Người đăng: koijuheonhju@
Động Thạch Nguyệt.
Từng làn khí nóng bốc lên, những tiếng xì xèo vang lên không ngừng.
Vân Linh khẽ run run, xem ra, y chưa thể chấp nhận sự thật này. Một
người đã sống mười bốn năm trong sự cô đơn, y luôn muốn tìm ra thân
thế, tìm ra cha mẹ mình. Nhưng ngay lúc này, khi tin họ đã không còn,
y chỉ ước mình mãi mãi không biết về sự thật tàn khốc này. Đại
Nghĩa cũng giật mình, tuy được sư phụ tin tưởng giao cho trọng trách,
nhưng ngay khi nghe thấy ba chữ Trác Thanh Sơn, đã khiến y không khỏi
bất ngờ. Đồng cảm với Vân Linh, Bạch Hạc khẽ gật đầu, y nghĩ cũng
nên cho Vân Linh biết về Thất Quái, nghĩ vậy, y lên tiếng kể:
- Từ lăm trăm năm trước, trên núi Đào Hoa, có bảy tinh linh đạo pháp
tinh thông, nhân nghĩa quật cường, dần dần bảy tinh linh kết nghĩa
huynh đệ. Họ, Ngũ Tiên và Tam Đại Môn Phái cùng nhau liên thủ chống
lại yêu nhân ma giáo. Từ đó trở đi, chúng sinh biết đến họ với cái
tên Đào Hoa Thất Quái.
Tiếng Bạch Hạc khi trầm, khi bổng, vang vọng khắp thạch động. Xung
quanh, Đại Nghĩa, Quỳnh Như đều chăm chú lắng nghe. Kinh Vân vẫn giữ
thái độ lãnh đạm, y chẳng tỏ ra thích thú cho lắm. Còn Vân Linh, vẻ
mặt bần thần. Từ nhỏ, y không biết cha mẹ mình là ai. Y có hỏi sư
phụ rất nhiều lần, nhưng lần nào, sư phụ cũng không nói, y chẳng
hiểu vì sao lại vậy. Nay bỗng nhiên có mấy người, tự nhận là huynh
đệ kết nghĩa, lại còn giữ tín vật. Tuy chưa biết họ có nói thật
không, nhưng đối với miếng ngọc bội, rõ ràng là nó đã cảm ứng với
y. Mọi việc diễn ra quá nhanh, từ là kẻ thù, bỗng chốc lại trở
thành người thân, y mơ mơ hồ hồ, chẳng biết có lên tin không. Đúng
lúc ấy, Bạch Hạc lại lên tiếng:
- Một trăm năm trước, Đào Hoa Thất Quái điều tra ra tung tích của
Độc Hồng Môn. Năm ấy họ cùng Tam Đại Môn Phái, quyết chiến một trận
sống chết với Độc Hồng Môn, tại cốc Huyết Xà.
Đại Nghĩa khuôn mặt chăm chú, y lên tiếng hỏi:
- Có phải năm ấy Độc Hồng Môn thảm bại, họ phải bỏ cốc Huyết Xà?
Bạch Hạc gật đầu y nói:
- Lần đó, Độc Vương bị thương nghiêm trọng, môn đệ Độc Hồng Môn tử
vong vô số. Nhiều năm sau đó, Độc Vương ôm hận báo thù. Cách đây ba
mươi năm, trên ngọn núi Đào Hoa. Độc Hồng Môn cấu kết với Thông Thiên
Giáo, ý đồ muốn loại bỏ Đào Hoa Thất Quái.
- Vậy kết quả ra sao?
Quỳnh Như tò mò quá nỗi, nàng lên tiếng hỏi. Khuôn mặt Bạch Hạc
mang một chút bi thương, sầu thảm. Dù đã đắc đạo ngàn năm, những
tang thương mà ông trải qua trong đời, chắc hẳn cũng không quá ít. Xưa
nay ông vẫn là người bình tĩnh, cốt cách tiên nhân. Ấy thế mà giờ
đây, ông cũng không thể giấu được cảm xúc trên khuôn mặt. Những nếp
nhăn xô lại, áng mắt đượm buồn:
- Lần đó, Đào Hoa Thất Quái bị bao tứ phía, bị cô lập hoàn toàn.
Cũng may, lần đó Hoàng Liên Môn đã ra tay tương cứu.
Đại Nghĩa nghĩ ngợi một hồi y hỏi:
- Thế còn Bạch Mã Tự, Ngọc Long Phái cùng Ngũ Tiên, họ có đến
cứu viện không?
Bạch Hạc lắc đầu, y nói:
- Chuyện hai môn phái ma giáo liên kết. Thông tin không để lộ ra bên
ngoài. Nhưng không hiểu vì sao, Hoàng Liên Môn các người, lại có được
thông tin này?
- Vậy khi sư trưởng chúng tôi đến, kết quả ra sao?
Quỳnh Như lên tiếng hỏi, Bạch Hạc đưa mắt nhìn nàng rồi nói:
- Từ lúc Hoàng Liên Môn công phá vòng vây, Đào Hoa Thất Quái đã
thoát được tai kiếp ấy. Nhưng tiếc thay, Đào Hoa Thất Quái chỉ còn
lăm người.
Từ khi Vân Linh sử dụng Hỏa Long Chân Quyết. Chẳng hiểu vì sao, Bát
Long Huyền Diễm lại phản ứng dữ dội. Nhờ đó, Ngạc Mạn đã ổn lên
khá nhiều. Nghe đến đây, bất chợt y lên tiếng:
- Trong nhóm người của Hoàng Liên Môn đến giải cứu, Đào Hoa Thất
Quái. Có ba người võ công tuyệt trác, một tên Trần Huyền Thanh, là
chưởng môn nhân đương nhiệm. Thứ hai là Hoàng Nguyệt Ánh là thủ toạ
kiếm mạch Vọng Nguyệt bây giờ, còn người thứ ba tên Trác Thanh Sơn.
Dừng một lát, y lên tiếng kể:
- Qua lần đó, Thất Quái đã kết bái huynh đệ với Trác Thanh Sơn. Từ
Lão Tứ trở xuống, đều gọi y hai tiếng "Đại Huynh"
Ngạc Mạn thở dài y kể:
- Qua mười năm sau, Độc Hồng Môn tiếp tục truy sát Đào Hoa Ngũ Quái.
Năm ấy, dưới chướng Độc Vương có một người tên Hàn Tử Kỳ, hắn là
một tên độc ác, tàn nhẫn. Chẳng hiểu vì sao, hắn lại có được Lục
Bảo Hàn Long Ngưng Băng Thích.
Ngạc Mạn kể đến dường như cảm xúc ngày đó lại ùa về, y run run.
Bạch Hạc thấy vậy y lên tiếng:
- Trên đỉnh núi Mai Hoa, trận quyết chiến đã sảy ra ác liệt. Môn đệ
của Độc Hồng Môn chết nhiều vô số kể. Tuy Đào Hoa Ngũ Quái chưa có
ai ngã xuống, nhưng cả lăm người đều đã mệt mỏi, thương tích đầy
mình, tình cảnh lúc ấy như ngàn cân treo sợi tóc.
Quỳnh Như lại nổi tính tò mò, nàng hỏi:
- Chuyện sau đó ra sao?
Ngạc Mạn nhắm mắt, hít một hơi thật dài y kể:
- Đúng lúc đó, Trác đại huynh lại xuất hiện. Trên tay y có mang vật
này.
Nói rồi Ngạc Mạn đưa vật có hình tám con rồng lên, y nói tiếp:
- Với sức mạnh của Bát Long Huyền Diễm, chẳng mấy chốc, Hàn Long
Ngưng Băng Thích của Hàn Tử Kỳ đã bị áp chế. Lúc đó Đào Hoa Ngũ
Quái mới có thể thoát cảnh hiểm nghèo.
Đại Nghĩa thấy thế cục đã nghiêng về Ngũ Quái, y liền hỏi:
- Vậy là mọi người đã thoát?
Ngạc Mạn thở dài y nói:
- Những tưởng đã thoát khỏi miệng hùm, ngờ đâu phút chót Độc Vương
dùng Cửu Tinh Thạch áp chế Bát Long Huyền Diễm.
Ngạc Mạn ánh mắt đượm buồn, dừng lại một lát y kể:
- Cửu Tinh Thạch là vật chí hung trong thiên hạ. Tuy chưa giải phóng
Cửu Vĩ Thần Ma, nhưng nó cũng mang một sức mạnh đáng nể. Hơn thế
nó còn mang tà khí bất diệt. Chẳng mấy chốc Bát Long Huyền Diễm
đã bị đẩy lùi. Trác đại huynh miễn cưỡng dùng Hỏa Long Liệt Diễm
Trận chống cự với Cửu Tinh Thạch, nhưng tình thế không hề có lợi
chút nào.
Ngạc Mạn thở dài, những cảm xúc của trận chiến năm xưa lại ùa về
trong tâm trí y. Ân Hồng đồng cảm với y, nàng lên tiếng:
- Đúng lúc đó, Hàn Tử Kỳ dùng Hàn Long Ngưng Băng Thích, đánh lén
Trác Thanh Sơn. Ngay lập tức, Ngạc Mạn đã dùng thân mình, đỡ cho
Trác Thanh Sơn một chưởng.
- Thế rồi sau đó thì sao?
Đại Nghĩa lên tiếng, Ân Hồng khẽ thở dài nàng kể:
- Trước tình thế nguy hiểm trùng trùng, Ngũ Quái cùng Trác Thanh
Sơn đã đồng loạt phá vòng vây, chạy về phía Bắc, hướng về Hoàng
Liên Môn. Nhưng tiếc thay, Lão Tam, Lão Ngũ lại vong mạng trong khi phá
vòng vây.
Ân Hồng thở dài, khuôn mặt nàng hơi trùng xuống:
- Sau khi thoát nạn, vì Ngạc Mạn trúng chưởng của Hàn Long Ngưng
Băng Thích, y buộc phải sống những nơi có những luồng khí nóng bất
tận. Cốt là để áp chế những luồng khí lạnh trong cơ thể. Thấy vậy
Thanh Sơn đã truyền một phần đạo hạnh của mình cho Ngạc Mạn, và
giao Nhị Bảo, Bát Long Huyền Diễm cho y.
Đại Nghĩa cau mày:
- Bạch tiên sinh, có điều vãn bối không hiểu?
Bạch Hạc đưa mắt nhìn Đại Nghĩa, ông khẽ mỉm cười hỏi:
- Có phải ngươi muốn hỏi, vì sao Thanh Sơn không dùng khí thuần dương
của Bát Long Huyền Diễm đẩy lùi khí thuần âm của Hàn Long Ngưng Băng
Thích?
Đại Nghĩa khẽ gật đầu, Bạch Hạc lên tiếng:
- Nếu chỉ xét một phía, thì đúng như ngươi nghĩ. Khí thuần dương
của Bát Long, hoàn toàn có thể đẩy lùi khí thuần âm của Hàn Long.
Nhưng cũng phải tùy người sử dụng.
- Bạch tiên sinh, ý ngài là sao?
Đại Nghĩa hỏi ngay, Bạch Hạc điềm tĩnh trả lời:
- Nó còn phụ thuộc vào thuộc tính của người sử dụng. Thanh Sơn
mang trong mình khí thuần âm, hệ Băng. Nên không thể phát huy hết sức
mạnh của Nhị Bảo.
Đại Nghĩa "à" lên một tiếng, Bạch Hạc lên tiếng kể thay Ân Hồng:
- Từ đó, Thất Quái đã không còn trên thế gian, chúng ta đã đến nơi
này, an phận thủ thường.
Bạch Hạc đưa mắt nhìn Vân Linh y nói:
Nghe nói mười bốn năm trước trên đỉnh Yên Mã. Trác lão đệ đã hi sinh
oanh oanh liệt liệt. Y đã hạ gục Cửu Vĩ Thần Ma sinh ra từ Cửu Tinh
Thạch.
Ngạc Mạn thở dài, y tiếp lời:
- Lần đó chúng ta không tham dự, nhưng lão già Văn Trọng đã cho
người đưa miếng ngọc bội này.
Nói rồi y lại giơ miếng ngọc bội, làm từ Lam Ngọc, trên có khắc
chữ Trác rồi nói thêm:
- Người đưa miếng ngọc bội này, có truyền một câu nói của Văn
Trọng.
Quỳnh Như hiếu kỳ lên tiếng:
- Cha ta nói gì?
Ngạc Mạn mỉm cười y nói:
- Khi miếng ngọc này phát sáng, cũng là lúc hoàn lại Bát Long
Huyền Diễm cho hậu nhân của Trác đại huynh.
Nghe đến đây, bất giác Tiểu Hồ giật mình, nàng cúi mặt xuống đất,
hai tay nắm chặt, khuôn mặt nàng đượm buồn, dường như đang có tâm sự
gì đó. Nói rồi Ngạc Mạn đưa Bát Long Huyền Diễm, hướng về phía Vân
Linh và nói:
- Thật ra con mang họ Trác, họ Tử chỉ là họ giả. Có lẽ Văn Trọng
muốn che mắt người đời. Lý do vì sao thì sau này con sẽ rõ. Bát
Long Huyền Diễm, là di vật của cha con. Nay ta giao lại cho con.
Y đưa miếng ngọc bội lên, y nói:
- Còn miếng ngọc bội này, ta chưa thể giao ngay cho con được. Khi nào
đến lúc, ta sẽ giao lại cho con. Hơn nữa, con vẫn nên dùng họ Tử, khi
nào ta hoàn lại miếng ngọc này. Lúc ấy con lấy lại họ Trác cũng
chưa muộn.
Vân Linh từ đầu đến giờ, đều mang vẻ mặt đượm buồn. Nhưng nghe đến
đây y ngạc nhiên không ít. Nhưng điều mà y suy nghĩ không ra, một vật
là thượng cổ kỳ bảo, thì Lục thúc lại hoàn trả. Còn một vật là
miếng ngọc bội của Trác gia, Lục thúc lại muốn giữ bên mình. Y lên
tiếng hỏi:
- Lục thúc, sao thúc lại muốn giữ...
- Con không phải hỏi nhiều, ta giữ nó lại, cũng vì lo cho an nguy
của con thôi. Con hãy giữ Nhị Bảo cho tốt là được rồi.
Khẹc khẹc, trên vai Vân Linh, Tiểu Bạnh mừng rỡ kêu lên mấy tiếng. Vân
Linh nhìn con khỉ, rồi lại nhìn Ngạc Mạn, y khẽ gật đầu, đang đưa
tay đón Nhị Bảo. Bỗng nhiên từ phía sau vang lên một giọng nữ nhân
quen thuộc:
- Không được, ngươi không được lấy nó.
Bất giác, Vân Linh dừng tay, y quay đầu nhìn Tiểu Hồ. Bỗng nhiên,
Bạch Hạc tỏ ra một vẻ tức giận, y lên tiếng quát:
- Tiểu Hồ!
Vân Linh quay sang hỏi Tiểu Hồ:
- Nếu nhưng Lục thúc, và Bạch Hạc tiên sinh đã nói vậy, thì đây là
di vật của cha ta. Có gì mà được với không được?
Khuôn mặt Tiểu Hồ tỏ ra lo lắng sợ sệt, nàng nói:
- Đây đúng là di vật của cha ngươi. Nhưng nếu ngươi lấy nó đi, thì
Lục ca sẽ mất mạng.
Vân Linh giật mình, y hỏi:
- Tại sao?
Tiểu Hồ khẽ run run nói:
- Như ngươi đã biết, Lục ca bị khí lạnh từ Hàn Long Ngưng Băng Thích
làm trọng thương. Nếu huynh ấy giao Bát Long Huyền Diễm cho ngươi. Thì
khí lạnh công tâm, ngày huynh ấy sẽ mất sẽ không còn bao xa nữa.
Vân Linh không do dự, y thu tay lại nói:
- Nếu là vậy thì, Lục thúc, thúc giữ lại...
Vân Linh chưa nói hết câu, Bạch Hạc đã lên tiếng nói:
- Con trai, con cứ nhận nó đi. Chỉ có thế, Lục đệ mới có cách,
giải trừ hoàn toàn những luồng khí lạnh trong người.
Ân Hồng ngạc nhiên hỏi:
- Bạch tiên sinh, ý ngài là...
Bạch Hạc gật đầu nói:
- Vừa rồi, ta có thấy nó sử dụng một chiêu thức kỳ lại. Dùng để
triệu hồi hỏa long. Chỉ cần sử dụng nội công tâm pháp của chiêu ấy,
kết hợp với Bát Long Huyền Diễm là hoàn toàn loại bỏ khí lạnh
của Lục đệ. Tuy Nhị Bảo chưa hoàn toàn nhận y làm chủ nhân, nên chưa
thể giải trừ toàn bộ. Nhưng chỉ thế, cũng đủ làm khí lạnh thuyên
giảm không ít.
Tiểu Hồ, cùng Ân Hồng mừng rỡ ra mặt, nhưng Vân Linh, y vẫn chẳng
hiểu gì. Nhưng chuyện liên quan đến tính mạng Lục thúc, nên y chỉ
biết làm theo lời của Bạch Hạc.
Một hình thái cực lớn được Vân Linh tạo ra, bên trong lửa cháy ngùn
ngụt. Vân Linh cùng Ngạc Mạn đang ngồi chính giữa hình thái cực. Từ
trong Bát Long Huyền Diễm, Vân Linh dẫn dụ ra một con hỏa long, bay
vòng quanh hình thái cực. Lại dùng Hoả Long Chân Quyết triệu hồi
thêm một con nữa. Nó bay bên ngoài hình thái cực. Những tiếng gầm
gừ của hai con hỏa long thật sự làm cho người ta có cảm giác ghê
sợ. Từ trên cơ thể Ngạc Mạn dần dần tỏa ra những làn sương dày
đặc, nhiều nhất là ở đỉnh đầu. Những họa tiết của hình thái cực
di chuyển nhanh dần.
Vân Linh ngạc nhiên hết sức, bởi y nhận thấy điều gì đó tương đồng
của Hoả Long Chân Quyết, và Bát Long Huyền Diễm, nhưng cụ thể là
gì, thì y không thể nói rõ được. Nó chỉ mơ mơ hồ hồ, tuy cảm nhận
thấy sự tương đồng, nhưng đối với y, nó quá khó để nói thành lời.
Đang trong lúc quan trọng, tự nhiên con khỉ Tiểu Bạch kêu lên liên hồi,
kèm theo đó là vài phần tức giận. Mắt nó chớp chớp không ngừng,
cứ hướng về phía cửa động. Thanh kiếm Thiên Ưng trên vai Đại Nghĩa
cũng rung lên nhè nhẹ. Nó toả ra những tia sáng bao quanh thani tiên
kiếm. Đại nghĩa cau mày khi phát hiện sự kỳ lạ của thanh kiếm Thiên
Ưng. Hai tay nắm chặt, khuôn mặt đanh thép, Đại Nghĩa đưa mắt về phía
cửa động y lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ... Là hắn... Hắn đang tới?
Ân Hồng nhắm mắt, dường như đang cảm nhận thứ gì đó vậy. Lát sau,
nàng thở dài nói:
- Họ đến rồi, cuối cùng đã đến.