- Mưu Đồ


Người đăng: koijuheonhju@

Ưng Thiên Hành đang ra sức chống đỡ những chiêu thức Ưng Thiên Chảo của bản
sao của y. Cùng với đó là những đường kiếm khí do kiếm Thiên Ưng tạo thành.
Sau một hồi dã chiến, y đã nhận ra một số điều bí ẩn của Họa Tâm Thức.

Trước tiên là Họa Tâm Thức tạo ra một không gian mới, nó cách biệt hoàn toàn
với hiện thực. Ban đầu y tưởng đây chỉ là ảo ảnh do tâm trí Đại Nghĩa tạo
ra, nhưng sau một hồi giao thủ, y mới nhận ra mọi việc đều là thực. Điều thứ
hai cũng là thứ nguy hiểm nhất của chiêu này, đó là người thi triền có thể
khống chế hoàn toàn không gian. Thậm chí là những sinh vật hiện diện trong
chiêu thức này. Từ cỏ cây hoa lá, đến những người xuất hiện trong Họa Tâm
Thức, từ bạn cho đến kẻ thù, đều bị chi phối bởi người thi triển. Thứ ba là
người sử dụng có thể tùy ý thay đổi không thời gian. Với ba điều trên, đủ
khiến cho Họa Tâm Thức làm lên tên tuổi của mình.

Sau khi nhận ra những điều này, sắc mặt Ưng Thiên Hành càng khó coi hơn, xem
ra một cao thủ nhiều năm lộn trên giang hồ như y, cũng tỏ ra bối rồi trước một
chiêu thức kỳ quái như vậy.

- Ưng lão quái, nhà ngươi chết đi, trong không gian của Họa Tâm Thức ta là
chủ. Tuy ngươi có thể cầm cự cho đến giờ, nhưng liệu ngươi có thể chống đỡ
thêm bao lâu nữa? Theo ta thấy, ngươi đã bắt đầu thấm mệt, hôm nay ta
có thể báo thù cho bốn mươi hộ dân của thôn Đại Nãn rồi.

Ưng Thiên Hành nghe Đại Nghĩa nói vậy, lão cũng tự mình thấy, tốc độ và
cả uy lực của chiêu thức, đều sa sút một cách trầm trọng. Y cùng bản
sao đã giao thủ gần một canh giờ. Nhưng có vẻ hắn vẫn không chút xuống sức.
Còn về phần lão, trán đã lấm tấm mồ hôi, nhưng động tác cũng dần mất đi vẻ
nhanh nhẹn thần tốc lúc đầu. Càng giao đấu y càng tỏ ra luông cuống, nếu như
không phải là trong Họa Tâm Thức, dù có bị đối thủ dồn ép như thế nào đi nữa,
thì y vẫn luôn giữ một thái độ bình thản. Nhưng giờ đây y vừa phải lo đối phó
một kẻ gần như bất tử, cùng với đó là một một kẻ liều mạng tấn công.
Ngoài ra y lại phải lo tìm điểm yếu của Họa Tâm Thức để nghĩ cách thoát ra
ngoài.Trước tình thế nguy ngập như vậy, dù cho la đại la kim tiên cũng phải có
đôi chút rung mình.

Đúng lúc đó, bỗng nhiên trời đất rung chuyển dữ dội, lại có một vật gì đó trên
không trung phát những tia sánh huyền ảo. Đại Nghĩa cùng Ưng Thiên Hành đưa
mắt nhìn lên thì nhận ra đó chính là cây bút Phán Quan. Ưng Thiên Hành loáng
thoáng thấy Đại Nghĩa cũng đang sở hữu một cây bút Phán Quan. Giờ
lại thêm một cây nữa, chẳng biết là họa hay phúc.

Cùng lúc đó, cây bút Phán Quan trên không trung, xuất hiện một điều
kỳ quái. Những tia sáng ngày một dữ dội, một vòng tròn hiện ra,
bên trong là khung cảnh của động Thạch Nguyệt. Hơi nóng từ động
Thạch Nguyệt theo lỗ hổng đó mà tràn vào không gian riêng biệt của
bút Phán Quan.

Đại Nghĩa giật mình chẳng hiểu nguyên do làm sao lại có hiện tương kỳ lại ấy?
Trái ngược hoàn toàn với Đại Nghĩa Ưng Thiên Hành tỏ ra mừng rỡ vô cùng. Ngay
lập tức y dùng ngự không bay lên tiến sát cây bút Phán Quan. Đại Nghĩa thấy
vậy y liền dùng kiếm Thiên Ưng tấn công, luồng kiếm khí hung lệ vô cùng, xung
quanh lăm trượng mọi vật đều sáng rực, bởi tuyệt chiêu mà Đại Nghĩa vừa
tấn công. Ưng Thiên Hành tái sầm mặt mũi, khi thấy chiêu thức Đại Nghĩa vừa
tung ra chính là, một chiêu thức trong tứ đại kiếm pháp của Hoàng Liên Môn.
Tuyệt chiêu ấy chính là Thần Lôi Bạo Vũ một chiêu thức đứng đầu trong tứ
đại kiếm pháp. Thấy vậy, một thoáng kinh ngạc hiện trên khuôn mặt Ưng
Thiên Hành “Rõ ràng tiểu tử này tu vi chưa đủ sử dụng Thần Lôi Bạo Vũ, không
hiểu sao, hắn có thể tạo ra nguồn nội lực to lớn như thế?” Một chút suy nghĩ
thoáng qua đầu y. Y giật mình khi nhìn thấy Thần Lôi Bạo Vũ đã hoàn thành. Một
luồng kiếm khí thế như dời non lấp biển đang ào ạt tiến tới. Trong tích tắc
mọi thứ xung quanh đều bị tuyệt kỹ ấy làm xáo trộn, cây cối bật gốc nhiều
không đếm xuể, nhiều cây còn trụ lại cũng ngả nghiêng siêu vẹo, bụi bay mù mịt
sấm chớp đầy trời.

Ưng Thiên Hành cố gắng di chuyển thật nhanh về phía bút Phán Quan, nhưng lão
lại quên mất một điều, hiện lão đang trong không gian Họa Tâm Thức. Cũng chính
vì thế, mà Đại Nghĩa có thể tạo ra Thần Lôi Bạo Vũ, ngoài ra y đã lược bỏ
những câu thần chú. Trên thực tế, y không thể sử dụng tuyệt kỹ này.

Thấy Ưng Thiên Hành đang tìm cách tiến lại gần bút Phán Quan, nhưng luồng kiếm
khí do Đại Nghĩa ra nó quá nhanh, quá mạnh so với tu vi của Ưng Thiên Hành.
Trong tíc tắc một tiếng nổ vang trời, một đám khói bụi dày đặc bao phủ mọi thứ
xung quanh. Khi khói bụi tan dần Đại Nghĩa sững sờ khi không thấy Ưng Thiên
Hành đâu nữa.


Hai dị thú liên tục công kích nhau, nhưng đòn đánh ma hai bên tung ra đều mang
tính quyết định, kèm theo đó là những tiếng kêu vang trời. Từ lúc tham chiến
Tiểu Bạch đã tung hết sức tấn công, Tam Nhãn Thiên Ưng rất chật vật mới có thể
thoát khỏi những chiêu thức nguy hiểm của Lục Mỹ Nhi Hầu. Năm xưa trên ngọn
núi Bạch Trúc do phải bảo vệ thần vật, và liên tục bị nó hấp thụ linh khí để
duy trì Linh Lực, cho nên nhiều phen Lục Mỹ Nhi Hầu bị Tam Nhãn Thiên Ưng
gây nguy khốn. Nhưng lần này đã khác những lần trước, sau một năm bầu bạn với
Vân Linh, Tiểu Bạch không bị thần vật hấp thu linh khí, cho nên nó hoàn toàn
sung mãn về thể lực. Cho nên có đủ khả năng đánh bại Tam Nhãn Thiên Ưng.

Sau nhiều lần công kích bằng Ngọc Cầu thất bại, Lục Mỹ Nhi Hầu bắt đầu tìm
cách áp sát. Nhưng Thiên Ưng nào để kẻ thù áp sát dễ dàng vậy. Nó liên tục
lượn lờ trên không trung, thi thoảng lại tung Hắc Cầu về phía Tiểu Bạch, rồi
lại dùng Vạn Tiễn tấn công. Những chiêu thức cả hai tung ra đều hiểm hóc vô
cùng. Chỉ cần một trong hai, nếu kẻ nào dính đòn trước coi như thế cục đã
phân định.

Trong những lần Thiên Ưng dùng Vạn Tiễn tấn công Tiểu Bạch. Một lần vô
tình đã đánh trúng cây bút Phán Quan, khiến nó không thể ẩn mình được nữa.
Cũng chính vì thế, mà không gian trong Họa Tâm Thức bị chao đảo, cánh cổng nối
liền hai không gian vì thế mà xuất hiện.

Cây bút Phán Quan phát sang liên tục, chuyện dị thường này làm sao có thể lọt
qua mắt Bạch Hạc và Mạc Đỉnh Thiên. Ngay lập tức Mạc Đỉnh Thiên dừng nói
chuyện với Bạch Hạc, y dùng kính Chiêu Hồn tấn công bút Phán Quan. Do đang
bị đỉnh Nhiếp Hồn, dùng Huyết Ngục chế ngự, cho nên Bạch Hạc không thể làm
gì. Sau khi bút Phán Quan bị kính Chiêu Hồn tấn công ngay lúc đó Ưng Thiên
Hành từ bút Phán Quan phóng ra, có điều cánh tay trái của y đã không còn. Từng
giọt máu rớt xuống mặt đất, ngay sau đó bị sức nóng nơi đây làm tan biến. Lão
lập tức điểm một số huyệt đạo gần bả vai trái, cầm máu. Sau đó ánh mắt lão
nhìn trân trân vào bút Phán Quan, cơ thể lão hơi run run. Ngay lúc đó, Đại
Nghĩa từ trong bút Phán Quan bay ra, nhưng sắc mặt có vẻ hư nhược, toàn thân
không còn chút sức lực. Y phải cố gắng lắm mới không khiến bản thân ngã
nhào xuống đất.

- Tiểu tử ngươi khá lắm, có thể khiến một trong tứ đại hộ pháp của giáo
phái ta, thành ra như thế này. Quả nhiên không hổ danh là truyền nhân của Họa
Hình Thuật.

Mạc Đỉnh Thiên lên tiếng, lão vừa nói vừa gật đầu, Ưng Thiên Hành cau mày lại
nói:

- Có lẽ đây chính là hậu quả của việc sử dụng Họa Tâm Thức. Hắn đã kiệt sức
rồi, giờ đây hắn không còn nguy hiểm gì đối với chúng ta. Giáo chủ ngài hãy
kết thúc chuyện này đi.

Giáo chủ mỉm cười một cách đắc ý, y nói:

- Chưa vội, ta còn có điều hỏi bọn chúng.

Nói rồi hắn đưa mắt nhìn Bạch Hạc đang bị đỉnh Nhiếp Hồn trấn áp, y lên tiếng
hỏi:

- Bạch lão huynh, lục đệ y hiện giờ đang ở đâu?

Bạch Hạc nhếc mép lão nói:

- Ngươi thừa biết ta sẽ không nói, cần gì phải tốn công, tốn sức như vậy.

“Hắc hắc” Mạc Đỉnh Thiên lớn tiếng cười:

- Chuyện đó huynh không nói cũng được, có điều…

Nét mặt y trở nên nghiêm nghị, y nói:

- Thế còn vật đó hiện đang ở đâu?

Vừa nói y vừa dùng tay điều khiển đỉnh Nhiếp Hồn đè xuống, Bạch Hạc càng phải
gồng mình chịu đựng, xem ra sức ép do Huyết Ngục do đỉnh Nhiếp Hồn tạo ra ngày
một ghê gớm. Đại Nghĩa muốn gượng dậy giải thoát cho Bạch Hạc khỏi sự uy hiếp
của đỉnh Nhiếp Hồn. Y cố gắng cử động, nhưng lực phản chấn của Họa tâm Thức
chưa dứt, một cảm giác ê ẩm lan tỏa toàn than, khiến y ngã nhào xuống mặt đất.
Ưng Thiên Hành thấy vậy y giục giáo chủ:

- Chúng ta không nên dây dưa với chúng nữa, chúng ta có thể tự tìm Nhị Bảo
được mà?

Mạc Đỉnh Thiên cười xoà:

- Chứ không phải ngươi muốn trả thù cho tay trái của mình hay sao? Nói thật
cho ngươi biết, ngoài Nhị Bảo, nơi đây còn một thứ mà ta muốn lấy.

Trong lúc tình thế nguy cấp ấy, bỗng nhiên từ đằng sau có ai đó giúp Đại
Nghĩa điều hòa khí lực. Một luồng linh khí ôn hoà đã làm cho Đại Nghĩa
thoả mái hơn trước rất nhiều. Chuyện đến quá bất ngờ Đại Nghĩa không
khỏi giật mình, nhưng nay sau đó, y lại giữ nguyên trạng thái, không có cử
động gì thêm nữa. Điều đó không qua khỏi mắt Bạch Hạc, lão khẽ mỉm cười, đột
nhiên Bạch Hạc ngước mắt nhìn Mạc Đỉnh Thiên lão hỏi:

- Thứ mà nhà ngươi muốn có là gì?

Mạc Đỉnh Thiên nở thêm một nụ cười y nói:

- Thứ mà đệ muốn lấy, lão huynh cũng biết mà?

Bạch Hạc “ồ” lên một tiếng lão hỏi:

- Ta thực sự không biết.

Mạc Đỉnh Thiên cười lớn:

- Vật đệ muốn lấy có liên quan đến lão huynh, chẳng lẽ huynh lại không biết?
Huynh không biết hay huynh cố tình không biết?

Nghe đến đây Bạch Hạc sầm mặt lại, tuy đang bị đau bởi vết thương do Đại Nghĩa
gây ra, nhưng vốn Ưng Thiên Hành không biết gì về món đồ mà Mạc Đỉnh
Thiên đang nhắc tới, y lên tiếng hỏi:

- Giáo chủ muốn nói đến vật gì mà nó còn quan trọng hơn cả Nhị Bảo?

Mạc Đỉnh Thiên ngưng cười y nói:

- Năm xưa vì bản tính trung trực, nhân hậu, thật thà Đế Lai Tiên Nhân đã giao
một dị vật cho Bạch lão huynh. Vật ta nói chính là thứ đó, nó có tên Huyết
Long Ngọc.

Ưng Thiên Hành Ngây người xem ra lão chưa từng nghe gì về vật này. Bạch Hạc
giật mình, khi nghe thấy y nhắc đến hai từ Huyết Long Ngọc. Chuyện Đế Lai Tiên
Nhân giao cho lão cất giữ Huyết Long Ngọc không một ai biết. Ngay cả Thất Quái
những người vào sinh ra tự cùng lão cũng không hay biết gì về việc này. Đã qua
gần hai ngàn năm, không ngờ lại có người biết đến việc này, lão lắp bắp:

- Ngươi.. ngươi… làm sao ngươi có thể…

Mạc Đỉnh Thiên cười lớn:

- Không có gì là đệ không biết.

Bạch Hạc cau mày một lát, y nhớ ra điều gì đó lão hỏi:

- Hắc Liên Dị Bảo? Nhà ngươi đã có nó?

- Đúng vậy!

Mạc Đỉnh Thiên trả lời ngay, khi nghe thấy hắn trả lời, nghiêm nghị nét mặt
hỏi:

- Ngươi muốn Huyết Long Ngọc để làm gì?

Mạc Đỉnh Thiên cười, y chỉ vào kính Chiêu Hồn rồi lại chỉ vào đỉnh Nhiếp Hồn,
y nói:

- Kính Chiêu Hồn? Đỉnh Nhiếp Hồn? Huyết Long Ngọc và còn...

Lúc này Bạch Hạc mới giật mình, lão thất thanh:

- Chiêu Hồn Dẫn, Nhiếp Hồn Trận, Huyết Long Ngọc… Chẳng lẽ ngươi muốn…

Mạc Đỉnh Thiên gật đầu:

- Đúng vậy, chỉ còn thiếu Huyết Long Ngọc và Long Cốt, thì đệ có thể phục
sinh Ma Long Lạc Ngạn.


Thuận Thiên Kiếm - Chương #30