Hồi Bốn (2)


Người đăng: Kms4money

Cô gái người Nam vung đao lên muốn chém, nhưng lần này đã bị Liễu Thăng chiếm
trước tiên cơ. Từ nãy tới giờ, Tử Tiêm ngoài mặt chỉ quan sát hai người, song
đã âm thầm vận nội lực, súc khí không phát. Nay nhân lúc cô bị phân tâm bởi
tiếng tù và mà vỗ mạnh một chưởng lên đốc thương.

Thanh kim thương nặng trên hai mười cân ta như hoá thành một mũi tên, vèo một
cái bắn tới chỗ cô gái. Đây chính là tuyệt chiêu gia truyền của nhà họ Liễu,
Bách Bộ Xuyên Vân Thương. Liễu Thăng đã bắt đầu khổ luyện chiêu này từ khi
biết cầm thương, thế nhưng hiện tại cũng chỉ coi như có chút hỏa hầu mà thôi.

Cô thoáng giật mình một cái, không ngờ đối phương vẫn còn có lực phản kháng.
May là phần từ eo trở xuống của Liễu Thăng đang bị thân ngựa chèn lên, khiến
kinh lạc bán thân tắc nghẽn nên chỉ dùng được lực của nửa người trên. Ngọn
thương vì vậy lao đi chậm và yếu hơn, song cũng không thể coi thường được.

Cô gái nọ kịp thời phản ứng, vội vàng đề khí nhảy lui lại một bước, nhẹ nhàng
tránh khỏi ngọn thương. Có bộ thân pháp kì diệu kia, hai người Tạng Cẩu không
làm gì nổi cô bé.

Liễu Thăng thấy chiêu thức liều mạng của mình thất bại, chỉ biết lắc đầu cười
khổ, buông thõng hai tay chờ chết. Đánh xong đòn đó, cậu biết bản thân mình đã
là nỏ mạnh hết đà, hiện giờ muốn nhúc nhích một ngón tay cũng cảm thấy khó
khăn chứ đừng nói đến việc phản kháng.

Tử Tiêm nhớ lại toán bộ binh đã hi sinh mà thở dài:

[ Lần này là ta hại mọi người, xin xuống dạ đài tạ tội. Nhưng chẳng lẽ cứ kệ
Tạng Cẩu phải chết trẻ theo mình? Không được, đệ ấy còn thù cha mẹ chưa trả,
sao có thể vong mạng ở đất này được? ]

Liễu Thăng cố đánh mắt ra hiệu cho Tạng Cẩu mau mau thừa lúc này mà bỏ chạy.
Cậu không dám lên tiếng, vì khinh công của cô bé kia cao siêu lắm lắm, sẽ bắt
kịp Tạng Cẩu ngay thôi.

Thế nhưng Cẩu cũng làm lơ ánh mắt thúc dục của Liễu Thăng. Nó bước tới một
bước, giang tay ra che cho cậu. Lúc này, Tạng Cẩu thấy rất mâu thuẫn.

Một mặt, cái đầu mách bảo nó phải mau mau tìm chỗ nào núp thật kín như nó vẫn
làm trong hai trận chiến trước. Nó muốn trả thù cho dân làng, nên trước hết
phải sống đã. Song mặt khác, trái tim bắt nó đứng yên lại, đóng đinh đôi chân
nó vào mặt đất.

Đệ yên tâm, sau này cứ gặp một tên tướng Ngu nào trên chiến trường, người làm
đại ca này sẽ xiên hắn mấy chục nhát cho thành tổ ong luôn.

Nó nhớ lại cảnh tượng máu chảy đầu rơi ở thôn Điếu Ngư mà tự hỏi lòng mình,
nếu như có một cơ hội để làm lại, liệu nó có lao ra chết chung với mọi người
hay không. Thực sự chính bản thân Tạng Cẩu cũng không biết.Vỗ ngực nói xuông
thì dễ lắm thay, nhưng cháy nhà mới ra mặt chuột, chỉ lửa mới thử được vàng.

Tạng Cẩu quyết tâm đứng lại, có lẽ là do cô bé kia trông không đáng sợ nanh ác
bằng hàng quân của Mạc Thuý, hoặc một lí do nào khác cũng không chừng. Đến
chính bản thân nó còn không rõ tại sao mình tự nhiên lại ngốc như vậy, thì
trên thế gian còn ai biết được kia chứ?

Nó chỉ biết, phải trơ mắt ếch nhìn người thân thương bên mình cứ lần lượt chết
đi từng người từng người một… rất đau. Cứ như có bao nhiêu người chết, thì
trái tim nó bị băm ra làm bấy nhiêu mảnh vậy.

Cô bé kia tránh hiểm được một thương, ánh mắt nhìn Liễu Thăng lập tức lạnh
xuống.

[Nếu không nhờ có bộ khinh công kì diệu thì ta đã chết đến hai lần dưới tay
tướng quân người bắc này rồi. Không nên giữ tên này lại! ]

Nghĩ thế, cô càng thấy Liễu Thăng là một địch thủ đáng gờm, triệt hạ được sớm
ngày nào thì hay ngày ấy.

Cô biết Tạng Cẩu chỉ học được một chút công phu mèo ba chân, không có bao
nhiêu uy hiếp với mình. Địch thủ chân chính là Liễu Thăng sau khi tung một đòn
sấm sét cũng chẳng còn hơi sức nữa. Thế nhưng tiếng tù và thu binh càng lúc
càng dồn dập khiến cô không thể chần chờ lâu hơn được.

Lưỡi đao trong tay cô được giương lên cao lần thứ ba, và lúc này thì chẳng còn
gì có thể cản nổi cô nữa. Một nhát đao kế tiếp cô nhắm thẳng vào đầu Liễu
Thăng, biết cậu mới là mối nguy hại đáng lo hơn. Tạng Cẩu biết không đánh lại
cô, chỉ chặc lưỡi một cái liền nhào tới che cho người anh kết nghĩa của mình.
Nhát đao của cô gái vốn là nhắm vào đầu Liễu Thăng, hiện tại lại lướt nhanh về
phía trán Tạng Cẩu.

Có kinh nghiệm lúc trước, lần này cô quán đến tám phần nội công còn sót lại
trong cơ thể vào lưỡi đao để đề phòng Liễu Thăng, không cho cậu có cơ hội đột
nhiên phản kích. Cứ nghe tiếng đao rít gió là đủ biết chiêu này nặng tới mức
nào. Thân máu thịt của Tạng Cẩu chắc chắn không chống nổi, đầu của nó hẳn là
phải bị một đao bổ làm đôi.

Đinh!!

Tiếng thép lạnh va chạm nhau trong veo, cao vút bất ngờ bật lên.

Cô bé cảm thấy một luồng kình lực mạnh đến kinh người truyền vào thân đao,
khiến lưỡi đao mỏng manh rung rung không ngừng. Hổ khẩu tê dại, năm ngón tay
mảnh mai cũng không còn sức giữ vững được binh khí. Chuôi đao trượt khỏi bàn
tay búp sen bay ra, rơi xuống đất nghe leng keng.

Cô kinh ngạc nhìn bảo đao yêu quý nằm cách đó không xa, lại quan sát viên bi
sắt đang nhẹ nhàng lắc lư dưới chân. Nhận ra hình khắc mặt quỷ trên nó, khuôn
mặt dễ thương của cô lập tức biến sắc.

“ Xin hỏi… vừa ra tay có phải ngài Quận Gió lừng danh đấy không? ”

“ Một tên trộm gà bắt chó thôi, xú danh thì có chứ lừng danh thì chẳng dám. ”

Cô bé vội hướng ánh nhìn về phía tiếng nói, chẳng biết từ khi nào đã có một
lão già đội nón tre đang đứng, vừa nốc rượu ừng ực vừa cười tự diễu. Vóc người
dưới lớp áo tơi của ông nhỏ thó, lưng lại còn hơi còng xuống một chút. Nhưng
không vì thế mà ba đứa nhóc dám coi thường ông, kể cả Tạng Cẩu.

Quận Gió một chân co lên, chân còn lại duỗi ra. Ngón chân cái chạm nhẹ lên một
bông lau, vậy mà đầu cọng lau chỉ hơi trùng xuống còn thân ông cứ thẳng thớm
vững vàng trên ngọn cỏ. Cứ như cơ thể ông không hề có trọng lượng vậy.

Hai anh em Liễu Thăng còn tốt một chút, riêng cô bé thì biết cảnh giới khinh
công của Quận Gió thực chất cao cường tới mức nào.

[ Đạp nước Tây Hồ, hái hoa sen… xem ra truyền thuyết về vua trộm là sự thật
rồi. Có lẽ so khinh công chỉ có ông nội mới hơi thắng y được một chút thôi.
Không hổ danh là Quận Gió. ]

Sự tích Quận Gió đã lan truyền trong dân gian từ lúc Lê Đại Hành còn tại vị
đến giờ, tính ra cũng mấy trăm năm. Ông là một tay đạo chích với thân pháp nhẹ
tựa mây trời, nhanh như cuồng phong và binh khí độc môn Quỷ Diện Phi Châu bách
phát bách trúng. Chính vì hành tung vô định, danh tiếng vang lừng suốt mấy thế
kỷ, mà Quận Gió càng thêm thần bí.

Trong giới lục lâm nước Nam, ông là bá chủ - Đạo Tặc Chi Quân. Đầu thời Lí ông
được người đời gọi là “ vua của ngàn tên trộm ”, nhưng sau vì quá bất nhã lại
chẳng oai phong gì nên biệt hiệu ấy được mấy tay nhiều chữ thời ấy cải biên
lại bằng Hán tự, hình như là để “ nghe cho oách ”.

Cốc! Cốc! Cốc!

Cô bé chưa hết kinh hãi, đang do dự không biết có nên bỏ chạy hay không thì
sau lưng đã có tiếng ai gõ mõ đều đều vang lên.

Ngoái đầu, thì thấy đứng cách mình chỉ mấy bước chân đã chui ra là một hoà
thượng trọc ăn bận rách rưới từ lúc nào không hay. Y đang nở nụ cười híp mắt
rất hoà hảo, phối hợp thêm đôi má phúng phính lại càng dễ gây thiện cảm cho
người khác.

Thế nhưng người học võ có một loại trực giác bí ẩn, rất mẫn cảm với nguy hiểm.
Hoà thượng béo này có thể dễ dàng tiếp cận mà cô không hề hay biết, đủ thấy võ
công y sâu không hề kém Quận Gió.

“ Khiếu Hoá Tăng cũng đến chốn thị phi này, đúng là hiếm có. ”

“ Mô phật, nhân vật như rồng thần trong mây là bác Gió đây cũng tới, bần tăng
sao dám vắng mặt?? Chu choa, đây đúng là binh khí thành danh của bác Quỷ Diện
Phi Châu rồi. Từ sau hội Chí Tôn năm ấy, ta cứ nhớ nó mãi mà nay mới có cơ hội
gặp lại. Không biết bần tăng có thể giữ lại một viên này làm kỷ niệm chăng? ”

Hoà thượng nói đầy khách sáo, giọng y cứ như tiếng chuông chùa, vừa hay lại
vừa dễ nghe. Nếu mới gặp lần đầu, có lẽ không ai nhận ra y chính là một trong
bảy vị tông sư.

Câu thơ “ Khiếu Hoá chẳng biết phiền ” là nói về vị hoà thượng lúc nào cũng
hớn ha hớn hở, cả ngày toe toét như ông địa này đây. Xem cái cách lão cười, cứ
như lão chẳng hề biết đến bao nhiêu phiền não chốn nhân gian này vậy.

Trên giang hồ, Quận Gió dù võ công cực cao, hành động nghĩa hiệp nhưng sau
cùng vẫn là người đứng đầu cả giới lục lâm, nói một câu khó nghe thì là phường
trộm cắp cướp giật, giết người cướp của. Khiếu Hoá Tăng vì thế mới đổi cách
xưng hô gọi y là “ bác Gió ” để thêm phần kính ý và thân cận.

Quận Gió nghe thế chỉ cười, không muốn nhiều lời. Y cũng biết Khiếu Hoá Tăng
say mê binh khí, ước nguyện cả đời là hoàn thành được cuốn sách Nam Phương
Thần Binh phổ xếp hạng các thần binh lợi khí trong võ lâm nước Việt. Mà Quỷ
Diện Phi Châu của Quận Gió cũng là một món vũ khí khét tiếng chốn giang hồ, dù
xưng là một trong những loại ám khí bậc nhất thiên hạ cũng không có gì sai.

Thấy binh khí độc môn được danh gia như Khiếu Hoá Tăng tán thưởng, trong lòng
Quận cũng thầm lấy làm tự hào.

Cả đời Quận Gió ngoại trừ việc cướp của bất nghĩa tặng người thiện lương ra,
hai thứ y yêu thích nhất chính là khinh công và ám khí. Lai vô ảnh khứ vô hình
vốn là phong cách đặc trưng của Quận Gió. Hôm nay y chủ động hiện thân đỡ giúp
Tạng Cẩu một đao trí mạng, đã là chuyện hiếm có.

“ Bác Gió đã hiển lộ thân thủ, bần tăng mà không bêu xấu thì phải tội bất
kính. ”

Khiếu Hoá Tăng mỉm cười đến bên Liễu Thăng, một tay ông nắm lấy yên ngựa, tiện
tay giật một cái làm đứt luôn dây lưng da dùng để buộc yên vào lưng ngựa. Rồi
ông tóm chặt một chân ngựa, khẽ phát lực. Tức thì, con ngựa nặng gần hai trăm
cân bị ông nhấc bổng lên không, Liễu Thăng theo kẽ hở đó thoát ra ngoài với
một chân đã gãy.

Về phần cô gái nọ thì ngoan ngoãn ngồi xuống đất, đao cũng không dám nhặt lên.
Ở trước hai cao thủ võ công thượng thặng, cô biết mình không gây nổi sóng gió
gì. Đặc biệt là một chiêu cuối cùng của Khiếu Hoá Tăng đã hiển lộ nội lực cao
thâm khó lường của ông. Trên thực tế, trong bảy đại tông sư chỉ có hai người
dám đấu nội công chính diện với ông mà thôi.

“ Nửa tháng nữa, Thiên Cơ lão đạo mở Quần Hùng yến ở thành Tây Đô ăn mừng
chuyến này phù Trần thành công, khiến nhà Hồ đại bại. Không biết bác Gió có
thể hạ cố ghé qua chung vui cùng mọi người hay không? ”

“ Không đi không được. “ Bắc phương thiên đạo kiếm ” đã mời cơ mà… ”

Quận Gió lim dim mắt nói, sau đó nhoáng một cái, cọng cỏ lau dưới chân ông đã
trở lại tư thế tự nhiên của nó. Mà bóng Quận Gió thì đã mất hút tự lúc nào.
Trong những người đứng trên bãi lau sậy, chỉ có mình Khiếu Hoá Tăng là nhìn rõ
được thân pháp của ông. Vị hoà thượng này cũng phải chép miệng, trầm trồ:

“ Khinh công siêu phàm cỡ này… cả võ lâm đất nam ta hiện giờ hỏi có mấy ai bì
được? Nhưng, tại sao ngữ khí ông ta lại có vẻ cổ quái nhạo báng nhỉ? Ài, đúng
là khó hiểu. ”

Khiếu Hoá Tăng nhìn xuống đất rồi khẽ lắc đầu, tự biết về thân pháp mình thua
Quận Gió không chỉ một chút. Trong lòng hoà thượng càng thêm bội phục võ công
vị nghĩa tặc này hơn, nhưng cũng lấy làm lạ vì hành vi cổ quái của ông.

Chẳng bao lâu sau, một cột khói đen từ từ cuộn lên cao. Cả bốn người Khiếu Hoá
Tăng đều đã phát hiện dị trạng này. Hoà thượng thì gật gù vẻ hài lòng, trong
khi gương mặt cô bé đầu đeo lông vũ lại lộ hẳn vẻ kinh hoàng và sợ hãi.

Hướng mà đám khói bốc lên chính là nơi quân nhà Hồ dựng trại đóng quân. Đó
không những là kho lương, mà còn là kho hoả dược nữa. Thuốc súng dùng cho pháo
thần cơ mà cháy, chẳng những hậu phương thành tro mà thứ vũ khí mang tính
quyết định kết quả cuộc chiến cũng sẽ trở thành một đống sắt vụn vô dụng ngay
tức khắc.

Nay đã có khói bốc lên cao, chứng tỏ vừa có người tập kích thiêu trại, đốt
lương.

Cô bé cầm đao tinh tế quan sát biểu hiện của mọi người. Trong khi Liễu Thăng
và Tạng Cẩu nghệt mặt ra nhìn đám cháy, Khiếu Hoá Tăng lại làm như không có
chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Cô bé không phải đứa ngốc nên chỉ nhìn một cái
là biết vị hoà thượng ăn bận rách rưới này ắt có can hệ tới vụ hoả hoạn.

[ Khốn nạn, giặc phương Bắc còn chưa công được trại, dân ta đã tự cắn người
mình. Đám dân đen này đúng là ngu như lợn mới trúng kế li gián của giặc Minh…
]

Trong lòng nguyền rủa Khiếu Hoá tăng và Quận Gió một vạn lần, nhưng bề ngoài
cô bé vẫn tỏ ra ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, không dám làm vị sư ăn xin để ý
tới.

Khiếu Hoá Tăng vì muốn được thấy tận mắt bắt tận tay Giao Long Chuy của Hồng
Giang Giao Long Phạm Hách và Thư Hùng Kiếm của Long Thành Kiếm Khách Phạm Lục
Bình nên mới tới chờ sẵn ở đây, chứ cũng không có ý tham gia vào tràng đồ sát
đồng tộc. Bất ngờ lớn nhất đối với vị hoà thượng là còn xin được thêm một viên
Quỷ Diện Phi Châu của Quận Gió thôi.

Khiếu Hoá cứ nghĩ sắp được chứng kiến danh chuy cổ kiếm như ý nguyện bèn thấy
ngứa ngáy trong dạ. Y chẳng còn tâm tư nào mà ở lại chốn này thêm nữa, bèn
tiện tay điểm vào huyệt Kiên Tỉnh của cô bé mang đao, phong toả kinh mạch đôi
tay của cô.

Thủ pháp điểm huyệt của lão là chẳng phải ngón công phu phổ thông chốn giang
hồ, mà là phương pháp độc môn bí truyền. Người bị điểm không hề thấy ngứa ngáy
khó chịu, sau 12 canh giờ huyệt đạo bị phong bế sẽ tự động hoá giải nhưng
trước đó đừng hòng dùng được chút sức nào.

Dõi mắt khắp cả thiên hạ, ngoại trừ ông ta và sáu vị tông sư khác ra không có
mấy ai có nội lực đủ sâu để giải huyệt được.

“ Tiểu tướng quân, ngài mang cô bé này về doanh trại đi, nhớ đừng để quân Hồ
cứu về. Cũng đừng tra tấn hành hạ cô ta. ”

“ Đa tạ ông, ta đã hiểu rồi. ”


Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi - Chương #11