- Nhị Bảo


Người đăng: koijuheonhju@

Bên ngoài động Thạch Nguyệt, ánh trăng nhàn nhạt bao trùm, khiến cỏ
cây, hoa lá đều phủ lên mình một màu u ám.

- Năm xưa, từ thủa hồng hoang, trên thần châu hạo thổ, có một thần
tộc Viêm Đế người cai quản chính là Đế Lai Tiên Nhân. Ngài có một
người con gái tên là Âu Cơ Tiên Tử. Trong một lần tình cờ, nàng đến
bờ biển vùng Đông Hải, ở đây nàng gặp được Long Thần Lạc Long Quân.
Hai người yêu nhau, quyến luyến không rời.

Giáo Chủ lên tiếng kể chuyện Nhị Bảo, Bát Long Huyền Diễm, y vốn
là người học rộng tài cao, lại luôn mang chí lớn. Hơn trăm năm trước,
y phản bội sư môn, vì nghĩ mình đã tìm ra lý sống của riêng mình. Y
lập ra Thông Thiên Giáo, cũng vì muốn hiện thực hóa lý tưởng của
mình. Lát sau, y lại lên tiếng:

Một thời gian sau, họ sinh ra mười người con, chúng đều mang theo thần
lực của Long Tộc và Viêm Đế. Long Quân và Âu Cơ đều rất vui mừng, vì
nhờ có chúng mà mâu thuẫn của hai thần tộc kéo dài trên dưới mấy
vạn năm. Có điều thần dân của Long Tộc, không thể lên thần châu hạo
thổ quá lâu. Còn tộc nhân Viêm Đế cũng chẳng thể ở Long Cung dưới
Đông Hải mãi được. Vì một là Thần Biển, một là Thần Nông, sự khác
nhau quá lớn.

Tiếng Giáo Chủ trầm trầm vang lên, ba người còn lại đều im lặng
lắng nghe. Nhưng khi nghe đến đây, do Tiêu Thanh Thanh là nữ nhi, nên rất
quan tâm đến chuyện tình cảm. Nàng nổi hứng tò mò:

- Họ không thể thích nghi theo đối phương, vậy họ biết làm sao?

Giáo Chủ đưa mắt nhìn ba người, ngoài Tiêu Thanh Thanh, hai người còn
lại vẫn giữ thái độ ôn hòa, nhưng trong ánh mắt, toát lên một vẻ
tò mò. Giáo Chủ mỉm cười, chẳng biết vì tự mãn với lượng kiến
thức hơn người, hay đang vui sướng khi ba người kia, tò mò quá nỗi.
Tuy họ đều là bậc đạo hạnh cao thâm, thân mang tuyệt kỹ. Ấy thế mà
trước mặt y bây giờ, chẳng khác những đứa trẻ là mấy, hồi sau y
trả lời Thanh Thanh.

- Môi trường sống khác nhau, họ không thể dung hòa, vậy là họ đành
chia xa. Bởi họ biết, càng kéo dài, thì càng làm đau khổ dài thêm.
Tình cảm là thứ thiêng liêng, nhưng tạo hóa chớ trêu, trời xanh phụ
bạc. Tiếc thay, tiếc thay.

Thanh Thanh thở dài, Giáo Chủ kể tiếp:

- Năm đó, Âu Cơ Tiên Tử đưa lăm người con trở về thần châu hạo thổ
sinh sống. Còn Long Thần Lạc Long Quân, cùng lăm người còn lại, dừng
chân tại đảo Bạch Long Vỹ. Cữ mỗi năm, họ lại gặp nhau một lần.

Ưng Thiên Hành tuy tuổi đã cao, nhưng những chuyện về Văn Lang Thất
Bảo y không hề hay biết. Những truyền thuyết này thường đi theo những
dị bảo, và thường được viết trong Hắc Liên Dị Bảo của Hắc Liên
Thánh Mẫu. Đây là một cuốn sách, viết tường tận mọi báu vật, từ
pháp bảo tiên nhân đến tà vật yêu ma. Ưng Thiên Hành vốn chỉ nghe qua,
từ trăm miệng thiên hạ, mỗi người một khác, kẻ thêm người bớt.
Thành ra những truyền thuyết về Văn Lang Thất Bảo bị sai lệch rất
nhiều. Nhưng lần này lại khác, người kể là Giáo Chủ Thông Thiên
Giáo. Trong tay y có quyển cổ thư Hắc Liên Dị Bảo, cho nên, Ưng Thiên
Hành tin rằng, đây chính là truyền thuyết thật sự. Y nổi tính tò
mò nên hỏi:

- Chẳng lẽ Long Thần, cứ thế để sáu mẹ con Âu Cơ Tiên Tử đi sao?

Giáo Chủ đưa mắt nhìn Ưng Thiên Hành, y mỉm cười nói:

- Tất nhiên là không, ngài đã lên rừng xuống biển, tìm đủ mọi
cách, nhờ đủ tiên nhân, nhưng chuyện này vốn do trời xanh sắp đặt,
không có gì có thể thay đổi. Năm đó dưới Long Cung của Đông Hải, từ
xa xưa có hai mảnh Kim Tháp Thần Khí, chúng màu vàng, hình chóp tứ
giác. Chúng đều là thần vật trấn hải của Long Cung. Khi Âu Cơ Tiên
Tử quyết định, đưa lăm người con lên thần châu sinh sống, Long Thần đã
tặng lăm người con, mỗi người một pháp bảo. Long Thần đã trao hai
món thần vật như ý Kim Tháp Thần Khí, cho người con thứ tư, Lạc
Chính Long.

Tiêu Thanh Thanh ngây ngô hỏi:

- Vậy chuyện về Nhị Bảo Bát Long, thì liên quan gì đến việc này?

Giáo Chủ nét mặt vẫn giữ vẻ ung dung tự tại, y cười cười nói:

- Không liên quan, thì ta kể làm gì? Chẳng lẽ ta dư hơi sao?

Thanh Thanh nhíu mày, nàng tỏ ra hơi bực bội, nhưng nàng vẫn cố giữ
vẻ mặt bình thường. Giáo Chủ đưa mắt nhìn qua, rồi y kể tiếp:

Hơn trăm năm về sau, kể từ ngày Âu Cơ Tiên Tử cùng lăm người con tiến
vào thần châu. Năm đó trên một hòn đảo vô danh, tại quần đảo Hoàng
Sa. Có một linh hồn nghiệt long, tên là Lạc Ngạn. Y bị Long Quân dùng
Hình Long Ấn giam trên hòn đảo này đã hơn một ngàn năm. Năm đó dựa
vào đạo hạnh ngàn năm, cùng với mặt trăng máu, y đã phá tử lao
trốn ra ngoài, mưu đồ trả thù. Nhưng y không dám trực tiếp đối đầu
với Long Tộc, y bèn hóa thành rồng, bay về phía thần châu, tìm một
hòn đảo làm nơi trú ngụ.


Bên trong động Thạch Nguyệt, trước mặt Vân Linh là một thiếu nữ, trên
tay nàng đang nắm Khổng Thiên Thằng, nàng nghiêm nghị đáp lời Vân
Linh:

- Đúng, là ta.

Vân Linh cau mặt, y xiết chặt thanh Đằng Long Kiếm, y giơ ngang mặt
nói:

- Chẳng lẽ, cô với lũ yêu nghiệt nơi đây là cùng một bọn?

Tiểu Hồ lừ hắn một cái, nàng trả lời:

- Chúng ta đúng là cùng một hội, nhưng ngươi đừng có động một tý
là yêu nghiệt này, yêu nhân nọ. Chúng ta cũng có tên mà, như ngươi đã
biết, ta tên Tiểu Hồ, còn đây là lục ca Ngạc Mạn.

Vân Linh nghiêm nghị, khuôn mặt lạnh như băng, y nói:

- Nếu đã là như vậy, thì chớ nhiều lời.

"Xoẻng" dứt lời, thanh kiếm Đằng Long, đã được Vân Linh tuốt khỏi
vỏ. Từng đợt ánh sáng, soi khắp thạch động. Cơ thể Ngạc Mạn run
run, có vẻ những dòng khí lạnh lại công tâm, lần này đã lên tới
đỉnh điểm.

Tiểu Hồ đang ra sức điều khiển Khổng Thiên Thằng. Khổng Thiên Thằng
uốn lượn lắt léo, nó tỏa ra những luồng luồng khí lạnh thấu xương,
lấn áp cả dung nham nơi này. Nàng bay lên không trung, rồi điều khiển
khiến Khổng Thiên Thằng dài ra, tạo thành một vòng xoáy vô cùng vô
tận, vây quanh Vân Linh. Từ từ Khổng Thiên Thằng khép lại, những làm
khí lạnh bên trong còn lạnh lẽo gấp vạn bên ngoài. Vân Linh cảm
giác, các ngón tay tê cứng, cử động cũng bắt đầu khó dần.

Từ khi Vân Linh và Tiểu Hồ giao chiến, Tiểu Bạch bớt ồn ào hẳn, nó
cúp đuôi lại, chẳng nhảy nhót, chẳng la hét nữa, thay vào đó là vẻ
mặt tiu ngỉu, khác hoàn toàn với khi Vân Linh giao chiến với Ngạc
Mạn. Có điều, bây giờ Vân Linh cũng chẳng còn thời gian để ý đến
sự khác thường của Tiểu Bạch nữa, y đang chú tâm cho trận quyết đấu
với Tiểu Hồ.

Từ phía xa, có lăm người ba nam, hai nữ đang theo dõi trận chiến của
Vân Linh và Tiểu Hồ, một giọng nữ nhân vang lên:

- Nhị sư huynh, Vân Linh đã rơi vào thế hạ phong, chi bằng chúng ta...

Nàng chưa nói hết câu, một giọng khác vang lên:

- Mới gặp chút khó khăn, mà nó không vượt qua được, thì còn làm
lên trò chống gì?

Một giọng nữ nhân khác vang lên:

- Bạc Hạc tiên sinh, ngài nói thế cũng phải. Dù sao, trong tay y
cũng có thượng cổ kỳ bảo. Khổng Thiên Thằng, tuy là do Khổng Tước
hóa thân, nhưng nói cho cùng, nó cũng không thể bằng Thần Kiếm Đằng
Long được.

Một nam nhân trong số đó giật mình, y hỏi:

- Ân Hồng, cô vừa nói, thanh kiếm Vân Linh đang dùng, là Tam Bảo Đằng
Long sao?

Bạch Hạc nhíu mày, y hỏi:

- Chẳng lẽ lão già đó, không nói gì về thanh kiếm đó sao?

Nam nhân lắc đầu:

- Lão nhân gia không hề nói bất cứ điều gì.

Bạch Hạc cười lớn, y gật đầu lia lịa:

- Đúng cái tính của lão rồi, chắc lão ta sợ, thằng bé tự mãn
với pháp bảo đó, sinh ra trễ nải trong quá trình tu đạo, nên y mới
không nói gì đây mà.

"Khà khà" những tiếng cười giòn tan, vang vọng khắp thạch động.
Bỗng nhiên Ân Hồng nhớ ra chuyện gì đó, nàng quay sang nói với Bạch
Hạc.

- Bạch Hạc tiên sinh, vừa rồi trên cửa động, tôi phát hiện người
của Thông Thiên Giáo đã tới đây.

Ba chữ "Thông Thiên Giáo" vừa rời miệng Ân Hồng, những tiếng cười im
bặt. Bạch Hạc cùng thanh niên đều nhíu mày.

- Cuối cùng chúng cũng đến.


Bên ngoài động Thạch Nguyệt.

- Vậy Lạc Ngạn đã làm gì để trả thù Long Tộc?

Người vừa hỏi là Dương Tử Lăng. Vẻ mặt thanh toát, cử động thanh tao
dường như cũng biến mất. Có lẽ do y quá tò mò, hay do truyền thuyết
về Nhị Bảo Bát Long quá hấp dẫn? Giáo Chủ cười lớn, y nói:

- Lạc Ngạn vốn là một thiên tài của Long Tộc. Từ khi thoát khỏi
tử địa, y ngày đêm nung nấu y định trả thù. Y tạo ra vô số quái vật
tấn công Long Cung và Văn Lang, nhưng lần này nối tiếp lần kia, kết
quả nhận lại, đều là thất bại. Chuyện đó kéo dài hơn trăm năm, y
vẫn vô phương trả thù. Cho đến một ngày, y thấy một con Phượng Hoàng
tấn công mặt trời, từ mặt trời xuất hiện một con hỏa long rất lớn,
nó đánh trả Phượng Hoàng. Trong vòng lăm chiêu, Phượng Hoàng đã tử
trận. Dù chuyện đó sảy ra rất ngắn, nhưng với một thiên tài như Lạc
Ngạn, thế là quá đủ.

- Rồi sau đó thế nào?

Thanh Thanh lên tiếng hỏi, khi thấy Giáo Chủ dừng lại. Giáo Chủ mỉm
cười y kể tiếp:

- Từ đó, Lạc Ngạn đã nghĩ ra một cách để trả thù. Sau hai trăm
năm, y đã tạo được chín con Hỏa Long, tương tự với con Hỏa Long do
mặt trời biến thành. Y cho chín con Hỏa Long biến thành chín mặt
trời, thiêu rụi nhân gian. Dưới sức nóng của mười mặt trời, mọi sinh
vật đều khó tồn tại, Đông Hải thì dần dần cạn nước, năm ấy cả Văn
Lang cùng Long Cung đều khốn đốn.

Dừng lại một chút, y lên tiếng kể tiếp:

- Thấy thế, Thần Long liền cho con gái út của mình, là Lạc Băng
Băng dùng Hàn Băng Cung bắn hạ những con Hỏa Long ấy.

Ưng Thiên Hành tò mò hỏi:

- Vậy kết quả ra sao?

Giáo Chủ ngắm vầng trăng nhàn nhạt y nói:

- Lạc Băng Băng dùng Hàn Băng Cung, khi nàng bắn rụng một mặt trời,
thì chín mặt trời còn lại liền hoá thành chín con Hoả Long tấn
công. Nàng bị trọng thương, lần ấy cũng may nàng được Long Thần cứu
giúp nàng mới thoát khỏi hiểm cảnh. Có điều Hàn Băng Cung bị phá
huỷ toàn bộ.

Dương Tử Lăng nhíu mày, ý nói:

- Nếu chín con Hỏa Long có thần lực đến vậy, tại sao Ngạc Mạn
không dùng nó để tấn công Long Tộc, mà lại cho chúng hoá thành chín
mặt trời làm gì? Làm như thế chỉ kéo dài thời gian mà thôi.

Giáo Chủ cười lớn, y nói:

- Nếu ta là Lạc Ngạn, ta cũng sẽ chọn cách ấy, dùng mười mặt
trời thiêu rụi nhân gian.

Dương Tử Lăng "ồ" một tiếng, y hỏi:

- Tại sao?

Giáo Chủ trả lời:

- Mèo vờn chuột, chẳng phải thú vị lắm sao?

- Ra vậy.

Tử Lăng lên tiếng, y khẽ gật đầu. Thanh Thanh lên tiếng giục:

- Thế về sau thế nào?

Giáo Chủ lại tiếp tục kể:

- Khi hay tin, thập muội vì muốn bắn hạ mười mặt trời mà trọng
thương. Hùng Vương cho gọi tứ đệ Lạc Chính Long và Lạc Sùng Ân bàn
mưu tính kế, hạ sát hỏa long.

- Vậy họ có tìm ra cách, hạ sát hỏa long không?

Ưng Thiên Hành lên tiếng hỏi, Giáo Chủ mỉm cười nhìn y, lão khẽ gật
đầu:

- Họ bàn luận và đã tìm ra cách, đó là dùng Kim Tháp Thần Khí,
nhốt tám con Hỏa Long lại. Nhưng vì Hùng Vương lo sợ chuyện như Lạc
Băng Băng tái diễn, ngài yêu cầu tam đệ đi cùng, đề phòng bất trắc.

Ưng Thiên Hành trầm ngâm y hỏi:

- Vậy lần này, họ tiêu diệt Hỏa Long được chăng?

Giáo Chủ gật đầu y nói:

- Họ thành công.

Thanh Thanh thấy cụt ngũn quá nàng hỏi:

- Ngài kể cụ thể hơn xem nào?

Giáo Chủ liếc một ánh mắt sắc bén, Thanh Thanh giật thót, biết
mình vừa lỡ lời, lại dám yêu cầu Giáo Chủ. Cũng may cho nàng, y
đang tự mãn về kiến thức của mình có được, nên y cũng không nổi
giận, y kể:

- Đầu tiên, Lạc Sùng Ân dùng Đằng Long Kiếm tấn công mặt trời. Chín
mặt trời liền hóa thành chín con Hỏa Long lao xuống tấn công. Lúc
đó Lạc Chính Long liền dùng Hỏa Long Liệt Diễm Trận dụ tám con Hỏa
Long vào trận, riêng Lạc Sùng Ân, y tách riêng một con Hỏa Long ra
khỏi đàn, tìm cách cầm chân nó. Ngay sau đó, Lạc Chính Long dùng Kim
Tháp Thần Khí, nhốt tám con Hỏa Long lại, và dùng Hỏa Long Liệt
Diễm Trận phong ấn chúng mãi mãi. Con Hỏa Long còn lại thấy vậy,
bèn bay lên trời, hóa thành mặt trời. Lạc Chính Long dùng Hình Long
Ấn phong ấn nó lại. Từ đó trở đi, không bao giờ mặt trời có thể
hóa thành hỏa long được nữa.

Dương Tử Lăng gật gù y hỏi:

- Vậy hai mảnh Kim Tháp Thần Khí đã nhốt tám con hỏa long, phải
chăng nó chính là Bát Long Huyền Diễm?

Giáo Chủ gật đầu:

- Đúng vậy.

Ưng Thiên Hành thấy còn thiếu thiếu cái gì đó, y lên tiếng hỏi:

- Vậy còn Lạc Ngạn, về sau y thế nào?

Giáo Chủ ngước mắt nhìn ánh trăng, y nói:

- Chuyện này liên quan đến Nhất Bảo, Thiên Tử Kiếm, khi nào có cơ
hội, ta sẽ kể cho.

Nói đoạn khuôn mặt y trở lên nghiêm túc, y nói:

- Ưng Thiên Hành, bên trong thế nào rồi?

Ưng Thiên Hành, cùng hai người còn lại, giật mình nhớ ra nhiệm vụ
của mình khi đến đây. Y nhìn con Tam Nhãn Thiên Ưng đang lượn lờ trên
bầu trời đêm, y lẩm nhẩm gì đó, bỗng nhiên con mắt thứ ba của Tam
Nhãn Thiên Ưng sáng lên, hồi sau y quay sang Thông Thiên Giáo Chủ y nói:

- Chúng đã dừng lại.

Giáo Chủ lộ ra một vẻ nghi hoặc:

- Dừng lại rồi sao? Hoàng Liên Môn cùng lũ Thất Quái không giao
chiến nữa sao? Chẳng lẽ...

Ưng Thiên Hành khẽ gật đầu, Giáo Chủ lên tiếng:

- Vậy chúng ta hành động thôi, quyết lấy cho được, Nhị Bảo Bát
Long.

Ba người gật đầu, nói rồi liền hoá thành bốn luồng ánh sáng, cùng
Tam Nhãn Thiên Ưng bay vào trong động Thạch Nguyệt.


Thuận Thiên Kiếm - Chương #23