Hồi Mười Chín (7)


Người đăng: Kms4money

Nhưng mới nghĩ đến đó thôi, Hoàng Phúc đã chép miệng nghĩ thầm:

[ Tên sư già đó bị gông chặt các đại huyệt, lại liên tục trúng phải thuốc mê
trộn trong đồ ăn. Đừng nói là vận công, đến đi đứng bình thường cũng thấy toàn
thân mệt mỏi muốn ngủ. Người như thế còn có thể phá gông được hay sao?? ]

Quả thực, theo lẽ thường mà nói, sắp xếp của Hoàng Phúc và Mộc Thạnh không hề
có dù chỉ là một chút sơ hở. Thực xứng là châu liền bích lạc, thiên y vô
phùng.

Thế nhưng…

Áo trời liền chỉ không thấy đâu, nhưng một tấm cà sa rách bươm thì đã phất qua
mặt Hoàng Phúc một cái, chẳng khác nào một cái tát vừa kêu vừa mạnh vào mặt
lão.

Người vừa xuất hiện… chính là Khiếu Hoá Tăng!

Ông còn mang theo một người đàn ông, trông qua thì cỡ tam tuần.

Ấy chính là Đặng Dung!

Trở lại một canh giờ sau, trên đỉnh núi Dục Thuý.

Hoàng Phúc tay nắm hai thanh đao, xông qua chiến địa, chém bạt cả ngọn lửa để
tiếp ứng. Cũng may thế lửa mới lan, bằng không lão có tài giỏi mấy cũng đành
chịu.

Pháo gầm gió thổi…

Hoàng Phúc thấy chủ tướng mặt đen nhẻm, tứ phía xác người la liệt, binh tướng
ai nấy ôm đầu hoảng loạn co cụm lại một chỗ thì nhíu mày, nhìn sang Mộc Thạnh.
Y không nói gì, cũng không biểu lộ cảm xúc gì trên gương mặt già. Chỉ có đôi
mắt, chỉ một ánh mắt.

Mộc Thạnh thở dài, nói:

“ Ba quân… mỗi người nhổ một bãi nước bọt lên người ta, mau!! ”

Lữ Nghị cả kinh, hỏi:

“ Định làm thế thật sao? ”

“ Nước để cả ở dưới thuyền! Chẳng lẽ để chúng nó đái lên đầu ta?? ”

Mộc Thạnh nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt bắn về phía thi thể của Trần Triệu Cơ
càng thêm ác liệt.

Lão bị hoả dược bắn đầy mặt. Áo quần y giáp có thể thay bớt, nhưng chả lẽ lột
da mặt xuống cho đành??? Nước đều để dưới thuyền, không mang theo khi đánh lên
núi. Thành ra, muốn rửa sạch đống thuốc súng trên mặt, chỉ có hai cách duy
nhất. Một là nước tiểu. Cách còn lại ấy chính là nước bọt.

“ Quân lệnh như sơn!! Huống hồ bây giờ là lúc phi thường! Chẳng lẽ ta nhỏ mọn
đến nỗi chấp nhặt các ngươi chuyện ấy?? Mau!!! ”

Mộc Thạnh gần như gầm lên.

Chưa bao giờ! Chưa bao giờ lão phải chịu cái nỗi nhục nào lớn đến thế này!

Mấy chục binh sĩ đứng chung quanh dạ ran, sau đó mỗi người một ngụm nước bọt,
nhổ thẳng vào mặt Mộc Thạnh.

Rồi đến nhóm thứ hai, thứ ba…

Mộc Thạnh đứng đơ ra như tượng, yên lặng chịu đựng từng chút từng chút nước
bọt văng lên hai gò má. Sự kinh tởm hoá thành cơn rùng mình, đổ dọc sống lưng
lão như thể một dòng điện vừa mới xẹt qua.

“ Đủ rồi! ”

Vừa nén cơn lợm mửa đã dâng tới cuống họng, lão vừa gầm lên, lại lấy tay chét
đống nước bọt ấy khắp khuôn mặt. Nước rửa trôi bớt thuốc súng đi.

Hoàng Phúc lại xé vạt áo, bọc kín hết đầu Mộc Thạnh lại chỉ trừ đôi mắt. Làm
xong hết thảy, lão mới hét lên:

“ Xông ra ngoài! ”

Có Hoàng Phúc dẫn đầu, quân Minh rốt cuộc cũng phá được vòng vây bủa của quân
Hậu Trần. Cả đám tàn quân cuống cuồng chạy xuống núi, kéo nhau xuống thuyền,
lục đục chèo ngược vào bờ bắc sông Đáy. Pháo của quân Hậu Trần bắn đuổi theo
rát rạt, đánh chìm mấy thuyền lớn liền. Cơ man không biết có bao nhiêu quân
Minh chết vùi xác dưới nước sông cuồn cuộn.

Đến chừng giữa sông, thì pháo của quân Hậu Trần không bắn với theo được nữa.
Quân tướng nhà minh mới có dịp thở một hơi. Ai nấy trượt dài xuống sàn tàu,
chân mềm ra như cọng bún, cả người rã rời chẳng muốn đứng dậy.

Mộc Thạnh trông còn thảm hơn. Lông tóc trên đầu lão chỗ thì bị hun cho khô
cong cả, xỉn màu. Chỗ thì cháy nham cháy nhỏ, mảng đen mảng trắng. Mộc Thạnh
bây giờ trông chẳng còn giống một nguyên soái nữa.

Quân Hậu Trần nhìn nhau, ngơ ngác hỏi:

“ Thắng rồi sao? ”

Nói đoạn, tiếng khí giới rơi lên mặt đá từng hồi, từng hồi. Lúc đầu còn lác
đác, nhưng sau nghe lồng lộng, dồn dập không khác gì sóng trên sông Đáy.

“ Thắng rồi!!!! ”

Không biết do ai khởi xướng, nhưng tiếng reo hò đã lan ra khắp mấy cánh quân
Hậu Trần chẳng khác gì một thứ dịch bệnh. Nó lây cho cả núi rừng, khiến cho
người ta tưởng như từng hòn đá nhành hoa cũng đều đang mặc sức mà rống lên. Âm
thanh núi rừng rung chuyển dội vào mặt sông, vang động tưởng như còn mạnh mẽ
hơn đạn pháo.

Hồn người hoà vào hồn núi hồn sông, cùng cất cao tiếng hét, khiến cho trời
long đất lở, mặt trời kia như cũng phải bớt chói chang lại, nhường ánh hào
quang cho ngọn lửa bốc cao trên đỉnh núi Dục Thuý.

Một năm qua đối với nghĩa quân mà nói, dài như mấy trăm năm. Không ngày nào là
không phải lo toan nơm nớp, không khắc nào là không hừng hực căm hờn. Chạy
trối chạy chết khỏi lưỡi đao quân giặc, trốn chui trốn nhủi thoát mũi kiếm kẻ
thù. Một năm trời, đánh rồi chết, rồi lại đánh. Máu đổ một dòng đón Đầu Trâu
Mặt Ngựa, lệ rơi hai hàng tiễn bè bạn người thân. Thế nhưng quân Minh thì vẫn
cứ sừng sững, vẫn cứ đập tan hết bao nhiêu cố gắng của họ.

Để rồi hôm nay…

Tất cả cảm xúc nghĩa quân đè nén trong lòng bộc phát, phun trào, vỡ tung thành
tiếng hét rền vang tựa sấm gầm, chấn động như sét nổ. Một tiếng hét khải hoàn,
một câu ca thắng trận, để cho trời biết đất hay…

Rằng Mộc Thạnh đã bại.

Rằng quân Đại Việt đã…

Thắngggggggggggg!!!!!!!!!

Trên thuyền quân Minh…

Mộc Thạnh lúc này mới để ý, thấy khí tức của Hoàng Phúc hơi hỗn loạn, bèn hỏi:

“ Tướng quân bị thương lúc nào?? ”

Hoàng Phúc xua tay, nói:

“ Đội ơn vương gia đã hỏi thăm. Chút thương thế nho nhỏ này không làm gì Hoàng
Phúc này được đâu. ”

“ Vậy là tù binh đã trốn thoát. ”

Mộc Thạnh nghe xong, bèn thở dài.

Hoàng Phúc cũng đành nói:

“ Không dám giấu vương gia, là do mạt tướng tắc trách. ”

“ Không phải lỗi của tướng quân. Tên Trần Triệu Cơ dùng khổ nhục kế, trá hàng
trà trộn vào quân ta. Đến cả ta cũng mắc lừa, tin nhầm hắn. ”

Đúng lúc này, Lữ Nghị chợt lên tiếng:

“ Bẩm vương gia. Hôm trước tên Triệu Cơ đến gặp mạt tướng, nói rằng muốn
khuyên hàng lão sư ăn mày. Hắn có chém bốn kiếm vào cũi. Lẽ nào... ”

Hoàng Phúc nghe đến đây, chợt tỉnh ngộ, bàn tay xoè thành trảo chộp ngay vào
mạn thuyền. Chỉ nghe rắc một cái, năm ngón tay như thép nguội dễ dàng đâm
thủng lớp gỗ dày cả tấc. Lão rít lên qua kẽ răng:

“ Thôi đúng rồi. Tên Triệu Cơ bôi thuốc giải mê dược lên kiếm, rồi chém vào
cũi sắt. Chẳng những khiến cũi yếu đi một chút, còn khiến tên Khiếu Hoá tỉnh
lại. Hắn phá được lồng sắt... công không nhỏ là của ngươi đấy họ Lữ! ”

“ Tướng... tướng quân không thể nói thế... ”

“ Còn cãi??? Chuyện quan trọng như thế, sao không báo lại ngay??? ”

Hoàng Phúc gầm lên, cặp mắt long sòng sọc như sắp giết người.

Lữ Nghị thấy lão ta động nộ, mặt cắt không còn chút máu, lá gan lập tức ngót
lại quá nửa.

“ Mạt... mạt tướng nghĩ... cũi sắt tinh luyện như thế, sức lực Trần Triệu Cơ
được mấy nả mà phá nổi? Thế nên mới... ”

“ Võ công thằng sư cọ ấy còn trên cả ta! Chỉ cần song sắt yếu đi một li, hắn
cũng phá được! Ta đã bảo phải hết sức cẩn thận canh phòng, vậy mà ngươi... ”

“ Thôi đủ rồi. ”

Mộc Thạnh nhìn về toà núi Dục Thuý ở phía xa, nói:

“ Thua là thua! Giờ không phải là lúc để đổ tội lẫn nhau! Hoàng tướng quân, ta
biết ngài có lòng tự tôn của võ giả. Nhưng nước Nam kì nhân dị sĩ không ít,
chớ có coi thường! ”

“ Vương gia dạy rất phải. Chúng mạt tướng xin lĩnh tội. ”

Hoàng Phúc cúi đầu, cắn răng nén vết thương xuống. Lão đưa tay lên bưng kín
ngực trái, như thể cố che một dấu quyền đỏ ửng to bằng miệng bát in hằn ở chỗ
hai xương sườn. Lão không khỏi nhớ lại chuyện lúc trước ở bên sông.

Mộc Thạnh đến ngồi xuống cạnh lão, âm trầm:

“ Hoàng tướng quân, phiền ông kể lại rõ ngọn nguồn cho ta nghe. ”


Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi - Chương #172