Người đăng: koijuheonhju@
Những cơn mưa nơi Tiểu Thạch Trấn đã ngớt, một người đang thong thả
trên con đường mòn. Y suy nghĩ bâng quơ, lúc cười tủm tỉm, lúc lắc
đầu quầy quậy, kì thực có mấy phần cổ quái. Từ trên một cây đại
thụ, một bóng trắng lao xuống trước mặt y, bộ lông khá bết bát, xem
ra, trận mưa vừa rồi nó chưa kiếm được một nơi trú mưa ưng ý. Con
khỉ Tiểu Bạch hai mắt thao láo nhìn Vân Linh, dường như nó đang thăm
dò thứ gì vậy. Nó nhìn Vân Linh một lúc tay nó chỉ về hướng Vân
Linh vừa đi, rồi nó chỉ lại Vân Linh, xong hai tay giơ loạn xạ, miệng
kêu "chi chi, khẹc khẹc" miết không ngừng. Vân Linh nhìn con khỉ, y
không bỏ xót bất cứ hành động nào của nó, lát sau y cười cười
nói:
- Mi nghĩ linh tinh cái gì vậy, con khỉ chết dẫm kia?
Con khỉ Tiểu Bạch nhảy cẫng lên, tay chân khua loạn xạ, lúc chỉ Vân
Linh, khi chỉ phía sau, kỳ thực làm cho người ta khó hiểu. Nhưng nó
là dị thú, có linh tính nên nó cũng muốn diễn tả một điều gì đó,
người ngoài không hiểu thì thôi, chứ Vân Linh đã sống cùng nó, cũng
gần một năm, nên y hiểu nó như lòng bàn tay, liếc qua những hành
động kỳ quái của nó, muốn diễn tả cái gì nhưng y giả bộ nói:
- Ngươi muốn nói gì ta không hiểu.
- Hả, nhìn ngươi như bị động kinh ý.
- Ơ hơ, ngươi muốn quay lại bãi đất trống đó hả?
- Ngươi đánh rơi thứ gì ở đó à?
Con khỉ thì càng lồng lộn khuơ chân khuơ tay, miệng kêu không ngừng.
Một người một khỉ cứ thế đùa nhau, bỗng dưng một giọng nữ nhân vang
lên:
- Lục đệ, đệ mới bình phục, sao đã đi lang thang rồi, trời lại vừa
mưa, nhỡ may bị cảm lạnh thì sao?
Vân Linh và Tiểu Bạch dừng lại cùng đưa mắt về phía nữ nhân vừa
nói. Tiểu Bạch lại cong đuôi ngoe nguẩy y như với nữ nhân vừa rồi,
chẳng biết nó vui hay vì nó thấy những nữ nhân mang vẻ nghiêng nước
nghiêng thành mà nó thích chí nữa. Nhưng dù sao nó cũng là khỉ,
chẳng lẽ nhãn lực nó cũng có thẩm mĩ thế sao? Trên đời quả thực
lắm điều kỳ lạ.
Vân Linh đưa mắt nhìn, trên môi điểm một nụ cười y nói:
- Đệ khỏi rồi, sư tỷ đừng lo.
Quỳnh Như mỉm cười, nàng đang định nói gì đó, thì con khì Tiểu
Bạch bắt đầu kêu liên hồi, tay chân chỉ loạn xạ, vẫn như lúc trước,
lúc chỉ vào Vân Linh, lúc chỉ về hướng Vân Linh vừa đến, hồi sau nó
day áo Quỳnh Như có vẻ muốn nói chuyện gì đó cho nàng nghe.
Nhưng Quỳnh Như thấy con khỉ trình diễn những màn kịch câm, kỳ thực
nàng cũng chẳng hiểu gì, nàng đưa mắt nhìn Vân Linh, như muốn tìm
sự trợ giúp từ y.
Vân Linh liếc sơ qua con khỉ, y mỉm cười nhìn qua Quỳnh Như lại thấy
nàng cũng đang nhìn mình, y giật mình nói:
- Sư tỷ, đừng nhìn đệ, đệ cũng như tỷ, chẳng hiểu con khỉ này
muốn nói gì đâu.
Tiểu Bạch thấy Vân Linh nói vậy, chẳng biết nó lấy đâu ra một hạt
dẻ, nhanh như cắt ném về phía Vân Linh, Vân Linh cũng quen rồi thành
ra y chỉ lắc đầu là đã né được hạt dẻ của con khỉ Tiểu Bạch.
Trở lại cuộc đối thoại, thật ra nàng cũng nghĩ như vậy, có điều
nàng nghĩ "Vân Linh sống cùng nó đã lâu, chắc y cũng hiểu đôi chút,
nhưng tư chất y quá kém, chắc cũng không ăn thua" nhưng nàng đâu có
biết, thật sự Vân Linh chỉ đang giấu chuyện. Nàng đưa mắt nhìn con
khỉ nói:
- Có lẽ, nó muốn đi chơi.
Rồi nàng đưa tay xoa đầu nó:
- Nhưng trời đã tối rồi, mai ta sẽ dẫn ngươi đi chơi, chịu không?
Con khỉ được mỹ nhân âu yếm, chẳng hiểu nó nghĩ sao, mà gật đầu lia
lịa, miệng kêu "chi chi" liên hồi, tỏ ra thích chí. Dường như nó đã
quên bặt chuyện mà nó muốn diễn dạt với Quỳnh Như.
Vân Linh thấy con khỉ hành động kỳ quái, khi được Quỳnh Như âu yếm, y
chỉ biết lắc đầu cười khổ, y xoay mình, mắt hướng về phía bãi đất
trống, miệng lẩm bẩm hai tiếng "Tiểu Hồ"
Động Thạch Nguyệt, ở sâu dưới đáy, nơi có những dòng nham thạch,
đang chuyển động không ngừng, có ba bóng người hai nam một nữ, đang
đứng nói chuyện với nhau, một nam nhân lên tiếng:
- Nếu quả thực, Trác lão đệ còn hậu nhân, đây quả là hỷ sự lớn
của Đào Hoa Thất Quái chúng ta.
Nữ nhân tỏ vẻ u sầu nói:
- Bạch Hạc tiên sinh, ngài đừng quên, Đào Hoa Thất Quái giờ chỉ còn
Tam Quái mà thôi.
Một nam nhân khác lên tiếng:
- Ân Hồng thất muội, muội nói sai rồi, chúng ta là Tứ Quái chứ?
Muội quên Tiểu Hồ rồi sao?
Ân Hồng lên tiếng:
- Tiểu Hồ muội ấy còn quá nhỏ, lục ca, muội nghĩ chúng ta đừng
cuốn nó vào chuyện này.
Bạch Hạc gật đầu tán thành y nói:
- Ta cũng tán thành với Ân Hồng thất muội, Tiểu Hồ còn nhỏ, đạo
pháp nông cạn, đừng để nó bị cuốn vào những chuyện ân ân oán oán
này.
Nói đoạn y tỏ ra buồn thảm, y nói:
- Cũng đã nhiều năm, kể từ ngày núi Đào Hoa bị Độc Hồng Môn công
đánh, lão tam, lão ngũ vong mạng. Hai mươi năm trước trên núi Mai Hoa
lão nhị, lão tứ hai người họ cũng bỏ chúng ta mà đi. Về sau, lục
đệ lại bị Hàn Tử Kỳ của Độc Hồng Môn dùng Hàn Long Ngưng Băng
Thích đả thương, có lẽ từ lúc ấy, cái tên Đào Hoa Thất Quái đã
không còn trên thế gian này nữa.
Ngạc Mạn thấy Bạch Hạc kể lại chuyện xưa, trong lòng cũng dâng một
xúc cảm lạ kỳ, khó mà giải thích được, y nói:
- Cũng may, hai lần đó, Đào Hoa Thất Quái, đều được Trác huynh giúp
đỡ. Nếu không có Trác huynh, thì chúng ta đã sớm vong mạng.
Đúng lúc ấy, miếng lam ngọc trên có khắc chữ "Trác" đột nhiên, phát
ra những luồng hào quang vô tận, dường như nó cảm ứng được điều gì,
tuy đang trong đai lưng Ngạc Mạn, nhưng hào quang của nó, toả ra mạnh
mẽ, đến mức Bạch Hạc cũng để ý đến nó, y nói:
- Đây, đây...
Vừa nó, Bạch Hạc vừa chỉ vào vào đai lưng của Ngạc Mạn. Ngạc Mạn
lấy miếng ngọc bội ra, xung quanh những họa tiết chuyển động liên
tục, nó phát ra hào quang mãnh liệt, đặc biết ở chữ "Trác" dường
như linh tính đã đạt tới mức đỉnh điểm. Ngạc Mạn, mỉm cười nói:
- Đến rồi, cuối cùng cũng đã đến.
Từ phía cửa thạch phòng, một làn khói xuất hiện, làn khói tan
dần, để lộ một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, nàng lên tiếng,
Tiếng nói lanh lảnh, dường như vang khắp thạch phòng, lấn áp tất
cả:
- Động Thạch Nguyệt có khách quý.
Bên ngoài động Thạch Nguyệt, ánh trăng mờ nhạt, những tiếng sói tru
vang lanh lảnh, những làm sương bảng lảng tựa như những làn khói ôn
nhu, quyện hòa, che lấp cảnh vật bên trong.
Bốn người núi Bạch Trúc của Hoàng Liên Môn đang tiến lại gần nơi
cửa động của động Thạch Nguyệt, nơi đây cây cối um tùm, những phiến
đá mang hình thù cổ quái, đưới ánh trăng mờ mờ, làm chúng càng
thêm phần cổ quái. Tiến tới cửa động, nơi đây là một hang động cực
lớn, nằm lưng chừng núi, mặt quay về hướng Tây Nam, lưng ở phía nam
núi Thạch Trấn, hơi dốc xéo xuống dưới, ở nơi cửa hang thi thoảng
lập loè chút ánh ánh sáng đầy vẻ ma quái. Còn cách cửa hang chừng
năm sáu trượng, mọi người đã cảm thấy từng đợt từng đợt hỏa khí
từ phía trong lùa ra, thốc qua mặt, hơi nóng dữ dội, khiến cho người
ta có cảm giác bức bối khó chịu. Cùng lúc loáng thoáng vẳng đến
tiếng lục bục, lúc trầm trầm, khi bổng bổng, như tiếng tiếng dầu
sôi, làm đầu óc người ta rối loạn.
- Đã đến đây rồi, chúng ta cũng vào thôi.
Đại Nghĩa đưa mắt nhìn ba vị sư đệ, con khỉ Tiểu Bạch thích chí,
nó kêu "khẹc khẹc" liên hồi, xem ra nó đang rất háo hức, khi tiến
vào nơi đầy rẫy hiểm nguy này. Một giọng nam nhân lên tiếng:
- Trước mặt là động Thạch Nguyệt, yêu ma đang trú ngụ, chúng ta chưa
biết bên trong có gì, mọi người hãy đề phòng.
Kinh Vân với vẻ mặt lạnh bănh nên tiếng nhắc mọi người, nói đoạn, y
đưa thanh kiếm Phục Long, những vầng hào quang bắt đầu phát ra những
tia sáng, soi rõ mọi vật xung quanh.
Ngay sau đó, Phượng Long Sách, cùng kiếm Đằng Long cũng bắt đầu toả
ra những hào quang, giống như những con mãnh thú tỉnh giấc sau một
giấc ngủ dài. Đại Nghĩa nhìn ba vị tiểu đệ, y cũng rút thanh kiếm
Thiên Ưng, bốn luồng hào quang toả sáng, soi chiếu mọi vật xung quanh.
- Vào thôi.
Đại Nghĩa lên tiếng rồi y rảo bước vào trong, ba người Kinh Vân,
Quỳnh Như, Vân Linh chẳng ai bảo ai, đồng loạt tiến vào trong.
Bên trong động Thạch Nguyệt, được bốn pháp bảo tiên gia soi sáng, đây
là một hang động lớn, càng đi sâu vào trong, càng có nhiều ngã rẽ,
bốn người núi Bạch Trúc cứ men theo chính động mà đi.
- Cẩn thận.
Đại Nghĩa đi trước, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở mọi người, chẳng
biết vô tình hay hữu ý, mà bốn người núi Bạch Trúc chia làm hai
nhóm rõ rệt, phía trước gồm Đại Nghĩa và Quỳnh Như, nhóm theo sau
là hai người Kinh Vân, Vân Linh, hai người này vừa đi vừa giới bị
phía sau.
Tiến thêm một chút, mọi người đều giật mình, bên trong là một
khoảng không rộng lớn, phía trước có một miệng hang tầm hơn chục
thước, hình tròn, dù được bốn tiên gia bảo khí soi sáng, nhưng rõ
ràng không thể nhìn tới đáy, con khỉ nghịch ngợm, nó ném một hạt
dẻ xuống miệng hang, mà bốn người họ chẳng thấy hồi âm.
- Xem ra quả thực rất sâu.
Đại Nghĩa lên tiếng, y vừa dứt lời thì một tiếng "cạch" nhỏ thật
nhỏ, vang lên từ miệng hang, Kinh Vân lãnh băng lên tiếng:
- Nó không phải là không có đáy.
Con khỉ khoái chí, chẳng biết là nó nghĩ gì, liền phóng từ vai Vân
Linh nhảy xuống. Quá bất ngờ, cả bốn người núi Bạch Trúc chưa kịp
phản ứng. Đã thấy bóng trắng biến mất trong vùng đen tối của hang,
Vân Linh hét lên:
- Tiểu Bạ...c...h.
Dứt lời y ngự kiếm lao xuống miệng hang tạo thành một vệt ánh sáng
màu vàng lao xuống. Trên miệng hang Đại Nghĩa ú ớ mấy câu, hồi sau y
nói:
- Lão lục đã xuống có lẽ chúng ta cũng không lên chần chừ.
Kinh Vân, Quỳnh Như khẽ gật đầu, ngay sau đó ba luồng ánh sáng màu
bạc, xanh dương, hồng lao vút xuống miệng hang.
Ngay sau khi bốn người núi Bạch Trúc, nhảy xuống hang không đáy, trên
miệng hang, xuất hiện hai bóng người, nam thì đầu tóc bạc phơ, nữ
thì tú mĩ diễm lệ.
- Chúng đã xuống rồi, chúng ta có lên chào hỏi chúng tí không?
Nữ nhân lên tiếng, nam nhân trả lời:
- Trong bốn người họ, kiểu gì cũng có hậu nhân của Trác huynh đệ.
Chúng ta thăm dò thực lực của họ trước, đó cũng là một ý hay.
Nói đoạn, y liền hoá thành một làn khói trắng, mỏng manh từ từ bay
xuống miệng hang, nữ nhân mỉm cười nói:
- Bạch tiên shnh, có vẻ ngài nôn nóng quá rồi.
Bỗng nhiên khuôn mặt nàng bỗng mất đi vẻ tiếu ý, trở nên nghiêm
nghị, có vẻ như phát hiện ra chuyện gì, nàng xoay mình đưa mắt nhìn
về phía cửa động, nàng lẩm bẩm nói:
- Lại thêm mấy vị cố nhân, đêm nay động Thạch Nguyệt náo nhiệt rồi
đây.
Cùng lúc đó, bên ngoài động Thạch Nguyệt, bầu trời đêm nay u ám,
mặt trăng cũng bị những áng mây đen bảng lảng, thi nhau che khuất mặt
trăng, mặt trăng chỉ thi thoảng mới chiếu được cảnh vật xung quanh.
Từ trên trời xuất hiện bốn luồng ánh sáng, bay thẳng xuống một
tảng đá trước động Thạch Nguyệt. Bốn luồng ánh sáng dần dần mờ
nhạt, xuất hiện bốn thân hình, ba nam một nữ, trên trời chẳng biết
từ lúc nào, xuất hiện một con ưng hầu, có ba mắt đỏ rực, trông vô
cùng dữ tợn, nếu Vân Linh có ở đây, y sẽ nhận ra ngay, đây chính là
Tam Nhãn Thiên Ưng, hơn một năm trước đã cùng y giao chiến, nơi thác
nước dưới chân núi Bạch Trúc. Nữ nhân lên tiếng trước:
- Giáo Chủ, ngài có chắc, Đào Hoa Thất Quái đang trú ngụ nơi đây?
Một nam nhân trung tuổi, thần nhãn sáng lạng, mặt mày ửng hồng,
không giận mà uy, y lên tiếng:
- Tiêu Thanh Thanh, chẳng lẽ cô lại không tin bổn Giáo Chủ?