Người đăng: Kms4money
Nắm đấm nhỏ xiết chặt, thằng bé nhìn đau đáu khắp trướng bồng một lượt. Mối
căm hờn bị nó nén sâu dưới đáy lòng nay bộc phát ra theo bản năng, để ít nhất
nó có thể ra đi thanh thản. Bị cái nhìn của nó quét trúng, dù người trong lều
ai nấy đều là con nhà binh tướng thì cũng phải giật mình. Đó không phải loại
ánh mắt nên có của một đứa trẻ.
Nó nhìn thoáng qua Liễu Thăng, ánh mắt chứa đầy vẻ van nài. Từ khi kết nghĩa,
Tạng Cẩu chưa chủ động đòi hỏi thứ gì hết. Chỉ có mối thù với Mạc Thuý nó
không buông xuống được cũng không thể báo được, nay đành gửi gắm lại cho Liễu
Thăng.
[ Trưởng thôn, thím Năm, dì Hoa, bác Sơn… mọi người… Chó Bẩn về gặp mọi người
đây. Tha lỗi cho con… ]
Cúi đầu, Tạng Cẩu nhắm chặt mắt lại. Thứ duy nhất đem lại cho nó một chút ấm
áp là bàn tay của Phiêu Hương.
Liễu Thăng bất chợt lên tiếng:
“ Việc Tạng Cẩu là gian tế hay không còn khó nói, nhưng Lý tướng quân dùng nội
lực bức bách, lại ra tay khinh nhờn dân nữ là có ý gì? ”
“ Ý của Liễu tướng quân là? ”
“ Tạng Cẩu và tại hạ cuối cùng vẫn là huynh đệ kết nghĩa, nếu cô gái này là tỷ
tỷ của đệ ấy thì cũng là tiểu muội của tại hạ. Lý tướng quân, có thể cho Tử
Tiêm một câu trả lời thoả đáng chứ? ”.
Liễu Thăng quắc mắt lên nhìn Lý Bân, trông bộ dáng cậu hung ác tựa như hùng sư
sắp động thủ vồ mồi. Thế nhưng, họ Lý chỉ cười nhẹ, không thèm để ý chút nào.
“ Tử Tiêm hiền chất tin tưởng Tạng Cẩu không phải gian tế của nhà Ngu? ”
“ Tử Tiêm, việc này liên quan tới tồn vong của tam quân, ta hi vọng hiền chất
không niệm tình riêng, vạch rõ đúng sai. ”
Mộc Thạnh và Trương Phụ kẻ thì chất vấn, người lại khuyên can.
Suy luận của Lý Bân chính là những gì mà hai người đã bàn nhau kỹ càng từ tối
hôm qua. Lại thêm việc Phiêu Hương che giấu diện mạo nên họ càng tin tưởng hắn
thêm.
Liễu Thăng ôm quyền, nói:
“ Tử Tiêm hiểu được đạo lí: người làm tướng phải chí công vô tư, nếu quả thực
Tạng Cẩu là gian tế, đích thân tôi sẽ đại nghĩa diệt thân. ”
“ Như thế là tốt nhất… ”
Trương Phụ nhẹ gật đầu trong khi Liễu Thăng loạng choạng chống nạng đi ra giữa
soái trướng.
“ Thưa hai vị nguyên soái, các vị tham tướng. Trận Đa Bang khi trước, chính
Liễu Thăng tôi là người đã nghĩ ra mưu kế phá địch. Việc này trong quân hầu
như ai cũng biết, Tạng Cẩu cũng không ngoại lệ. ”
Lý Bân nói:
“ Lời ấy thiên chân vạn xác. Có điều Liễu tướng quân đột nhiên kể lể công lao,
lẽ nào muốn xin tội cho gian tế? ”
“ Là gian tế hay không, hình như Lý tướng quân không có tư cách kết luận. ”
Liễu Tử Tiêm nào có chịu kém, đối chọi lại gay gắt.
" Được rồi! Nơi này là soái trướng, phải có khí độ của bậc tướng quân. Thoá mạ
chửi bới nhau như mấy mụ già đanh đá thì còn ra cái thể thống gì kia chứ?? ”
Trương Phụ đập bàn, quát lớn một tiếng mới khiến cả hai dừng đấu khẩu. Thế
nhưng đám tham tướng xung quanh từ ánh mắt hai người có thể nhìn ra, sau này
hai vị tướng quân Lý, Liễu ắt sẽ bằng mặt mà không bằng lòng.
Cả đám bắt đầu cân nhắc thiệt hơn, xem sau này phải theo bợ đỡ ai con đường
thăng quan của mình mới được rộng mở.
Thành ra chẳng còn ai chú ý đến liệu Tạng Cẩu có phải gian tế hay không nữa.
" Tử Tiêm hiền chất, có gì muốn nói, thì cứ nói đi… ”
Mộc Thạnh nhìn qua là biết đám người kia đang nghĩ gì, song y không hề tỏ vẻ
tức giận giống lần trước mà chỉ lên tiếng.
Liễu Thăng thi lễ một vòng, rồi nói:
" Như vậy nếu là gian tế, Tạng Cẩu hẳn là để mặc ta chết mới phải. Đồng thời,
phát súng kia cũng sẽ không nhắm vào ngực tướng quân nhà Ngu mà vào lưng Mộc
nguyên soái.
Khi ấy Mộc nguyên soái mới bị tướng giặc liều mình đâm bị thương, sau đó lại
trúng một viên đạn thì chắc hẳn khó lòng sống nổi. Giữa chiến trường hỗn loạn,
một thằng nhóc lần đầu cầm súng bị cướp cò lạc đạn cũng không phải là không có
đạo lí. ”
Thấy mọi người đã gật gù ra chiều suy tư, Liễu Thăng mới thở phào mà nói tiếp:
“ Tử Tiêm này chết cũng chẳng sao, nhưng Mộc soái và Trương soái là linh hồn
trong quân. Mộc nguyên soái tử trận, nhuệ khí quân ta sẽ bị rút mất một nửa,
khi ấy liệu có hạ được Đa Bang không thì khó mà nói. Mục đích của gian tế là
gì? Hẳn là lén truyền quân tình cơ mật của địch, lại tạo phản lúc trọng yếu để
quân mình chiến thắng. Trận vây đánh Đa Bang chỉ cần Tạng Cẩu tạo phản, quân
Đại Ngu sẽ toàn thắng, cần gì phải đợi thêm cho đêm dài lắm mộng? Rước thêm
gian tế vào thì lại càng không cần thiết, còn mạo hiểm! Xin hỏi có tên gian tế
nào ngu như thế không? ”
" Có lí, có lí a. ”
" Nghe Liễu tướng quân giải thích thật sự như là thiên lại chi âm, một hơi
trúng bản chất. ”
Các vị tham tướng đức cao vọng trọng thực là biết chọn thời cơ, nhắm ngay lúc
này để mà bợ đỡ Liễu Thăng. Một là trợ uy, hai là tỏ thái độ. Thấy đám võ quan
mà lại một mực cười cười, tán dương bốc phét đến nỗi nước bọt văng xa năm sáu
thước chẳng thua gì nịnh thần thâm niên trên triều, Trương Mộc hai người chỉ
biết cười khổ.
[ Dân Nam mà không tự mình đánh mình, hợp sức chung lòng với triều đình thì
quân ta sao có thể thắng đây?? ]
Hai người đồng thời nghĩ.
Liễu Thăng nhìn Phiêu Hương, ánh mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. Rõ ràng là cậu không
muốn cứu ả “ man nữ ” này chút nào. Song, Liễu Thăng vẫn ôm quyền, nói:
“ Về phần nguyên nhân mang mặt nạ, thì đơn giản thôi. Như Lý tướng quân từng
nói, muội muội ta cốt cách thanh kì, dù còn nhỏ tuổi nhưng tin chắc có dung
nhan mười phần diễm lệ. An Nam là đất của người man di, lại đang loạn lạc thế
này. Một tiểu mĩ nhân dòng dõi Viêm Hoàng hành tẩu bên ngoài há không nguy
hiểm chăng? Bởi vậy, dùng mặt nạ cũng không có gì là lạ. ”
Nói xong lại đánh mắt với Phiêu Hương, ý là: ngươi mau nghĩ ra cái cớ nào đó
giải thích tấm lụa và mặt nạ đi, ta chỉ giúp được đến đây thôi.
Phiêu Hương dù hơi kinh ngạc, nhưng vẫn rất biết điều phối hợp diễn màn kịch
này với Tử Tiêm. Cô khóc nấc lên tưởng như sắp ngã, đoạn vừa lau nước mắt vừa
rụt rè nói:
“ Lụa, và mặt nạ, là tiểu nữ cướp của tiểu thư một nhà đại phú. Cô ta chết
ngay ngoài cửa rừng, không rõ nguyên nhân. Đệ, cũng vì tỷ nhất thời ham miếng
lụa đẹp, liên luỵ đến đệ… Chỉ còn cách lấy cái chết tạ tội mà thôi, ”
Tạng Cẩu cũng đã hiểu phải tiếp nối vở diễn này như thế nào. Trong lòng khen
hai người nhanh trí, ngoài lại thuận miệng nói:
“ Cũng tại ta ngốc… tại ta mà tỷ phải chịu khổ… Phụ thân đại nhân… bị người
Ngu giết ở bên ngoài, mẫu thân… lao lực mà mất bên ruộng. Những tưởng… có thể
để tỷ… sống sung túc… Ngờ đâu… ”
Nó vừa kể, lại xuất thần nhớ đến cảnh tượng người trong thôn bị binh mã của
Mạc Thuý đồ sát, thế là sống mũi liền cay cay, đôi mắt bất giác ứa lệ. Màn
diễn của ba đứa nhờ vậy càng thêm chân thực, ai xem cũng mủi lòng.
Thấy Phiêu Hương, Tạng Cẩu ôm nhau khóc đầy bi thống, trong doanh trướng đã
bắt đầu vang lên tiếng nấc. Trương Phụ gạt giọt lệ mới chớm nơi khoé mắt, cảm
thán:
“ Hài tử đáng thương… ”
Liễu Thăng chớp ngay lấy thời cơ, lập tức nói:
“ Chư vị, nữ hài thích đẹp là lẽ thường tình, chẳng lẽ người nghĩa muội này
của ta không thể gặp may ư? Tạng Cẩu cũng kể lại rõ ràng, phụ thân hai người
chết dưới tay người Ngu. Đám An Nam này ắt là thấy đại quân thiên triều tiến
xuống, lòng sinh sợ hãi mà trút giận lên bại binh. Chỉ đáng thương hai hài tử,
nháy mắt mất đi thân phụ thân mẫu, lang thang trong cảnh binh đao chiến hoả. ”
Mộc Thạnh nói:
“ Ừm, có lẽ là chúng ta hơi quá đa nghi, khiến hai hài tử này chịu ấm ức một
phen. ”
“ Binh bất yếm trá, cẩn thận là lẽ thường, Mộc soái và Trương soái hết lòng vì
quân, Liễu Thăng bội phục. ”
“ Hai tỷ đệ tôi cũng vậy… ”
Ba người chắp tay thi lễ hậu bối, hai soái lập tức thấy mặt già thấu đỏ, cũng
trả lại nửa lễ. Lý Bân nói:
“ Xem ra là lập luận của ta đã sai, vừa rồi đã đắc tội nhiều, mong lượng thứ
cho. ”
Dù bụng không muốn, nhưng Tạng Cẩu với Phiêu Hương vẫn phải khách sáo vài câu
với y để tránh gây thêm phiền toái. Cả đám tham tướng cũng nhào lên chúc mừng
hai “ tỷ đệ ” nó được đoàn viên, lao nhao suốt nửa canh giờ. Song, hai đứa vẫn
coi như thoát được hiểm hoạ bại lộ thân phận lần này, không khỏi có cảm giác
như trở về từ cõi chết.
Cả đám lục tục chào hai vị nguyên soái, rời khỏi doanh trướng để về lại lều.
Trên đường, ánh mắt chăm chăm của lính lác khiến ba đứa nhóc thoáng rùng mình.
Tạng Cẩu, Phiêu Hương biết chúng nó chỉ mới được thăng từ “ nhất định phải
giết ” thành “ tạm thời theo dõi ” mà thôi. Song còn giữ được đầu trên cổ đã
là may mắn lắm rồi.
Lúc tấm liếp che cửa trướng bồng hạ xuống, biểu cảm của Liễu Thăng mới biến
đổi từ vẻ vui tươi sang đắng nghét như quả mướp:
“ Thằng này được lắm, kết bái chưa được bao lâu đã dám lợi dụng đại ca như
vậy. Đợi ta khỏi hẳn, ắt dùng Nhạc Gia thương pháp sửa gáy đệ một phen!! A!!
Chân… ”
Liễu Thăng mới nói được hai câu tức tối, Phiêu Hương đã đạp nhẹ một phát vào
cái chân gãy.
“ An Nam man nữ nhà cô đúng là hạng ăn cháo đá bát!! Ta vừa cứu mạng cô xong
đấy! ”
“ Xí! Người bắc quốc các ngươi mà tốt như thế trừ phi dã trư phi thiên! Rõ
ràng là muốn cứu mạng nghĩa đệ, lại lời thẳng khí hùng nhận là vì cứu ta.”
Phiêu Hương cũng bực mình đốp lại. Từ sau vụ giao thủ ở Muộn Hải, hai người cứ
luôn như chó với mèo, không ai chịu phục ai hết. Cũng may, nhờ biến cố nơi
soái trướng hồi nãy thì quan hệ song phương đã hoà hoãn lại chút ít.
Tạng Cẩu vội đứng ra điều đình:
“ Thôi… thôi… sự thực là nghĩa huynh đã cứu cô một mạng còn gì? Phiêu Hương,
đừng gây gổ với huynh ấy nữa… ”
“ Hứ! ”
“ Hừ! ”
Hai bên không hẹn mà cùng quay phắt mặt về hướng khác, Tạng Cẩu ở giữa cũng
chỉ đành bó tay.
Nghịch ngợm một hồi, Liễu Thăng mới dùng sắc mặt nghiêm túc, nói:
“ Tạng Cẩu, thân phận cô gái này ở nước Ngu rất cao, tốt nhất đừng để cô ta
rời khỏi tầm mắt. Bằng không một khi cô ta truyền tin về, đừng nói là đầu của
đệ, đến đầu của ta cũng phải rơi xuống. ”
Phiêu Hương đi vòng quanh lều, bất giác thấy được một tờ giấy mỏng rơi dưới
đất. Cô nhặt lên, nghía thử mấy dòng, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng hẳn.
Lúc lướt qua chữ cuối cùng, Phiêu Hương mới đem tờ giấy qua chỗ Liễu Thăng,
nói:
“ Lần này ta nợ ngươi một cái ân tình, về sau tất sẽ hoàn trả. ”
“ Ai làm ân cho ngươi? Chẳng phải nói rõ rồi hay sao, ta cứu Tạng Cẩu, chứ ai
mà thèm quan tâm cái đám người nam các ngươi sống hay chết? ”
“ Xí! Ta cảm ơn Tạng Cẩu, người bắc quốc đúng là mặt dày nhận vơ.
Hai bên lại bắt đầu cãi nhau, phải một lúc chiến hoả mới lắng xuống được.
Tối đến…
Phiêu Hương kéo Tạng Cẩu lên nóc lều ngồi hóng mát, ngắm sao trời. Loại lều dã
chiến này khá yếu, nhưng chịu sức nặng của hai đứa trẻ vẫn rất dễ dàng.
Hai đứa nằm sát cạnh nhau, khuỷu tay đụng vào khuỷu của đối phương. Phiêu
Hương nhìn lên con trăng treo cao trên đầu, thở dài:
“ Tạng Cẩu này, hôm nay ta rút lại lời nói của mình. Thế sự quả nhiên chẳng
đơn giản như ta vẫn hằng nghĩ. Người phương bắc chưa hẳn đã toàn bộ là kẻ xấu,
người Đại Ngu chúng ta cũng chưa hẳn đều là người tốt. Vị đại ca kết nghĩa này
của đằng ấy dù là người bắc, song quả thực là kẻ trọng tình nặng nghĩa, rất
đáng kết giao. ”
“ Đương nhiên rồi… ”
Tạng Cẩu gật đầu. Hành động hôm nay của Liễu Thăng đúng là nằm ngoài sự tưởng
tượng của nó. Để bao che cho nó, ắt hẳn người nghĩa huynh này đã phải dùng thứ
gì đó để cam kết với Phụ, Thạnh.
“ Ngươi không hiểu đâu. Hôm nay hắn vì cứu hai ta, viết một tờ Quân Lệnh Trạng
để bảo chứng. Một khi chúng ta đào ngũ, cả nhà hắn sẽ bị đem ra lăng trì hết
để cảnh cáo. Chỉ vì một lần tuỳ hứng của đứa em mới nhận mà sẵn sàng đem tính
mạng cả nhà ra đánh cược, tên này so với hai ta lại càng điên rồ. ”
Tạng Cẩu nghe xong, chỉ biết im lặng.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà thành kiến đối với người phương bắc của Phiêu Hương
biến mất. Tạng Cẩu đã nghĩ qua đủ mọi nguyên nhân, nhưng không ngờ lại là điều
nó vừa nghe.
Liễu Tử Tiêm dám liều như thế, chứng tỏ là rất tín nhiệm nó. Nếu như nó phản
bội lòng tin này… e rằng đến loài chó cũng khinh thường nó.
Hít vào một ngụm không khí lành lạnh của ban đêm, Tạng Cẩu khẽ nói:
“ Phiêu Hương, tớ có một yêu cầu ích kỷ, làm ơn hãy đồng ý. ”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc trầm trọng của nó, Phiêu Hương chẳng cần đoán cũng
biết ngay Tạng Cẩu đang muốn nói cái gì.
“ Đằng ấy muốn ta không rời khỏi Minh doanh, cũng không liên lạc với quân Ngu
chứ gì? Yên tâm đi. Chớ nói đằng ấy cứu ta hai lần, chỉ riêng tờ Quân Lệnh
Trạng kia của Liễu Thăng thôi đã là lá bùa cầm chân ta rồi. Hay đằng ấy nghĩ
ta là hạng tiểu nhân ích kỷ, vô liêm sỉ đến mức đầy mấy chục mạng người nhà
của ân nhân mình vào con đường chết? ”
“ Không!! Không!! Phiêu Hương tốt lắm, lúc ấy còn tặng thuốc cho tớ. Chẳng
qua, hơi cố chấp… ”
“ Cố chấp thì sao? Mẫu… mẹ bảo con gái cố chấp mới chung tình. ”
Phiêu Hương bĩu môi, nói.
Đúng lúc này, một âm thanh già nua truyền tới trong gió đêm.
“ Hay, đúng lắm, con gái cố chấp mới trung tình. ”
Hai đứa còn chưa kịp định thần lại thì một bóng người đã xuất hiện ngay trước
mặt chúng. Vẫn là tấm áo tơi cũ kỹ, vẫn chiếc nón tre rách góc và đôi guốc gỗ
đã sờn dây treo ở dải dây quần.
Dáng người còng còng của Quận Gió hiện lên trước mặt hai đứa lần thứ hai.
Hai tay ông vẫn chắp sau lưng, nhưng lần này đôi mắt nhìn hai đứa đã hấp háy ý
cười.
Phiêu Hương đón nhận ánh nhìn đầy ẩn ý ấy, nghĩ một lúc mà chợt giật mình:
“ Lẽ nào… tiền bối đã liệu trước được việc hôm nay nên mới cố tình ra tay,
khiến con bị bắt? ”
“ Không sai… không sai… không hổ là cháu gái của lão hồ li, thông minh lanh
trí quá. Phiêu Hương phải không? Sau này nhớ kỹ người ở đâu cũng phân làm năm
bảy loại. Chớ vơ đũa cả nắm, trông mặt mà bắt hình dong. Đừng để sau này bị
đồng bào mình hại chết, mới nhớ lại ngày hôm nay đấy. ”
“ Cảm ân chỉ điểm của tiền bối, Phiêu Hương biết sai rồi. ”
Quận Gió gật gù, lại nói:
" Thế sự vốn là như vậy, kẻ hiểm nham thường treo lá cờ chính nghĩa, đảng gian
tà hay đột lốt hiền lương. Ngoài miệng hô hào vì dân vì nước, thực sự bỏ qua
được bốn chữ “ lợi ích cá nhân ” liệu có mấy ai?
Không phải cứ cùng dân tộc với ta thì là người ấy tốt, bằng không trên đời đã
chẳng có Việt gian. Cũng chẳng phải cứ là người Hán thì là heo là chó. Trong
cái thời loạn này muốn tìm một người trọng tình trọng nghĩa… khó lắm, khó lắm.
”
" Phải chăng… tiền bối đã theo bọn cháu từ hôm qua tới giờ? ”
Tạng Cẩu học Phiêu Hương, gọi Quận Gió một tiếng tiền bối. Nó biết ông này có
võ công thuộc hàng xuất quỷ nhập thần, nếu theo học được một phần bản lĩnh thì
cơ hội báo thù lại cao thêm một chút. Nhân vật như vậy lại hai lần xuất hiện
trước mặt bọn nó, vậy thì ắt không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Quận Gió đáp:
" Đâu chỉ là hôm qua?? Tạng Cẩu, từ khi con gia nhập vào doanh trại quân Minh
ta đã âm thầm bám theo quan sát con. Lúc đầu ta lấy làm kì quặc, một đứa bé
con mà đã học đòi thông địch bán nước ư?? Thế rồi ta dùng nội lực hướng con
chạy tới chỗ Liễu Thăng, ai ngờ đoàng một cái, đạn lạc chết luôn tay tướng
quân xui xẻo kia.
Thế mà con chẳng những không lợi dụng chiến công đòi ban thường, mà lại không
nề hà cầu tình cho dân Việt. Đã vậy liều mình đứng chắn cho Liễu Thăng. Có thể
thấy con là người trọng tình nghĩa, đối nhân xử thế bằng trái tim chứ không
phán xét người ta một cách nông cạn. Tạng Cẩu, con có đồng ý bái ta làm thầy
chăng? ”
Quận Gió hỏi câu cuối cùng, giọng ông đã biến đổi, nghe hệt như giọng Lý Bân
hồi sáng. Đúng lúc này thì từ một trướng bồng phía xa vọng lại tiếng hét:
" Lý tướng quân?? Biến thái!!!! ”
Tiếng la rất cao và sắc, đúng là giọng nữ nhân. Nghe ngữ khí thì nàng ấy hoảng
hốt lắm, dường như mới vừa thấy chuyện gì phi thường kinh khủng thì phải.
Quận Gió cười mỉm, nói:
" Xem ra huyệt đạo của họ Lý đã được giải, chắc đang lùng sục tìm tên trộm già
này đòi lại bộ quần áo đây… ”
Hai đứa nhóc nghe ông nói, lại liên tưởng đến tất thảy những chuyện xảy ra từ
sáng mới hiểu là Quận Gió thử thách chúng một lần cuối cùng rồi hiện thân.
Chúng vừa thấy buồn cười, lại vừa bội phục tài của Quận Gió. Thâm nhập doanh
trại quân địch dễ như vào trốn không người không nói, bắt cóc một tham tướng,
ung dung giả làm người ta tham dự họp mặt nữa thì quá là tài tình. Phiêu Hương
từ từ nhớ lại những gì Liễu Thăng đã nói trong soái trướng.
[ Khi ấy Tử Tiêm tiểu tướng quân từng chất vấn Lý Bân vì sao lại dùng nội lực
ép Tạng Cẩu. Mình còn tưởng cậu ta nói nhăng nói cuội, ngờ đâu lại là sự thực.
Điểm ấy chứng tỏ khả năng khống chế nội lực của Quận Gió tiền bối đã cao thâm
tới mức không tưởng.
Y vận công, Tạng Cẩu thì áp lực như núi đè, Liễu Thăng thì cảm nhận được một
chút phong thanh trong khi mình ở ngay cạnh lẫn cao thủ như Mộc Thạnh cũng
chẳng phát giác được mảy may. Không tận mắt thấy, quả thực không thể tin nổi.
]
“ Mau đồng ý… ”
Trông thấy Tạng Cẩu một mực dùng ánh mắt cổ quái, phi thường mất tự nhiên nhìn
Quận Gió, Phiêu Hương vội thúc thúc mấy cái vào khuỷu tay cậu, nhắc khẽ.
[ Nhân vật thần bí nhất trong bảy đại tông sư muốn nhận đồ đệ, vậy mà tên nhóc
nhà ngươi lại dùng loại ánh mắt này nhìn người ta. Có biết bao nhiêu người sẵn
sàng tranh nhau người sống ta chết để có được vị trí của ngươi hay không?? ]
Phiêu Hương thầm nghĩ.
Mà Quận Gió cũng nhận ra ánh nhìn đầy “ ý vị ” của Tạng Cẩu. Lão nghĩ một
thoáng, lập tức hiểu ra vấn đề, gương mặt già nua cũng phải thoáng đỏ bừng lên
như say rượu.
[ Không cần biết là ai, bị một ông già bám theo theo dõi lâu như vậy, khẳng
định sẽ nghĩ lão nhân này có sở thích kì quái nào đó… Lần này đúng là tò mò
hại cái thân.
Không được, phải dạy dỗ lại ngay! Bằng không về sau tên đệ tử này hành tẩu
giang hồ, oang oang kể lể sư phụ nó thích bé trai thì cái mặt già này phải
giấu vào đâu cho bớt nhục đây? ]
Có câu: “ ngoài cuộc thanh tỉnh trong cuộc u mê ”. Phiêu Hương là người chẳng
liên quan, lại thông minh lanh trí nên chẳng mất bao lâu đã đoán biết được ý
nghĩ của Tạng Cẩu. Cô bé ho khan mấy tiếng, nói:
“ Cổ nhân đã dạy âm dương hoà hợp mới hợp với thiên đạo tuần hoàn, tự nhiên
chi lễ. Quận Gió tiền bối xin hãy kiềm chế lại, dương và dương không thể kết
hợp, cưỡng ép sẽ chỉ thêm hoạ vào thân, hà tất vì sự khoái lạc trong phút chốc
mà hại mình hại người. Lại nói Tạng Cẩu còn nhỏ tuổi, hay là chờ vài năm nữa
hẵng… khục… khặc… lưỡng kiếm tương tranh… ”
Phiêu Hương đoán chừng Quận Gió là mắc chứng Long Dương như Vệ Linh Công, mới
ra chiều khuyên can.
Quận Gió nổi giận.
“ Bớt phí lời đi, ta muốn cưỡng ép… khục… chuyện đó thì đã làm từ lâu rồi, cần
gì quan sát lâu như vậy, rồi còn bày đủ trò thử thách chứ? Lại nói nếu lão
trộm này thực sự cường ngạnh, dựa vào võ công mèo ba cẳng của nó thì phản
kháng được ư? ”
Hai đứa nghe xong, thấy cũng có lí, lúc này mới tạm thời kéo tấm biển “ yêu
đàn ông ” xuống khỏi đầu Quận Gió.
Đường đường là một tông sư võ học thét ra lửa, mỗi khi xuất hiện hành sự là
giang hồ lại bị oanh động một phen. Nào ngờ, khi tuổi già xế bóng muốn thu một
tên đồ đệ, lại bị nghi ngờ là có bệnh thích bé trai.
“ Nhìn cái gì??? Ta đã nói ta không có thích đàn ông, cũng không yêu bé trai
rồi! Có tin ta… không chấp đám hậu sinh các ngươi! ”
Quận Gió không biết nếu còn ở lại thì liệu có bị ánh mắt cổ quái của hai đứa
bé làm cho mất nốt nửa cái mạng già hay không. Mắt lão trợn lớn, thổi râu phì
phì tung mình nhảy vào màn đêm, trong nháy mắt đã mất hút.
Hai đứa tiểu yêu lúc này mới nhìn nhau, ý cười gian xảo ánh lên trong hai cặp
mắt tròn vo.
Cảm giác trả được thù thật đúng là rất ngọt ngào… Mà xả được uất ức ấy lên đầu
một tông sư võ học hàng đầu cái đất Đại Việt này thì lại càng khiến người ta
khoái trá vạn phần.
Chúng cùng cười phá lên, cảm thấy quãng thời gian ngắn ngủi vừa trải qua cùng
nhau cũng không tệ lắm.