Người đăng: ❆๖ۣۜThập❆๖ۣۜVĩ ❆๖ۣۜHồ❆
Băng Thần mỉm cười hỏi Nguyệt Nga :
"Ta có thể mạn phép hỏi tỷ rằng lần này chuyện với Hắc Nguyệt giáo lớn đến mức
nào không ?"
Nguyệt Nga thở dài nói :
"Lần này rất có thể dẫn đến chiến tranh thật sự bởi những thế lực dưới lòng
đất thuộc về một phe không chịu giao tiếp với chúng ta, hoàng gia cùng Nguyệt
Quang giáo lẫn Thiên Vương học viện thì dĩ nhiên cùng một phe rồi.
Hoàng Hậu là biểu tượng của Pháp Vương đế quốc bị người sát hại, hoàng đế thụ
độc mãi không tỉnh, ta đến lúc này cũng vẫn chưa hiểu làm sao Hắc Nguyệt giáo
lại muốn chơi lớn như thế, mỗi lần đại chiến đều sẽ khiến các thế lực tổn hao
tài nguyên khổng lồ.
Đôi khi sẽ gây ra thiệt hại đến vài vạn năm sau mới có thể hồi phục xong ,
chưa kể Hồng Hắc hắn ta không lo mình sẽ vẫn lạc thì cũng phải nghĩ tới tồn
vong của Hắc Nguyệt giáo, dù sao đó cũng chính là tâm huyết suốt cuộc đời của
hắn ."
Băng Thần nghe nàng nói thế thì hơi cười nói :
"Ta nghĩa một người khi chán sống thì những gì họ gầy dựng lên cũng không quan
trọng lắm đâu, có lẽ người này đang gặp bế tắc gì đó ví dụ như không thể đột
phá hay cái gì đó chúng ta không biết, thế nên hắn muốn làm một vố lớn cho
tên tuổi lưu thiên thu cũng không chừng ."
Nguyệt Nga nhíu mày hỏi :
"Tên tuổi lưu danh để người ta phỉ nhổ thì có gì tốt đâu ?"
Băng Thần cười nói :
"Với ngài thì lưu danh thiên thu phải là công tích nhưng với một người xấu như
hắn bị người nguyền rủa có khi còn vui vẻ hơn không chừng ."
Nguyệt Nga gật gì nói :
"Ngươi nói cũng rất có lý, thế cái nhìn của ngươi nếu chuyện đó diễn ra theo
đúng ý nghĩ của ngươi thì sao ?"
Băng Thần nhún vai nói :
"Còn sao nữa, đánh nhau thôi, đừng nghĩ đến hắn sẽ làm gì tiếp theo bởi một
tên điên chẳng ai đoán được hắn ta làm gì cả ."
Nguyệt Nga nhìn hắn cười nói :
"Ngươi có vẻ thông hiểu suy nghĩ của người khác nhỉ ?"
Băng Thần lắc đầu nói :
"Làm gì có ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu ta biết được suy nghĩ của người khác thì
cuộc đời ta đã không gặp trắc trở gì rồi, với lại ta cũng chẳng cần mưu kế để
bắt mấy kẻ đang theo dõi ta lộ diện ."
Nguyệt Nga lắc đầu cười nói :
"Không không, người đừng có đánh lạc hướng, đồng thời cũng đừng bóp méo lời
nói của ta, ý ta chính là những hành động cùng lời nói của ngươi khiến ta có
cảm giác mình đang bị cuốn vào trong đó, theo kinh nghiệm của ta thì những
lời ngươi nói nãy giờ rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hành động của ta ."
Băng Thần mỉm cười nói :
"Như thế có lẽ ta không lên nói gì nữa, những gì ta nói ra chỉ là suy nghĩ
hợp lý nhất ta có thể lý giải cho hành động điên rồ của Hồng Hắc thôi ."
Nguyệt Nga ăn một miếng đồ ăn rồi nhẹ giọng hỏi :
"Ta cảm giác ngươi có vẻ rất quan tâm đến Hồng Hắc, thế tại sao lúc ta đến
đây ngươi lại không nhận ra ta nhỉ, tuy không tự cao nhưng ta cũng nổi tiếng
đâu thua gì hắn ta đâu ?"
Băng Thần mỉm cười nói :
"Bởi tỷ đâu có muốn bắt ta về để tẩy não, không sợ hãi không hâm mộ thế ta
nên ta chưa tìm hiểu hay nói chính xác hơn thì ta chưa kịp tìm hiểu thôi, dù
sao thời gian phi thăng lên đây của ta vẫn chưa quá nhiều, những chuyện ta
biết về hành tinh này còn rất hạn chế ."
Hắn ngồi tựa hẳn ra ghế rồi nói :
"Nếu tỷ vì thế cảm thấy khó chịu thì ta rất xin lỗi ."
Nguyệt Nga cười nói :
"Ta nghe sơ qua thì ngươi thuộc giống hồ li thì phải ?"
Băng Thần hóa thành bán yêu cầm lấy một cái đuôi của mình thản nhiên nói :
"Đúng thế "
Nguyệt Nga trong lòng một cảm giác hết sức không bình thường nổi nên, tất cả
giống như mình chuẩn bị hỏi cái gì thì kẻ này cũng biết hết, thậm chí những
gì hắn ta hỏi mình cũng chỉ như cho có chuyện để nói còn thực sự thì hắn ta
biết hết.
Tiếp đó nàng không hỏi gì nữa, mọi người chỉ trò chuyện với những chủ đề nhẹ
nhàng trong bữa ăn, khi được Lý Tầm Yên dẫn về một căn phòng trống thì Nguyệt
Lung Linh mới nhỏ giọng hỏi mẹ mình :
"Ngài thấy hắn ta thế nào ?"
Nguyệt Nga mày nhíu chặt nói :
"Ta cũng không rõ nữa nhưng hắn ta có vẻ gì đó rất kỳ lạ, người khác có thể
không cảm thấy gì nhưng ta thì có cảm giác khi ta cùng hắn nói chuyện thì hắn
chính là bề trên, từng chữ ta nói ra giống như được hắn ta viết ra, nói
chúng ngươi đừng đối đầu với hắn nếu không chắc chắn chỉ có thể chịu thiệt về
thân ."
Nguyệt Lung Linh nhíu mày nói :
"Người như thế sao có thể để hắn ta bên cạnh muội muội được, hay để ta trừ
khử hắn ."
Nguyệt Nga lắc đầu tràn đầy nghiêm túc nói :
"Đối mặt với ta hắn không có, sự thản nhiên của hắn cho ta cảm giác dù ta ra
tay còn chưa chắc lấy mạng của hắn được huống chi ngươi, người này dạy Thuần
Thuần có khi còn là một việc tốt, huống chi chúng ta còn có thể quan sát được
quá trình ."
Nguyệt Lung Linh thở dài nói :
"Đến cả ngài cũng cảm giác người này đáng sợ thì ta thua rồi, chút nữa chúng
ta sẽ xem hắn dạy cái gì cho muội muội, với lại thật sự thì ta cảm thấy hắn
cũng bình thường thôi ."