Người đăng: HắcKê
Đảo Phi Yến là một trong 36 đảo trực thuộc Đông Đảo. Thời Cốc Thần Thông,
trước tình hình đệ tử của chính bản doanh sống điêu linh, thế lực suy yếu, ông
đã thị uy, lần lượt thu phục dân cư của khoảng 36 hòn đảo vùng Đông Hải, phần
lớn cư dân là hải khấu, là nhân vật võ lâm Trung nguyên tị nạn lục địa chạy ra
đảo sinh sống, gồm đủ loại người khác nhau, bình thường làm dân, khi gặp nguy
biến trở thành binh lính, họ sống dưới sự bảo trợ của Đông Đảo, lấy đánh cá
làm nghề sinh nhai, họ tận lực phù trợ khi đảo chính hữu sự.
Đảo chủ đảo Phi Yến là Dương Dạ, đệ tử Không Động, giỏi khinh công, chuyên sử
một cây Ngân Yến Tử Mẫu soa, thần sầu quỷ khốc, vì chạy nạn cừu nhân mà phải
bỏ trốn ra sinh sống ngoài đảo. được Cốc Thần Thông thu dùng. Trông thấy hai
người từ xa, hắn đã ra lệnh cho tầu cập lại, hạ thang dây xuống.
Cốc, Thi hai người lên đến nơi, Dương Dạ rảo bước ra nghênh đón, vẻ ngạc
nhiên, lớn tiếng hỏi:
Thi Diệu Diệu ngần ngại không muốn nói lý do, chỉ đáp qua loa:
Dương Dạ không tiện hỏi nhiều, hắn đưa mắt nhìn Cốc Chẩn, lộ vẻ nghi hoặc.
Cốc Chẩn cười, hỏi:
Gã bị giam ba năm, ngoại hình có thay đổi, Dương Dạ nghe giọng nói, liền nhận
ra ngay, mặt tối sầm lại, quát to:
Hắn thụt lùi hai bước, ngọn soa NgânYến Tử Mẫu trỏ vào Cốc Chẩn, loé ánh hàn
quang.
Thi Diệu Diệu thấy biến, nàng xông ra chắn trước mặt Cốc Chẩn, hỏi:
Dương Dạ giọng giận dữ, đáp:
Thi tôn chủ, Dương mỗ trước giờ luôn kính trọng ngài, cớ sao ngài lại đi
hiệp bọn với tên cầm thú này?
Cầm thú?- Thi Diệu Diệu lộ vẻ ngơ ngác.
Dương Dạ bực tức nói:
Nói đến đấy, hắn không nhẫn nhịn được nữa, nước mắt tuôn xuống như mưa, thân
mình run rẩy. Trên thuyền, các đệ tử khác vốn đã cầm vũ khí sẵn trong tay, kết
vòng vây bọc hai người, ai nấy đều lộ vẻ phẫn nộ, bi thương.
Thi Diệu Diệu không ngờ Dương Dạ lớn tiếng thoá mạ Cốc Chẩn loài cầm thú, lại
còn liệt kê ra một đống tội danh, nàng vừa rối, vừa giận, đang định phát tác,
bỗng bị Cốc Chẩn từ đàng sau đưa tay níu vào ngang eo nàng, kéo lại, hỏi:
Dương Dạ đáp:
Cốc Chẩn khẽ chau mày, cười cười:
Dương Dạ giật mình, trợn mắt nhìn hai người, bán tín bán nghi. Thi Diệu Diệu
trong lòng bối rối, vừa định biện bạch, không ngờ đã bị Cốc Chẩn bấm vào eo
lưng, Thi Diệu Diệu ngơ ngác không hiểu, quay lại nhìn, thấy gã thần tình bơ
bơ, khe khẽ lắc đầu . Thi Diệu Diệu chỉ thoáng hiểu ý gã muốn nàng tạm thời
nhẫn nhục, lòng nàng chợt chùng xuống, hết sức ưu tư.
Dương Dạ ngơ ngác một lúc, rồi hạ thấp cây ngân soa xuống, hỏi:
Thi Diệu Diệu lạnh lùng hỏi ngược lại:
Dương Dạ chỉ đành nhăn nhó, nói:
Thi Diệu Diệu chưa kịp trả lời, Cốc Chẩn đã cười nhạt, nói:
Dương Dạ cũng từng nghe đồn Cốc Chẩn võ công tầm thường, hắn lập tức hoà hoãn,
nói:
Thi Diệu Diệu vội đáp:
Dương Dạ mặt mày nhăn nhó, nghiêm giọng, đáp:
Thi Diệu Diệu lắc đầu, bảo:
Hai người vào khoang trong, chẳng bao lâu, đệ tử trên thuyền đã bưng thức ăn
và rượu vào.
Dương Dạ thủ một cây đại đao ngồi kề một bên, hai mắt mở to, chằm chằm, hằn
học nhìn vào Cốc Chẩn, Cốc Chẩn lờ hắn, rượu đưa cứ uống, thịt gắp đến, cứ ăn,
làm ra vẻ đại chủ nhân, chẳng thèm ý tứ phép lịch sự nơi bàn ăn, thây kệ Dương
Dạ dòm hành, bực tức.
Thi Diệu Diệu tâm tư bất ổn, nàng không bụng dạ đâu mà ăn với uống, hỏi:
Dương đảo chủ, có phải ông đang trên đường đi đến đảo Linh Ngao hay không?
Đúng thế! - Dương Dạ đáp - Thi tôn chủ chẳng phải là đang trên đường trở về
đảo để tham dự cuộc họp à?
Thi Diệu Diệu hơi giật mình, hỏi lại:
Dương Dạ dòm vào nàng, vẻ lạ lẫm, nói:
Thi Diệu Diệu trầm ngâm, nói:
Dương Dạ hằn học ngó Cốc Chẩn, hắn không dằn được nữa, cất tiếng hỏi:
Thi Diệu Diệu lắc đầu đáp:
Dương Dạ choáng váng, không dám lộ vẻ phẫn uất, lại lườm Cốc Chẩn một phát
nữa, rồi hắn đùng đùng giậm mạnh chân, vung vẩy tay áo, đi ra.
Thi Diệu Diệu nhìn quanh, không còn ai khác, nàng đứng lên, đi ra cài chặt
then cửa, quay lại, Cốc Chẩn vẫn cứ tì tì đánh chén, lại còn lên giọng mời
mọc:
Thi Diệu Diệu chẳng biết nên cười hay nên khóc, nạt gã:
Cốc Chẩn giơ ngón tay trỏ lên, suỵt:
Thi Diệu Diệu chun miệng, dòm dòm Cốc Chẩn, hai mắt toé lửa!
Cốc Chẩn ăn uống no nê, lau miệng, cười cười, nói:
Thi Diệu Diệu giận hét:
Cốc Chẩn lắc đầu, bảo:
Gã nói xong, thu nét cười lại, hít vào một khẩu chân khí, đứng lên, chậm rãi
đi ra trước song cửa, nhìn mông lung về khoảng không vô tận xa xa, thật lâu,
không nói gì nữa.
Thi Diệu Diệu chăm chú nhìn thân hình gầy, cao đó của Cốc Chẩn, nàng bất giác
thầm ngơ ngẩn! Nàng chợt phát hiện ra rằng, mình đã không hề hiểu rõ cái gã
nam tử đó. Tuy lúc ban đầu, nàng để ý tới gã, rồi dần dà say đắm gã, yêu cái
dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của gã, yêu cái thần thái phong lưu đa tình của gã,
yêu cái tinh tế của gã, dù trong lòng nàng ái mộ gã, nhưng nàng đã không dành
cho gã ít nhều kính trọng, đã nhiều lần buông lời chê bai gã nói năng khinh
bạc, bảo gã cứng đầu cứng cổ khó dạy, cho đến lúc này, nàng mới minh bạch,
dưới cái khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười đó, có một một con người mang trí óc
siêu quần bạt tuỵ.
Thi Diệu Diệu trong lòng ngổn ngang trăm mối, có phần vui mừng, có phần ngượng
nghịu, nhưng không nói ra miệng được những tình cảm đó, nàng rón rén đến, đưa
tay ôm ngang hông gã, lẳng lặng để cho nước mắt tuôn trào.
Cốc Chẩn quay người, nâng khuôn mặt còn đẫm lệ của nàng lên, dịu dàng hỏi:
Thi Diệu Diệu nghe gã nói, càng muốn khóc hơn, nàng nghẹn ngào:
Cốc Chẩn cười cười:
Thi Diệu Diệu phun phì phì:
Cốc Chẩn cười hì hì:
Thi Diệu Diệu chu mỏ:
Cốc Chẩn cười cười:
Thi Diệu Diệu nghĩ bụng:
Miệng không nói, nàng rụt ra khỏi gã, đến ngồi trên ghế, chống tay vào cằm,
rầu rĩ.
Thuận gió, thuyền chẳng mấy chốc đã đến gần Linh Miết đảo. Dương Dạ đẩy cửa
bước vào, thấy Thi Diệu Diệu nhàn nhã, hắn hít vào một hơi dài, dòm qua Cốc
Chẩn, bốn mắt cau có ngó nhau, hắn quay sang Thi Diệu Diệu thi lễ, nói:
Thi Diệu Diệu trong lòng cực kỳ giận dữ, cơn giận to đến nỗi làm nàng tối sầm
mặt mày, Cốc Chẩn nháy mắt ra hiệu cho nàng, ý bảo chớ nên phát tác, gã đồng
lúc cười cười, nói:
Dương Dạ thấy gã trong tình huống này mà vẫn cứ nói cười như thường, có vẻ tự
nhiên gấp mười lần Thi Diệu Diệu, trong lòng hắn phát sầu: "Hèn chi, người ta
bảo ác nhân thì lúc nào cũng ra vẻ cứng cỏi, cái tên này, chuyện ác gì cũng
dám làm, vậy mà vẻ mặt chẳng chút xấu hổ, da mặt hắn thiệt dày, hiếm thấy trên
đời!". Nghĩ đến đấy, hắn chán ghét quá, giận dữ hứ một tiếng lớn, gọi ra
ngoài: "Mang thừng chão vào đây!"
Hai tên đệ tử trên tay cầm thừng chão, ứng tiếng dạ ran, rồi bước vào trong.
Thừng chão đó làm bằng nhiều sợi thép mảnh quấn kết da bò, thô ráp mà dẻo dai,
họ trói giật cánh khuỷu Cốc Chẩn ra sau lưng.
Thi Diệu Diệu đứng kế bên, lòng đau như dao cắt, mấy lần định lên tiếng, nhưng
đều bị Cốc Chẩn đưa mắt bảo nàng cố chịu đựng.
Trói xong xuôi, Dương Dạ lớn tiếng hô:
Thi Diệu Diệu nghe thế, chẳng cầm lòng được nữa, nạt lại:
Dương Dạ cười, nói:
Thi Diệu Diệu lạnh lùng bảo:
Dương Dạ sựng sờ, chợt hắn vỗ vào đầu, cười bảo:
Thi Diệu Diệu đâu dè hắn lại hiểu trớ đi như thế, khóc cười đều chẳng xong,
lại không thể cất tiếng phản bác, trong lòng nàng cảm thấy buồn bực khôn xiết.
Trước lúc vào đến bờ, Dương Dạ ra ngoài để chỉ huy bọn đệ tử cuốn buồm. thả
neo, Thi Diệu Diệu thừa cơ, hỏi:
Cốc Chẩn cười, đáp:
Thi Diệu Diệu thần sắc nghi hoặc, hỏi:
Cốc Chẩn vui vẻ bảo:
Thi Diệu Diệu cúi đầu suy nghĩ một hồi, vẫn chưa minh bạch, nàng đành bặm môi,
bảo:
Cốc Chẩn cười rộ:
Thi Diệu Diệu hai má ửng hồng, lườm gã một cái!
Thuyền chưa cập bến, Dương Dạ muốn tâng công, đã sớm cho một tiểu thuyền đi
trước lên bờ báo tin. Đệ tử Đông Đảo nghe tin Cốc Chẩn đã bị sa vào tay Thi
Diệu Diệu, bọn họ vừa kinh ngạc, vừa hớn hở, rùng rùng kéo nhau ra đứng đầy
bến tàu dòm ngó.
Cốc Chẩn sóng vai Thi Diệu Diệu bước đi, rời thuyền lên đến bờ, Cốc Chẩn tuy
bị trói tay, nhưng vẫn không mất khí thế, bước đi hùng dũng, dáng vẻ thung
dung, gặp người quen nào cũng cất tiếng chào hỏi tử tế. Bọn chúng thấy thế,
còn nổi giận hơn, ai bị hắn kêu gọi chào hỏi cũng đều ngượng ngập, rồi hoá
giận dữ, thoá mạ "Trư cẩu súc sanh" ầm ĩ.
Cốc Chẩn nghe chửi, chỉ cười. Thi Diệu Diệu trái lại, trong lòng không dằn
được nữa, mắt nàng toé lửa, đưa mắt nhìn những kẻ chửi bới, ghi nhớ tên họ của
chúng, để mai mốt này sẽ tìm dịp giáo huấn! Chợt nàng nghe có tiếng gọi :"
Tiểu thư ...Tiểu thư..."
Thi Diệu Diệu đưa mắt tìm, thấy từ giữa đám đông có hai ả thị tỳ tuổi cập kê,
tư dung xinh xắn, một ả áo hồng, một ả áo lục, chạy ào đến trước mặt nàng, vừa
khóc vừa cười.
Thi Diệu Diệu tromg lòng đang phiền muộn, nàng chẳng nhịn được, nạt:
Hai ả sững người lại, cảm giác bị oan uổng lớn, ả áo hồng tên gọi Đào Hồng chu
miệng lên đáp:
Ả vừa nói, vưà nhìn trộm vào Cốc Chẩn, thần tình ra dáng rất hưng phấn, lại có
phần sợ sệt, hắng giọng, nói:
Thi Diệu Diệu đang lúc giận dữ không chỗ phát tiết, nạt lại:
Hai ả láu táu bị nạt, tức thời tẽn tò. Thi Diệu Diệu bèn hạ hỏa, nghĩ bụng:
"Không biết là không có tội, sao mình lại trút giận lên ả tiểu nha đầu này?",
nàng bèn hỏi chúng:
Ngạc Lục đáp:
Thi Diệu Diệu bảo:
Ngạc Lục thắc mắc:
Thi Diệu Diệu trợn mắt nhìn ả, hét:
Bình thường, nàng rất hoà nhã thân thiết với hai ả, hôm nay hốt nhiên giận dữ
la hét, mường tượng như đã biến đổi thành một người khác! Hai ả thị tỳ thấy bị
oan ức, đều hè nhau chu mỏ, bực tức kéo nhau trở về nhà.
Cốc Chẩn vốn hiểu rõ tâm tình Thi Diệu Diệu, gã biết nàng muốn thủ trong tay
cả ba bộ Thiên Lân, tính sẽ dùng đến chúng vào lúc sinh tử quan đầu, gã quày
lại nhìn, thấy Thi Diệu Diệu mặt này chằm bằm, sát khí bừng bừng, lòng gã bất
giác thót lại, gã nghĩ thầm: "Cái cô Thi đại tiểu thư này là không thể đắc tội
với nàng ta được! Từ giờ, mình phải hết sức, ngàn vạn lần để ý!" Gã nghĩ đến
đấy, buồn cười quá, cất tiếng cười ha hả!
Bọn đảo chúng hai bên thấy vậy, thảy đều phẫn nộ, hè nhau la ó:
Có đứa la hét xong, còn định nhặt đá ném.
Thi Diệu Diệu tức giận, nổi đoá:
Bọn chúng nghe nàng nạt nộ, đều không dám vọng động, nhưng không ít kẻ vẫn
tiếp tục thoá mạ kịch liệt!
Đúng lúc đó, một tên đệ tử từ xa chạy tới, thưa:
Cốc Chẩn hỏi:
Tên đệ tử trừng mắt nhìn gã, nhổ một bãi nước bọt, bảo:
Cốc Chẩn bất giác hơi chau mày, nghĩ bụng: "Diễn viên còn chưa đến đủ mặt, vở
tuồng chưa thể diễn cho hay được!"
Bát Quái Bình vốn có tên Quy Bội bình (bình= khu đất bằng phẳng), đảo Linh
Miết hình dạng như linh quy, từ đầu đảo đến cuối đảo toàn đất trũng, ở giữa
nổi lên một ngọn núi hùng vĩ, rất cao so với mặt biển, trên núi, trời sanh một
khoảng đất đá vuông vức, bằng phẳng rộng ngang dọc chừng mười dặm, khắp chốn
là đá xanh, nhẵn bóng, tựa như ruà lột xác. Các đảo chủ đời trước đã dựa theo
địa hình, án theo tiên thiên bát quái, xây dựng vòng quanh đấy tám dải hành
lang có mái che, cái dài cái ngắn, những chỗ hành lang nối nhau có lập giả
sơn, có đào ao điểm xuyết cho phong cảnh. Bình thường dùng làm chỗ du ngoạn,
khi hữu sự, thì tụ tập lại chỗ ấy để thương nghị, bàn bạc, Chuyện phải đem ra
thảo luận tại Bát Quái Bình, nhất định là vì đã nảy sinh đại sự.
Cốc Chẩn đi một lúc, đã thấy từ xa hiện lên toà tháp hình thái cực hai màu
trắng, đen, tọa lạc ngay giữa Bát Quái Bình. Toà tháp có chín tầng, độ cao
khoảng mười trượng, nghe nói được xây dựng mô phỏng theo Thiên Nguyên Các của
Thiên Cơ cung. Toà tháp khí thế cao kỳ, những lúc trời quang mây tạnh, có thể
nhìn thấy nó từ ngoài xa mười dặm. Vừa là bảo tháp, vừa là tháp chỉ đường, ban
đêm, ánh sáng đèn thắp trong tháp xuyên qua cửa kính soi đường cho tàu bè định
hướng, ánh đèn phản chiếu, khúc xạ qua bao lần kính, soi rõ mọi nơi. Đèn nến
thắp suốt ngày, những lúc tối trời, tháp hiện ra sáng như một điểm đặc biệt
của địa phương.
Hồi nhỏ, tháp đó là nơi dạo chơi ưa thích của Cốc Chẩn, giờ đây lại nhìn thấy
nó, tim gã thắt lại, hình ảnh phụ thân chợt hiện rõ trong đầu gã. Hãy còn thật
rõ nét, lúc mẹ còn ở với gã, phụ thân hãy còn phong thái vui vẻ sảng khoái,
ông vẫn hay bế gã lên tận đỉnh tháp, đứng bên mẫu thân nhìn ngắm trời rộng nơi
xa, nơi vầng dương đang lặn dần trên biển. Thời điểm đó, mặt biển mang màu
xanh lục, tiệp màu với ngọc phỉ thuý, bọt sóng đánh lên đá tảng ven bờ, tựa
hoa tuyết phơi phới bay, hệt như giưã nhiều phỉ thuý chợt lấp lánh ánh sáng
màu bạch của trân châu, cảnh tượng vầng ô đang lặn trên biển hệt như kim hoàng
lấp lánh sáng, cũng hao hao nét cười rạng rỡ nở trên môi cha gã.
Cốc Chẩn cứ nhìn, cứ nhìn, tròng mắt gã thâm thấp ươn ướt, gã chợt nghe bên
cạnh gã Thi Diệu Diệu nhỏ giọng bảo:
Cốc Chẩn chăm chú nhìn nàng, thấy trong đôi mắt đẹp của nàng một luồng sáng
lay động, khiến người mê mẩn, tựa như muốn nói: "Dù ra sao đi nữa, muội luôn
tin tưởng nơi huynh, đến đâu thì đến, muội ở bên huynh tới cùng!"
Trong lòng cảm động, Cốc Chẩn cười nụ, thầm nghĩ: "Diệu Diệu rõ là tốt bụng,
nhưng nàng coi thường Cốc Chẩn ta rồi. Cái đám trăm người này, họ có gì làm ta
phải sợ kia chứ?". Nghĩ đến đấy, hào khí bùng lên, gã buông một tràng cười
dài, cất giọng ngâm:
"Đại Giang đông khứ lãng thiên điệp,
Dẫn khán giá sổ thập nhân,
Giá khán giá tiểu chu nhất hiệp.
Hựu bất bỉ cửu trọng phượng khuyết,
Khả chính thị thiên trượng hổ huyệt.
Đại trượng phu tâm biệt,
Ngã thứ giá đơn đao hội tự tắc thôn xã ... " (trích từ: 关汉卿 - 元曲集 - Quan Hán
Khanh - Nguyên khúc tập - Vở tuồng hát Quan Công)
giọng sang sảng, cao vút từng mây!
Lúc đó. từ trong đám đông của Bát Quái Bình có tiếng người cười nhạt, nói:
Cốc Chẩn cười ha hả, cao gịong bảo:
Hiệp Phạm hừ một tiếng, đáp:
Cốc Chẩn cười cười mà rằng:
Nói qua nói lại, gã đã lên đến Bát Quái Bình, người tựu tập trên ấy khá đông,
tám dãy hành lang, trong, ngoài đều ồn ồn ào ào tiếng người, là đệ tử của đảo
chính cùng đảo chúng đến từ ba mươi sáu chỗ kia, hai loại đệ tử y phục khác
nhau, đệ tử của đảo chính trên y phục có thêu tiêu ký "XX", đệtử các đảo kia
thì mang tiêu ký riêng biệt đảo họ, tỉ như người của đảo Phi Yến thêu hình
chim én, của Thương Long đảo thêu hình chim ưng,
Hiệp Phạm, Minh Di ngồi nơi chân tháp, chỗ gần nhất. Cả hai mục quang ngời
ngời, dòm Cốc Chẩn, đầy vẻ uy bức.
Lúc đó, Đào Hồng và Ngạc Lục đã đem ba túi da hươu đến, Thi Diệu Diệu đón lấy,
cài ngang lưng. Hiệp Phạm bảo:
Thi Diệu Diệu nhạt giọng, trả lời:
Hiệp Phạm chau mày,. bảo:
Thi Diệu Diệu lớn tiếng đáp:
Hiệp Phạm cau đôi mày rậm, cười nhạt:
Ai nhận hắn làm Thiếu chủ kia chứ?
Ta nhận! - Thi Diệu Diệu cao giọng trả lời - Trong thâm tâm ta, y là thiếu
chủ ở quá khứ, hiện tại và trong tương lai cũng vậy.
Dương Dạ ở đàng sau, nghe thế, bèn ấp úng
Thi Diệu Diệu liếc sơ qua hắn, nói:
Chúng nhân trên khoảnh đất đều giật mình, không khỏi không bực tức, đua nhau
ông ổng bàn luận một loạt.
Minh Di bực tức, hứ to một tiếng, cất giọng lạnh lẽo nói:
Thi Diệu Diệu chiếu mắt vào hai người, bảo:
Minh Di đáp:
Thi Diệu Diệu nổi giận trong lòng, nàng nghĩ: "Cái đầu óc của Minh tôn chủ
thiệt là làm người ta bực bội quá đi!", nàng lập tức phản bác:
Lời đó nói ra, ai nấy đều choáng váng, đồng thanh rộ lên! Hiệp Phạm cùng Minh
Di bốn mắt nhìn nhau, rồi hỏi:
Thi Diệu Diệu đáp:
Minh Di hừ lạnh một tiếng, bảo:
Thi Diệu Diệu giật mình, nghĩ thầm:
Nàng chợt tắc tị!
Hiệp Phạm cười lạnh, nói:
Thi Diệu Diệu thấy hai tên đó cưỡng từ đoạt lý như vậy, nàng nổi giận đến đổ
lệ, tức tối nói:
Hai gã còn chưa kịp trả lời,chợt nghe có tiếng người từ đám đông cười, nói:
Thi Diệu Diệu đưa mắt tìm, thì thấy Địch Hy đang dẫn đầu một đoàn người, miệng
tủm tỉm, chân trèo lên mấy bậc đá tiến lên thạch bình.
Đôi mắt đẹp của Thi Diệu Diệu trợn trừng, hỏi:
Địch Hy đi đến bên dưới chân tháp, ngồi ngay ngắn xuống, quét mắt nhìn một
vòng, rồi nói:
Thi Diệu Diệu cảm giác một cỗ nộ hoả dâng lên tận óc, nàng đưa tay vào túi da
hươu, Hiệp Phạm lạnh lùng nói:
Thi Diệu Diệu mặt mày tái xanh, run lên vì giận, thần sắc quật cường, đang lúc
kiếm bạt cung giương, nàng chợt nghe Cốc Chẩn bảo:
Địch Hy cười nụ, lớn giọng, nói:
Cốc Chẩn gật đầu, đáp:
Mọi người có mặt đồng lúc ồ lên, ai nấy đều lộ vẻ không tin.
Địch Hy than vãn:
Giọng hắn điềm đạm, không hề có ý xấu muốn ám chỉ về Cốc Thần Thông. Thi Diệu
Diệu bực tức, la lên:
Địch Hy đáp:
Bạch Tương Dao là người rất tâm cơ, bà luôn luôn đóng trò, bỏ tiền mua chuộc
nhân tâm, những người hiện diện ở đấy, đa số đều đã có nhận lãnh ân huệ của
bà, khi nghe Địch Hy nói thế, thảy đều lộ vẻ tán đồng, cùng la lớn: "Phu nhân
nhất định vô can, tiểu thư sao lại đi hãm hại huynh trưởng, có huynh trưởng
hãm hại cô ấy thì có!"
Tiếng la hét còn chưa lắng xuống, Thi Diệu Diệu vừa giận, vừa rối, nhưng không
biết phải đối phó ra sao. Cái kẻ thân phận mùi mờ này im lặng, chờ cho sự phẫn
nộ của đám đông lắng xuống, mới nói tiếp:
Cốc Chẩn tủm tỉm, hỏi:
Cái kẻ thân phận mù mờ này dòm gã, cười, đáp:
Hắn đưa tay vẫy, từ giữa mọi người, một tên đệ tử tương đối trẻ tuổi lách đám
đông bước ra, hắn là tráng đinh trên Đông đảo, nhỏ thó, gầy, mặt tai tái, ánh
mắt láo liên bất định, tựa như có chuyện gì khẩn trương đang ám ảnh hắn,
Địch Hy vui vẻ nói:
Hình Tông, ngươi đừng sợ, hãy đem thuật lại cho mọi người nghe những gì
ngươi đã chứng kiến bữa hôm đó đi.
Dạ, - Hình Tông liếc nhìn Cốc Chẩn, biểu lộ thần sắc oán độc, rồi chầm chậm
lên tiếng kể:
Bữa hôm đó, thuộc hạ đi Nam Kinh lo công chuyện, đang trên đường đi tới Bá
Lâm tịnh xá, không dè chưa đến gần, đã nhìn thấy Đảo Vương cùng cái tên nghiệt
tử này từ trong ấy bước ra, cả hai, kẻ trước người sau, cùng đi lên một hòn
núi nhỏ. Thuộc hạ lúc ấy hiếu kỳ, bèn tiện thể lò dò theo sau, rồi thấy nơi
đỉnh núi, hai người cãi vã dữ dằn, Đảo Vương ra dáng giận dữ, còn thằng nghiệt
tử này thì sắc mặt thâm trầm, hắn lặng yên cả buổi, khong nói năng gì nữa.
Hiệp Phạm hỏi:
Hình Tông đáp:
Địch Hy hỏi:
Bọn chúng khiêu chiến Đảo Vương chừng bao lâu?
Dạ - Hình Tông đáp - Thuộc hạ cũng không rõ nữa, Thằng Trầm què chân cẳng
không đi lại được, mà dám khiêu chiến Đảo Vương! Đảo Vương nghe lời khiêu
chiến, bèn giắt thằng nghiệt tử này đi xuống núi, Đâu dè bọn Tây thành cực kỳ
đê tiện, chúng từ chỗ ẩn nấp bất chợt bắn tên độc vào Đảo Vương. Nhưng Đảo
Vương làm tới chức đó rồi, đâu có coi tên độc vào đâu, chẳng mấy chốc, đã xông
vào hạ sát vô số địch nhân, Đảo Vương lợi hại thật, nhưng cái thằng nghiệt tử
này võ công quá kém, hắn bị trúng tên vào đâu đó, kêu la ầm ĩ. Đảo Vương không
có cách nào khác, phải chạy về bên hắn, giúp nhổ mũi tên cho hắn, đúng vào lúc
đó ... đúng vào lúc đó ... cái thằng nghiệt tử nó rút ra một lưỡi truỷ thủ,
đâm vào sau lưng Đảo Vương.
Đảo Vương, ông ấy, ông ấy chú tâm đối phó lọan tiễn đàng trước, đâu có dè cái
thằng con ruột của ông ấy nó lợi dụng cơ hội ám toán, bị truỷ thủ đâm trúng
rồi, ông ấy loạng choạng hai bước ra đàng trước, quày đầu dòm thằng con, thần
sắc cực kỳ đau lòng. Thằng nghiệt tử này bò lồm cồm định chaỵ, đã bị Đảo Vương
thò một tay ra chặn lại, Nó sợ qúa, không dám cựa quậy. Đảo Vương nhấc tay
lên, dòm hắn một chút, ông thở dài, ngẩng nhìn trời, hét to một tiếng, rồi
tung mình xông vào giữa đám cao thủ Tây Thành, tung chưởng đánh chết tươi
thằng Trầm què, nhưng lúc ấy, trên mình Đảo Vương bị trúng nhiều tên độc, độc
tố phát tác, người cuối cùng ngã xuống mà chết!
Tên này đóng trò thật giỏi, giọng kể chuyện hấp dẫn, kể xong, hắn đang khóc
không ra tiếng, vụt rống lên ồ ồ. Trên đảo, Cốc Thần Thông rất được lòng
người, mọi người nghe ông chết một cái chết bi tráng như vậy, ai nấy đều không
giấu nổi bi thương, rồi lại nghĩ đến đại địch sắp tới, bây giờ đã gãy đi mất
một trụ cột chống đỡ, họ vừa buồn rầu vừa rối trí, không ít kẻ đã khóc lên hu
hu. Họ thù hận Cốc Chẩn thấu xương, cất tiếng thoá mạ gã.
Thi Diệu Diệu chịu không nổi, nạt hắn:
Hình Tông đưa tay gạt lệ, bực tức la lên:
Thi Diệu Diệu cười gằn bảo:
Hình Tông biểu lộ vẻ hối hận, giải thích:
Nói xong, hắn rút ra một ngọn truỷ thủ, vumg tay đâm vào ngực. Dao chưa chạm
đến ngực, Địch Hy phất nhanh tay áo, đánh văng cây truỷ thủ đó đi, rồi khen
hắn:
Hình Tông vẫn tiếp tục khóc lóc, nước mắt nước mũi choàm ngoàm, mọi người
trông thấy, đều tin lời gã đôi ba phần.
Thi Diệu Diệu giận sôi máu, nhưng không nghĩ ra cách nào để bác bỏ cái đặt
điều của hắn, bực vì cái thằng Hình Tông này chức vụ nhỏ nhoi, một tên đệ tử
tầm thường, vậy mà khăng khăng buông lời kết tội Cốc Chẩn giết cha, thật thập
phần khó khăn, trên gương mặt tiều tuỵ vì thiếu ngủ đêm rồi, nàng trợn đôi mắt
quầng thâm, lồng ngực phập phồng, chỉ hận không thể phóng Thiên Lân ra đả chết
tuơi cái thằng Hình Tông thành trăm mảnh, nhưng làm vậy, sao tránh khỏi tội
sát nhân diệt khẩu, trên tội cũ chồng thêm tội mới, càng khó lòng thoát.
Đang lúc nàng bực tức, chợt nghe tiếng Cốc Chẩn nói:
Hình Tông giật mình, hỏi:
Cốc Chẩn vẫn cười cười, đáp:
Lời đó vừa nói ra, tất cả mọi người đều thất kinh.