Tri Nhân Tri Diện Bất Tri Tâm


Người đăng: Tinhzi

Sáng hôm sau,bốn người Ichiro cùng nhau đi tới quán rượu ăn sáng.Ngươi đừng
thắc mắc tại sao ăn sáng lại đến quán rượu,đơn giản vì bọn họ thích thôi,cần
gì lí do hả.

Từ hôm qua Ichiro phát hiện không khí có chút không đúng,bình thường hẳn làn
sẽ có người quấn lấy hắn làm nũng đòi đủ thứ a,làm sao hôm nay có vẻ như hơi
im lặng .Ichiro quay sang nhìn Shizu liền gặp được khuôn mặt lạnh lùng,hai mắt
còn sưng lên nữa.

“Shizu a,làm sao hôm nay im lặng như vậy,không khoẻ ở đâu sao”

Ichiro lay lay Shizu hỏi,nhưng đáp lại hắn chỉ là hừ một tiếng,Shizu liền dịch
lại cách xa hắn,ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một chút.Ichiro gãi gãi
đầu,làm sao a,chẳng lẽ giận hắn,nhưng mà bình thường chẳng phải bọn họ vẫn hay
như vậy sao.

“Này,hừ một tiếng là sao? Đau răng hay sao,vậy mau đi uống thuốc a”

Karin cùng Haku quay đầu đi che miệng nhịn cười sau đó cùng trừng mắt nhìn
Ichiro.Là do truyện tốt ngươi làm ra mà bây giờ giả ngu sao.Ichiro xoè tay rất
vô tội,là do ai a,là các ngươi muốn hãm hại sự trong sạch của ta,chẳng lẽ ta
không thể phảng kháng sao,chẳng lẽ ta phải nằm im mà tận hưởng.Phi.

Thế là ba người lại tiếp tục tiến tới quán rượu,sau khi vào phòng Ichiro liền
cầm lên bảng chọn món nhìn qua một chút sau đó liền đặt xuống hô.

“ Có ai không,gọi món ăn này”

“ Quý khách ngài ăn mốn gì? Quán chúng tôi món gì cũng có hết,quý khách đảm
bảo vừa ý.”

Tên bồi bàn nhanh chân chạy tới lấy ra giấy bút nhìn Ichiro nhiệt tình giới
thiệu.

“ Món gì cũng có sao? Như vậy cho món gà rút xương rán nguyên con đi.Bốn phần
trân châu trắng,còn nữa thêm một đĩa dấu chân thiên nga đi.Còn rượu thì cậu
lấy cho tôi loại tinh khiết 0 độ a,cảm ơn”

Ichiro nói xong liền làm mọi người mộng bức,bồi bàn lau mồ hôi,con hàng này
khó chơi a,nghe tên toàn những món chỉ có quý tộc may ra mới có.

“ Quý khách những thứ ngài vừa gọi quán của chúng tôi không có đâu.Ngài nhìn
nơi này tuy lớn nhưng mà cũng không có được món ăn quý hiếm như vậy đâu”

“ Há,quý hiếm cậu đùa tôi sao? Thế tôi hỏi cậu nơi này có trứng gà rán hay
không?”

“ Dạ .. có.. có nhưng mà không có gà rút xương nguyên con a”

“ Ô hay,nó chính là trứng gà rán đó,thật thiếu văn hoá”

“Ách” tên bồi bàn cùng mọi người lại mộng bức nhìn Ichiro như thể nhìn sinh
vât lạ,tên này đầu óc chắc chắn có vấn đề,trứng rán nói luôn là trứng rán,cái
gì mà gà rút xương cả con.

“Vậy còn trân châu trắng,dấu chân thiên nga,rượu tinh khiết 0 độ là gì?”

“Hả,là cơm trắng,rau chân vịt,nước lọc a.Ngươi cái này cũng hỏi sao? Mau mau
đi chuẩn bị đi”

Ichiro vẫy tay đuổi đi bồi bàn như đuổi ruồi,giọng còn mang theo phàn nàn.Bồi
bàn mau chóng rời đi,tên này đúng là điên a,nói truyện với hắn có khi bị lây
hay không.

Karin ba người nhìn thấy bồi bàn quay người đi rồi liền bật cười,Shizu thì vẫn
mặt lạnh lùng,nhưng mà môi cô thỉnh thoảng giật giật vài cái liền biết là đang
nhịn cười.

Đợi món ăn bưng lên rồi Ichiro đặc biệt gắp thức ăn cho Shizu,tuy nhiên cô lại
không hề động đũa một chút.Ichiro thấy vậy liền quan tâm hỏi.

“Shizu,không ăn chút sao,ngon lắm mà”

“ Không đói”

Shizu lạnh lùng trả lời,quay đầu đi còn hừ một tiếng.Ichiro lắc lắc đầu thì
thầm.

“ Quả nhiên là con gái thì lòng dạ hẹp hòi a”

“ Ngươi...”

Shizu quay đầu tức giận nhìn Ichiro.Ichiro mặt tỏ ra ngạc nhiên.

“Gì vậy tôi nói sai rồi a.Không phải lòng dạ hẹp hòi tại sao không ăn a,như
tôi đây này ăn nhiều chứng tỏ lòng dạ rộng lượng a,đựng được nhiều thức ăn a”

Ichiro đương nhiên nói ra,Karin và Haku nghe hắn nói suýt nữa phun thức ăn ra
ngoài,đấy là lòng dạ rộng lượng sao,ân hình như đúng.Shizu mộng bức sau đó
hiểu được Ichiro là đang nói tới cái dạ dày a,cô trừng mắt nhìn Ichiro sau đó
cầm bắt cơm lên ăn một cách ngấu nghiến.Lần này lại đến Karin và Haku mộng
bức,như vậy cũng được sao.

Ichiro cười sau đó đặt bát cơm xuống uống một ngụm nước nói.

“Tôi kể cho mấy người nghe một câu truyện về một châm ngôn hay mà ông cha vẫn
dùng.Ở một làng lọ có một anh đẹp trai giàu có tài giỏi nhưng lại có cái tật
háo sắc,hắn cưới về hai cô vợ xinh đẹp là chị em của một gia đình.Gia đình đó
thật ra có ba chị em lần lượt là Tâm Diện Nhân,tuy nhiên cô em út đã đi xa nên
tên nhà giàu kia không biết có cô tồn tại.Một hôm lọ người em trở về thăm hai
chị của mình,tên kia phát hiện người em còn đẹp hơn cả người chị.

Hắn liền thốt lên một câu “ Biết Nhân biết Diện không biết Tâm”

Câu nói của hắn liền được mọi người trong làng truyền nhau làm trò cười,càng
truyền càng xa.Cuối cùng nó trở thành châm ngôn của người xưa “Tri nhân tri
diện bất tri tâm”.”

Ichiro kể xong thản nhiên xỉa răng ánh mắt vô tình quét qua quét lại
Shizu,Karin và Haku lại một lần nữa suýt chút sặc nước,tên này chỉ giỏi bịa
đặt,câu châm ngôn của người ta mà hắn lại biến thành dâm ngôn.Shizu chút ý tới
ánh mắt của Ichiro liền tức giận buông bát xuống chỉ hắn quắt.

“Ý gì hả,cái gì mà tri nhân tri diện bất tri tâm”

“ Chinh là nói có người ngoài mặt thì tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng thì
đang ngọt ngào muốn chết.Tôi nói có phải hay không,Shizu”

Ichiro vừa nói vừa nháy mắt với Shizu làm cô đỏ mặt cúi đầu.

“Ai nói,hừ”

Ichiro nhìn thấy Shizu cuối cùng cũng bình thường trở lại liền đắc ý nhìn
Karin hai người,hai người bĩu môi trừng lại hắn.Đúng lúc này một giọng quen
thuộc vang lên bên tai bọn họ,có vẻ như người này rất ngạc nhiên.

“Oa,anh hai cùng ba chị dâu.Sao mấy người lại ở đây a,tiên nhân háo sắc mau
nhìn”

Ichiro nghe được lời nói của hắn liền mặt đen lại,cái gì ba chị dâu,anh hai
ngươi lấy vợ lúc nào mà có những ba chị dâu,có em trai nào hố anh mình như vậy
hay không.Ichiro ngẩng đầu lên liền phát hiện cả ba người kia đều đang cúi
đầu,giống như còn đang cười nữa.Có mỗi câu chị dâu mà phải vui như vậy sao.


Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn - Chương #66