Linh Lực


Người đăng: koijuheonhju@

Động Thạch Nguyệt, dưới hang không đáy.

Vân Linh đang bay xuống hang không đáy, mặc dù y đã bay khá lâu, nhưng
có vẻ hang này sâu vô cùng vô tận, nên y vẫn chưa thấy điểm dừng. Hơi
nóng toả ra ngày một dữ dội, dường như y nhưng đang đắm mình trong
biển lửa, cảm giác này không khác khi bị Hỏa Long Chân Quyết thiêu
đốt là bao, một thoáng rung động y khẽ rùng mình.

Một ánh sáng le lói cuối hang, phát ra những tia sáng huyền ảo, kèm
theo đó là những luồng khí nóng vô cùng vô tận. Y đang rất lo cho con
khỉ, chỉ sợ nó xuống tới đây lại thành khỉ thui thì nguy.

Khi đặt chân xuống động dưới hang không đáy, một cảnh tượng choáng
ngợp hiện lên trước mắt. Từng dòng dung nham cuồn cuộn, nhìn qua
chẳng khác một dòng sông nham thạch, dung nham nơi đây mang theo một
chút chướng khí lạ kỳ, thi thoảng chúng tạo thành vô số bong bóng,
nổ lộp bộp, nghe thật sự kinh hãi. Hơi nóng ngày một dữ dội, từng
đợt từng đợt phả vào mặt y, làm y có cảm giác bỏng rát, vô cùng
khó chịu. Y nhíu mày, đưa mắt nhìn bốn xung quanh, xem ra đang tìm
kiếm thứ gì đó. "khẹc khẹc" con khỉ Tiểu Bạch từ một mỏm đá kêu
tiếng liên hồi, nó chỉ chỉ vào trong hang động, rồi lại chỉ lên
trời, tay chân lại chơi trò loạn xạ, Vân Linh nhấc thanh kiếm Đằng
Long, y nhìn qua một lượt, thấy nó toả những vầng hào quang kì lạ,
nó khẽ rung rung, nếu không phải Vân Linh đang nắm trong tay, thì cũng
chẳng biết hiện tượng lạ của thanh thần kiếm Đằng Long.

- Hôm nay, thanh kiếm này có vẻ hơi kích động.

Y đưa mắt lại con khỉ, y hỏi:

- Có phải ngươi muốn nói, trong hang động, có một pháp bảo, tương
thông với thanh kiếm này?

Con khỉ Tiểu Bạch gãi đầu gãi tai một lúc, có vẻ như chưa đúng ý
nó lắm. Đúng lúc đó ba luồng ánh sáng xanh dương, bạc, hồng xuất
hiện. Ba người cũng giống Vân Linh đều cảm thấy choáng ngợp, khi tật
mắt chứng kiến cảnh tượng oai hùng nơi đây. Vân Linh nói:

- Nhị sư huynh, nơi đây có vô số chướng khí, dung nham nơi đây nóng vô
cùng, chẳng lẽ yêu ma nơi đây có thể chịu hỏa khí kinh hồn, suốt
ngày suốt tháng được sao?

Đại Nghĩa lắc đầu đáp lời:

- Huynh cũng như đệ, làm sao huynh biết được.

Cùng lúc đó, có hai luồng ánh sáng một đỏ một trắng bay theo hai
cửa động khác nhau, bốn người núi Bạch Trúc đều sững người, Kinh
Vân lãng băng lên tiếng:

- Chúng muốn chia nhỏ chúng ta ra, giờ nên làm sao cho phải?

Quỳnh Như suy nghĩ một lát nói:

- Nếu đã biết ý định của chúng, thì ta không nên tách ra. Nếu chia
ra, chẳng phải tự mình làm theo âm mưu của chúng?

Đại Nghĩa nói:

- Biết là vậy, nhưng nếu không chia ra, thì khi quay lại, sẽ khó tìm
tung tích của chúng, chi bằng chúng ta chia ra hai ngả hành động.
Huynh và Quỳnh Như sẽ theo cửa động bên trái, Kinh Vân, Vân Linh sẽ đi
theo cửa động bên phải.

Kinh Vân không đáp, nhưng cũng có vẻ tán thành, Vân Linh thì đang mải
xem xét con khỉ, y chẳng quan tâm. Quỳnh Như có vẻ nghĩ ngợi gì đó,
nhưng về sau cũng tán thành.

Bốn người chia nhau ra đuổi theo hai luồng ánh sáng kỳ lạ. Hang động
này đầy rẫy những lối đi chằng chịt, luồng ánh sáng màu đỏ kì
lạ, hết lách trái rồi luồn phải, những nét di chuyển có vẻ đã
quá quen thuộc địa hình. Còn Kinh Vân và Vân Linh phía sau, đang ra
sức đuổi theo, nhưng địa hình không quen, luồng ánh sáng lắt léo
không ngừng, làm hai người họ không tài nào bắt kịp. Bỗng nhiên
luồng hào quang dừng lại, những vầng ánh sáng nhạt dần, để lộ ra
một mỹ nhân xinh đẹp, nàng đang khoác trên mình một bộ hồng y, khuôn
mặt yêu kiều, diễm lệ. Trong một nhánh của hang động, bước ra một
nam nhân trung tuần, khôi ngô tuấn tú, y khoác trên mình một bộ đồ
trắng toát, trên đai lưng, có một miếng lam ngọc.

Hai người Kinh Vân, Vân Linh đều nghiêm trang, giới bị đề phòng. Hai
người lạ mặt họ mỉm cười nhìn nhau, rồi lại hóa thành hai luồng
ánh sáng, chia ra hai hướng mà di chuyển.

Kinh Vân, Vân Linh cùng sững người, Kinh Vân lạnh lùng nói:

- Rõ ràng chúng muốn tách nhỏ, rồi sẽ xử lý êm đẹp từng người,
nhưng Đại Nghĩa huynh nói cũng đúng, nếu không chia nhau ra, truy đuổi
đến cùng, thì làm sao có thể diệt trừ hết yêu nghiệt nơi đây?

Vân Linh nghĩ ngợi một hồi, y cũng lên tiếng:

- Có điều ta chưa biết chúng mạnh yếu ra sao, nếu làm vậy cũng quá
mạo hiểm.

Hai người đang tranh luận một hồi, bỗng từ đằng trước vọng lại một
giọng nam nhân, lúc trầm lúc bổng:

- Hoàng Liên Môn, uy danh hiển hách, xem ra cũng chỉ là lũ rùa nhát
gan.

Kèm theo đó là một nụ cười, đầy sự mỉa mai, châm biếm. Hai người
lúc này đều tức giận quá nỗi. Trước khi đi, sư phụ có dặn, không
được làm mất mặt sư môn, ấy thế mà giờ đây, lại bị hai con yêu
nghiệt trêu ngươi, quả thực làm sao họ chịu nổi. Một phần do họ còn
trẻ, thiếu sự suy nghĩ, một phần, là do sư môn bị xúc phạm. Họ
liền chẳng nói chẳng rằng, không ai bảo ai, liền hóa thành hai luồng
ánh sáng, chia ra đuổi theo hai bóng yêu nhân.


Từ một đường hầm khác trong hang động, một luồng ánh sáng màu bạc
dừng trước một lão nhân, đầu tóc bạc phơ, gương mặt hồng hào, y đang
vận trên mình một bộ đạo bào, tay cầm phất trần, khuôn mặt ung dung,
người nam nhân, chắp tay cung kính nói:

- Bạch Hạc tiên sinh, tiên sinh chờ vãn bối lâu chưa?

Bạch Hạc xoay mình, ông khẽ gật đầu nói:

- Ta cũng mới đến.


Bên ngoài động Thạch Nguyệt, từ khi bốn kẻ lạ mặt, cùng con Tam
Nhãn Thiên Ưng xuất hiện, dường như mọi vật đều chìm vào im lặng,
dù tiếng côn trùng cũng chẳng thấy, chỉ lâu lâu con Tam Nhãn Thiên Ưng
kêu lên một tiếng, như muốn xé tan màn đêm.

- Giáo Chủ, có điều Thanh Thanh không hiểu, mong giáo chủ giải thích
cho.

Một nam nhân trung tuần khẽ gật đầu nói:

- Ngươi nói đi.

Thanh Thanh khẽ mỉm cười nói:

- Bát Long Huyền Diễm là thượng cổ thần binh, năm xưa Trác Thanh Sơn
đã từng sử dụng phải không?

Người được gọi là Giáo Chủ khẽ gật đầu, y trả lời:

- Đúng Vậy, có gì sao?

Nữ nhân mỉm cười:

- Chắc ngài không thể không biết tới Linh Lực của những thần binh?

Giáo Chủ khẽ gật đầu:

- Ta biết.

Thanh Thanh ung dung nói:

- Vậy ngài còn muốn lấy Nhị Bảo Bát Long làm gì? Trong khi Linh
Lực đã nhận chủ nhân?

Giáo Chủ lắc đầu cười lớn:

- Đúng là Linh Lực đã nhận chủ nhân, như thế thì đã sao?

Một nam nhân khuôn mặt anh tuấn lên tiếng:

- Giáo Chủ, ngài cũng biết, khi Linh Lực đã nhận chủ nhân, thì bất
cứ ai cũng không thể khu dụng nó.

Giáo Chủ liếc mắt nhìn nam nhân, y nhếc mép cười y nói:

- Dương Tử Lăng ngươi biết một mà không biết hai. Phàm là tạo hoá ở
đời, mọi thứ đều có khe hở. Chẳng qua chúng ta có biết gì về
chúng hay không.

Một lão nhân, đầu tóc hoa râm, khuôn mặt cổ quái, nhìn sơ qua, chẳng
khác gì một con chim ưng đáng sợ, y nói:

- Nếu vậy là...?

Giáo chủ khẽ gật đầu, y nói:

- Linh Lực là thần khí, luân chuyển không ngừng trong thần binh, nó
sẽ tồn tại mãi mãi, trường tồn bất diệt. Có điều, Linh Lực tuy là
thần khí nhưng nó sẽ phai mờ dần, nếu xa chủ nhân nó quá lâu.

Tiêu Thanh Thanh tò mò hỏi:

- Vậy cần bao lâu để Linh Lực quên chủ nhân?

Giáo Chủ trả lời:

- Lăm trăm năm.

Dương Tử Lăng giật mình:

- Giáo Chủ, chúng ta không thể đợi lâu vậy được. Trác Thanh Sơn mới
chết có hơn mười bốn năm, vậy mà...

Giáo Chủ khẽ mỉm cười:

- Còn một cách khác.

Tiêu Thanh Thanh lại hỏi:

- Là cách gì?

Giáo Chủ đưa mắt nhìn ba người, ông nói:

- Huyết Mạch.

Thanh Thanh cười lớn:

- Giáo Chủ, ngài đừng đùa, chúng ta làm gì có hậu nhân của Trác
Thanh Sơn?

Giáo Chủ gật đầu, y mỉm cười nói:

- Ngoài ra, chỉ cần có một phần tu vi của Trác Thanh Sơn cũng được.


Trong một hang động của động Thạch Nguyệt, chẳng biết từ lúc nào,
cuộc truy đuổi đã kết thúc. Trước mắt Kinh Vân là một nữ nhân, yêu
kiều uỷ mị. Nếu gặp ở một nơi khác ngoài động Thạch Nguyệt, chẳng
ai có thể ngờ, nàng lại là một yêu nhân.

Trên tay Kinh Vân, Phục Long Kiếm bắt đầu tỏa ra những luồng ánh sáng
bao phủ toàn thân Kinh Vân, trang phục Kinh Vân phấp phới tung bay, trông
thật dữ tợn.

Nữ nhân mỉm cười:

- Chúng ta trú ngụ nơi này, không giết người, không quấy nhiễu bách
tính, hà cớ sao, mấy người lại đuổi cùng giết tận chúng ta?

Kinh Vân lãng băng, khuôn mặt chẳng tỏ bất cứ thái độ gì, y nói:

- Yêu nghiệt, các ngươi giả thần giả quỷ, làm rối loạn lòng người,
vậy mà dám nói là không quấy nhiễu?

Nữ nhân mặt lạnh băng, khuôn mặt đã thu lại nét cười nàng nói:

- Mấy người các ngươi, hễ mở miệng là yêu nhân này, yêu nghiệt nọ.
Chúng ta, chỉ đuổi chúng ra khỏi nhà ta, chuyện ấy có gì sai? Trong
khi loài người lại giết vô số đồng loại của chúng ta, chuyện đó
đúng hay sao?

Kinh Vân khuôn mặt lãng băng, "xoeng" tiếng Phục Long Kiếm đã tuốt ra
khỏi vỏ, trong nháy mắt Kinh Vân đã tạo ra vô số kiếm ảnh, số lượng
và uy lực đều hơn hẳn so với lần tỷ thí với Vân Linh, y thét lớn:

- Yêu nghiệt, chớ nhiều lời.


Thuận Thiên Kiếm - Chương #20