Chuyện Xưa


Người đăng: koijuheonhju@

Con đường dẫn đến phía tây núi Bạch Trúc dường như ngắn hơn mọi
ngày. Ngay sau khi kỳ sát hạch kết thúc, đoàn người kiếm mạch Bạch
Trúc lập tức khởi hành. Ngay hôm sau Vân Linh đã chặt Bạch Kim Trúc,
nhưng có vẻ tâm trạng hôm nay đã tốt lên nhiều.

Từ sau trận chiến sau đỉnh núi Hoàng Long, Vân Linh vô tình học được
Hỏa Long Chân quyết. Từ hôm đó, Vân Linh thấy cơ thể mình có thể sử
dụng nội công, tuy nhiên, nhiều khi đột nhiên nguồn khí lực bị chặn
lại, Vân Linh vô cùng hoang mang. Nhiều lần y muốn hỏi sư phụ Văn
Trọng cho rõ ràng. Nhưng vì sợ Văn Trọng la mắng nên y không dám. Mấy
lần Vân Linh hỏi Đại Nghĩa, nhưng cũng như Vân Linh, Đại Nghĩa hoàn
toàn không biết gì về việc này. Đại Nghĩa thử dùng nội công truyền
vào Vân Linh. Giữa trán, ấn dường Vân Linh sáng rực hình thái cực.
Ngay lập tức Đại Nghĩa bị bật lại đằng sau mặt mày xanh xao. Cuối
cùng cũng đành bó tay.

Vân Linh ngồi cùng Đại Nghĩa, dựa vào một tảng đá lớn, y nhớ ra
chuyện gì đó liền quay sang hỏi Đại Nghĩa:

- Đại Nghĩa, đệ đã vượt qua kỳ sát hạch rồi, có phải huynh cũng
nên...

Nói đoạn Vân Linh nhìn Đại Nghĩa, hai tay xoa xao không ngừng, miệng
tủm tỉm cười. Đại Nghĩa thấy vậy cười khổ, y lấy quyển tranh đưa
cho Vân Linh. Vân Linh nhận quyển tranh, từ từ lật từng trang, thấy
trong đó vẽ một ngôi làng đổ nát, dưới đất có vô số thi thể, phía
trên có hình một con chim ưng vô cùng hung ác. Vân Linh ấp úng:

- Đây ... Đây là...

Đại Nghĩa cười khổ, ánh mắt có mấy phần thê lương nói:

- Đây là thôn Đại Nãn, năm xưa bị người trong ma giáo tấn công, toàn
thôn bị diệt, huynh may mắn thoát nạn rồi được sư phụ nhận về núi
Bạch Trúc. Cả hai không nó gì, thời gian cứ thế trôi qua.


Hôm sau, sau khi Vân Linh chặt xoang mười lăm cây Bạch Kim Trúc. Theo lệ
của Bạch Trúc, đệ tử nhập môn phải thường xuyên chặt Bạch Kim Trúc
trong bốn năm. Cứ một quý qua đi, thì lại tăng thêm một cây. Những
người xuất sắc thì có thể tự rèn luyện tự chặt thêm. Trước kia Vân
Linh thường xuyên trốn tránh việc này. Tuy nhiên từ sau kỳ sát hạch
thì đây lại là nơi lý tưởng cho Vân Linh luyện công.

Từ khi học được Hỏa Long Chân Quyết, Vân Linh thường xuyên luyện tập
một mình. Nhưng đây là cấm thuật, Vân Linh nhiều lần bị sư phụ nhắc
nhở không lên lạm dụng Hỏa Long Chân Quyết. Nên y chỉ dám lén luyện
tập trong rừng Bạch Kim Trúc. Nói cho cùng hiện giờ Vân Linh chỉ học
được duy nhất Hỏa Long Chân Quyết, nếu y không luyện tập nó, thì
cũng chẳng còn biết luyện cái gì khác. Dù cho từ sau trận chiến
phía sau đỉnh Hoàng Long, tuy Vân Linh đột phá hai tầng trong Hoàng
Thăng Cảnh của Thái Cực Chân Quyết. Nhưng do nội công nhiều khi bị
cản trở, nên y chỉ luyện khi ở Thiền Lâm Đường.

Vân Linh chặt một khúc Bạch Kim Trúc thay kiếm và tự luyện tập. Dù
chỉ là một đoạn khá ngắn, nhưng nó rất chi nặng, thành ra Vân Linh
phải sử dụng toàn bộ sức của mình để thi triển.

Từ xa trên một ngọn núi có hai bóng người một nam một nữ, chăm chú
nhìn đứa trẻ Vân Linh luyện tập Hỏa Long Chân Quyết. Người nữ nhân
lên tiếng xóa tan im lặng:

- Văn Trọng ông đang nghĩ gì vậy?

Văn Trọng mắt vẫn hướng về Vân Linh đang say sưa luyện tập, bên trong
rừng Bạch Kim Trúc nói:

- Không có gì?

Người nữ nhân lại nói thêm:

- Lấy nhau cũng gần ba trăm năm rồi, ông có muộn phiền tôi lại không
nhận ra sao?

Văn Trọng đưa mắt nhìn nữ nhân, khẽ mỉm cười nói:

- Xuân Hương, chỉ có bà mới hiểu tôi thôi.

Dừng một lát Văn Trọng lại đưa mắt đến hướng rừng Bạch Kim Trúc
nói:

- Tôi có nghe Đại Nghĩa nói về tình trạng của Vân Linh. Xem ra lão
lục đang bị ảnh hưởng từ Huyết Quang Ấn trên cơ thể nó.

Xuân Hương nhìn Văn Trọng lên tiếng:

- Không lẽ năm xưa Thanh Sơn đã phong ấn thứ đó lên cơ thể của thằng
bé?

Văn Trọng khẽ gật đầu và nói:

- Năm xưa, khi Thanh Sơn đại chiến Độc Hồng Môn trên đỉnh núi Yên Mã,
mình y đã làm cho Độc Hồng Môn thảm bại. Nhưng về sau Độc Vương
triệu hồi Cửu Vĩ Thần Ma từ Cửu Tinh Thạch. Thanh Sơn không thể
thắng nổi, y thua bởi con quái vật sinh ra từ Cửu Tinh Thạch ấy.

Văn Trọng vẫn hướng về nơi xa xăm, lời nói ra mang theo mấy phần
nghẹn ngào. Kể cũng lạ Văn Trọng xưa nay luôn là người điềm tĩnh,
chững chạc, dù trời có sập ngay trước mắt, y cũng coi như không.
Nhưng hôm nay, dường như không phải Văn Trọng của ngày thường. Đến Xuân
Hương cũng rất ít khi thấy Văn Trọng thế này.

Văn Trọng chấn tĩnh tinh thần, một lát rồi nói tiếp:

- Đúng lúc đó, Hồng Yến đã hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, Thanh
Sơn liền nảy ra một ý định. Phong ấn Cửu Vĩ Thần Ma vào cơ thể đứa
con còn đỏ hỏn.

Xuân Hương giật mình, tuy là phu thê nhưng những chuyện thế này, Văn
Trọng chưa từng nói với ai. Với lại hôm đó trên ngọn Yên Mã, chỉ có
ba người biết, nên chuyện Cửu Vĩ Thần Ma bị phong ấn. Xưa nay chưa
từng ai biết.

Xuân Hương thản thốt hỏi Văn Trọng:

- Phon...g ấn ngay khi nó chào đời? Nhưng tại sao?

Văn Trọng nhẹ nhàng nói:

- Vì khi mới sinh ra, đứa trẻ mang một tâm hồn trong sạch, thuần
khiết, cơ thể luôn hấp thu tinh hoa đất trời.

Văn Trọng dừng một lát rồi nói tiếp:

- Quan trọng hơn cả, nó mang dòng máu của Thanh Sơn, nên khi thi triển
Thái Cực Phong Ấn sẽ chuyển thành, Huyết Quang Ấn.

Xuân Hương hỏi thêm Văn Trọng về Huyết Quang Ấn. Văn Trọng nhìn Xuân
Hương, ông khẽ mỉm cười nói:

- Huyết Quang Ấn là phong ấn Huyết Mạch, sức mạnh vô cùng, thậm
chí nó còn mạnh hơn Thái Cực Ấn của Hoàng Liên chúng ta. Nhưng chỉ
có cha con mới có thể sử dụng.

Xuân Hương tiếp lời:

- Nhưng Cửu Tinh Thạch là vật chí hung trong thiên hạ, liệu...

Văn Trọng thở dài, đưa mắt về phía Vân Linh trong rừng Bạch Kim Trúc
nói:

- Trong khi dùng Huyết Quang Ấn, Thanh Sơn đã dùng cơ thể mình thanh
lọc một phần hung, lệ, sát ba ý chí tàn độc của Cửu Tinh Thạch.
Nhưng ngay sau đó y đã...

Xuân Hương hỏi Văn Trọng:

- Nhưng còn Hồng Yến, muội ấy cũng đồng ý chuyện này sao?

Văn Trọng lắc đầu nói:

- Tất nhiên là không, ban đầu muội ấy phản đối kịch liệt, nhưng sau
khi cả ba người gia đình họ bị Cửu Vĩ Thần Ma tấn công, cả Hồng
Yến và Thanh Sơn đều dùng thân mình che cho đứa trẻ. Ngay lúc đó
Thanh Sơn đã giải thích rằng đây là cách duy nhất cứu được con và
bách tính vô tội. Nên Hồng Yến cũng miễn cưỡng đồng ý.

Văn Trọng ngập ngừng nói tiếp:

- Quả đúng như Thanh Sơn nói, Cửu Vĩ Thần Ma là thú thần thời
thượng cổ, đứng đầu trong thập thú thượng cổ, toàn bộ người chính
đạo ở đó đều bị nó giết, thậm chí phía ma giáo cũng thương vong vô
số. Chỉ còn ta, Huyền Thanh và Độc Vương thoát nạn. Nếu Thanh Sơn
không kịp thi triển Huyết Quang Ấn, phong ấn Cửu Vĩ Thần Ma, ta e
rằng trên đời này khó có ai giết được nó.

Văn Trọng thở dài rồi tiếp tục:

- Nhưng ngay sau khi Thanh Sơn hoàn thành Huyết Quang Ấn, Độc Vương ngay
lập tức thi triển Cửu Thiên Huyền Sát tấn công, muốn cướp đứa bé
đi, ta và Huyền Thanh không kịp trở tay, một lần nữa Hồng Yến dùng
tấm thân che chở cho con, nên muội ấy cũng...

Văn Trọng thở dài rồi nói:

- Có lẽ đây là số mệnh. Cũng vì chuyện ấy, nên khi biết Vân Linh
là hậu nhân của Thanh Sơn, nên Huyền Thanh chưởng môn mới ra sức bảo
vệ Vân Linh, không phải để nó, phải chịu hình phạt nghiêm khắc của
Hoàng Liên Môn.

Xuân Hương gật đầu quay sang hỏi Văn Trọng:

- Vậy bây giờ ông tính sao? Chuyện phong ấn trên người Vân Linh ấy?

Văn Trọng nhíu mày nói:

- Có lẽ chưa cần vội. Nếu đả thông kỳ kinh bát mạch cho nó, ta e
nó còn quá nhỏ, lại mang trên mình kỳ thuật Hoả Long Chân Quyết. Sẽ
dẫn đến việc lạm dụng, làm hại bản thân. Vân Linh hiện giờ sử dụng
được nội công, ta tin rằng chính Hoả Long Chân Quyết đã giúp lưu thông
kinh mạch.

Xuân Hương gật đầu ra vẻ tán thành nói:

- Ông suy nghĩ như vậy cũng đúng, có lẽ lão lục sẽ chịu thiệt
thòi đôi chút rồi.

Nói rồi hai người lại dõi mắt trông theo, những chiếc lá trúc bay
mù mịt, dưới những đường đánh của Vân Linh.


Ánh mặt trời đã ngả về tây, Vân Linh vẫn đang say sưa luyện tập Chân
Quyết, hai bóng người ở phía đỉnh núi xa xa, cũng biến mất từ lúc
nào. Những ngày gần đây Vân Linh luôn ra sức luyện tập bằng đoạn
Bạch Kim Trúc, rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều, những đường kiếm linh
hoạt, nhanh như chớp, thế như xẻ núi phá rừng. Thêm nữa thể lực
cũng gia tăng đáng kể, vì Bạch Kim Trúc rất nặng, Vân Linh lại luyện
tập nhiều ngày, nên cũng tăng cường không ít sức lực.

Đang say sưa luyện tập. Bỗng nhiên, Vân Linh bị một hạt dẻ ném trúng
đầu. Y đau không chịu được, ngó đông ngó tây cũng không thấy một ai y
lên tiếng hỏi:

- Tứ sư tỷ, có phải tỷ không, tỷ mau bước ra đây đi?

Chẳng là ngày thường, Quỳnh Như rất hay trêu ghẹo Vân Linh. Lên khi Vân
Linh bị hạt dẻ ném cho ung đầu, y liền nghĩ chỉ có Quỳnh Như mới
nghịch trò như vậy.

Hồi lâu không thấy tiếng ai trả lời, y lại tiếp tục luyện tập.
"bụp" lại một hạt dẻ nữa trúng đầu Vân Linh. Y đau điếng nhưng không
biết ai, tự nhiên từ xa xa vọng lại những tiếng "Khẹc Khẹc" Vân Linh
tiếng lại gần, rồi đưa mắt xung quanh, thì phát hiện có một con khỉ
nhỏ, toàn thân màu trắng, đôi mắt tinh anh, trên tay đang cầm mấy hạt
dẻ khô, miệng luôn kêu "khẹc khẹc" không dứt. Vân Linh đoán con khỉ
này là khỉ lạc bầy, vì phía dưới núi Bạch Trúc có vô số động
vật kỳ lạ, phong phú vô cùng. Nghe nói ở dưới đó cũng có vài bầy
khỉ, nên y mới đoán vậy.

"Vù" một hạt dẻ từ trong tay con khỉ trắng lao vút về phía Vân Linh,
nhanh như cắt Vân Linh dùng đoạn Bạch Kim Trúc đánh bật lại phía con
khí trắng.

Khi thấy hạt dẻ bay trở lại con khỉ trắng dùng tay trái đón lấy
hạt dẻ. Điều này khiến Vân Linh vô cùng ngạc nhiên, vì khi đánh trả
hạt dẻ, Vân Linh dùng lực không nhẹ, thế mà con khỉ trắng đón lấy
nhẹ như không.

Ngay lập tức con khỉ kêu lên hai tiếng "khẹc khẹc" ra vẻ thích thú,
tay chân dơ lên loạn xạ. Rồi ném hết năm, sáu hạt dẻ hướng thẳng về
phía Vân Linh, với một tốc độ kinh hồn.

Vân Linh dùng đoạn Bạch Kim trúc đánh trả được năm hạt, nhưng còn
sót một hạt. "Bụp" lại tiếng ấy, Vân Linh bị ném trúng đầu, đau
khủng khiếp, phía bên kia, khi thấy năm hạt dẻ bị bật trở lại, con
khỉ liền dùng đuôi, quyệt thành vòng tròn, rồi thu lại những hạt
dẻ ấy.

Vân Linh mắt chữ o, mồm chữ a, từ xưa đến nay, y chưa từng thấy một
con khỉ nào thông minh, nhanh nhẹ, nghịch ngợm mà còn giảo hoạt như
nó. Vân Linh liền đạp mạnh vào một cây Bạch Kim Trúc tung mình lên
không. Vì chưa có pháp bảo và chưa thể luyện đến tầng thứ tư "Khu
Dụng" của Hoàng Thăng Cảnh, nên y chưa thể ngự không. Nên y chỉ còn
biết tận dụng nhưng cây Bạch Kim Trúc giúp đẩy người lên không, định
tóm lấy con khỉ trắng.

"Vù" lại một hạt dẻ bay ra, khi Vân Linh đang tung mình lên không tính
bắt nó. Thấy hạt dẻ Vân Linh buộc phải xoay người tránh né hạt dẻ.
Vừa đặt chân xuống đất con khỉ lại "khẹc khẹc" mấy tiếng tỏ ra
thích thú.

Tiếp tục trò chơi, con khỉ trắng ném một hạt dẻ, nhưng tốc độ và
quỹ đạo lần này hoàn toàn khác, Vân Linh tung mình lên tránh né.
Liền sau đó dùng nội lực, nắm chặt đoạn Bạch Kim Trúc, ném thẳng
về phía con khỉ. Nhưng trên thân trúc vừa rời khỏi tay Vân Linh. Ngay
đoạn Vân Linh vừa nắm, dường như có một hình tròn, bên trong có một
số họa tiết màu đen, nhìn qua, hết sức kỳ lạ.

Khúc Bạch Kim Trúc gần lao tới con khỉ, nó liền xoay mình tránh né.
Chưa kịp định thần, không biết từ lúc nào, Vân Linh đã lao tới, một
tay nắm khúc Bạch Kim Trúc, một tay định bắt con khỉ. Con khỉ hoảng
loạn, nhưng nó rất thông minh. Nó dùng đuôi quấn vào ngọn trúc, buông
mình rơi xuống, trong nháy mắt, nó đã thoát khỏi bàn tay của Vân
Linh. Vân Linh, lướt qua nó, theo quán tính của khúc Bạch Kim Trúc, y
hạ xuống, lắc đầu cười khổ.

Cả buổi hôm đó, Vân Linh nghĩ đủ cách để bắt nó, thế nhưng hoàn
toàn vô dụng. Con khỉ trắng rất thông minh, nhanh nhẹn khiến Vân Linh
vô phương với nó.

Vân Linh vác Bạch Kim Trúc về mà đầu đau như búa bổ, quả thật con
khỉ đó ném quá mạnh, mà y thì không tài nào bắt nó được, nó quá
tinh ranh, giảo hoạt, thành ra Vân Linh đành phải chịu đựng.


Thuận Thiên Kiếm - Chương #9