩn vẫn cười cười, nói rành mạch từng tiếng một:


  • Kẻ nào thắng, sẽ làm vua Đông Đảo!

Đám đông im lìm, ai nấy đều dõi mắt vào hai người, sắc mặt biểu lộ nét kỳ
quái.


Thương Hải - Chương #102