Người đăng: ❆๖ۣۜThập❆๖ۣۜVĩ ❆๖ۣۜHồ❆
Băng Thần không biết rằng khi hắn nói ra câu này thì trong bóng tối cũng có
rất nhiều chấn động, trong đó có cả Hoàng Tốn, lặng yên một bóng người biến
mất trong không khí, Hoàng Tốn hiện ra lại ở phòng hiệu trưởng.
Ngồi bên cạnh lão giả hôm trước lúc này còn có thêm một vị khác nữa, người
này chính là Phạm Hào Nam hiệu trưởng của Minh Linh Ma Pháp trường học, Hoàng
Tốn vừa tới thì nói :
"Lão gia Thần Băng vừa tới trường ngày đầu tiên nàng ta liền gây chuyện rồi ."
Người kia cười nói :
"Hoàng Hà cô bé ngươi giao phó cho ta đi gây chuyện kìa ."
Hoàng Hà hơi xấu hổ hỏi Hoàng Tốn :
"Ngươi nói xem nàng ta gây ra chuyện gì ?"
Hoàng Tốn cười khổ nói :
"Nàng ta đi vào cổng trường thì nghe lời mấy vị tiểu thư xúi dục muốn đánh
Vương Thừa nhưng Hoàng Lâm công tử lại đi lên trước khiến nàng ta đánh nhầm
người ."
Hoàng Hà mỉm cười nói :
"Đánh tốt lắm nhưng chẳng lẽ chỉ có chuyện này thôi sao ?"
Hoàng Tốn lắc đầu nói :
"Nếu chỉ có như thế sao ta đến tìm ngài, thực ra nàng còn mất tạp trung trong
lớp khi giáo viên ném phấn nàng ta thì viên phấn bay ngược lại trúng ngay trán
người giáo viên, mà người này chính là Thiên Hương cô nương ."
Người ngồi đối diện Hoàng Hà đặt cốc trà xuống hỏi :
"Cháu ta, rồi sao nữa ?"
Hoàng Tốn nghiêm túc nói :
"Sau đó hai người có chút bất đồng quan điểm sau đó một cuộc cá cược xảy ra ,
Thần Băng tiểu thư rất hùng hồn phát biểu câu nói của anh trai mình..... ."
Hoàng Tốn thật sự không biết có lên nói không nữa, Hoàng Hà đang nghe đột
nhiên thấy hắn im lặng thì nhíu mày hỏi :
"Rồi sao nữa? Nàng ta nói gì ?"
Hoàng Tốn cười khổ nói :
"Nàng ta nói ra chuyện có chút nhạy cảm thế nên ta không biết có nên nói ra
hay không ."
Hoàng Hà nhíu mày nói :
"Ngươi cứ nói ra hai người bọn ta bằng này tuổi rồi thì còn có cái gì đáng để
ngại ngùng cơ chứ ."
Hoàng Tốn hít sau một hơi rồi lặp lại :
"Nàng ta nói các ma pháp tinh thể có thể cảm nhận được được ma pháp sư mọi thứ
, nếu một người ma pháp sư không thể làm bạn được với chúng thì người đó sẽ
mãi mãi chỉ là rác rưởi mà thôi ."
Đang uống trà Hoàng Hà phun trà đầy mặt người ngồi đối diện, Hoàng Tốn cười
khổ nói :
"Nàng ấy đang cùng giáo viên, các bạn học đi ra khu A để chứng tỏ những gì
mình nói là đúng ."
Hoàng Hà nhìn người đối diện nói :
"Đi thôi chúng ta cũng xem một chút, biết đâu nàng ta nói thật thì sao ."
Sau đó ba bóng người mờ dần rồi biến mất tại chỗ, cũng ngay lúc này mọi người
đã đi đến khu A để cho Băng Thần cơ hội chứng minh lý thuyết cảu mình là đúng
.
Đi đến một khu vực có ba mặt được ngăn cách bởi núi đá thì Phạm Thiên Hương
dừng lại chỉ về hướng núi đá rồi nói :
"Ngươi hãy thử vào núi đá đi, chỉ một đòn công kích thôi sẽ nói lên tất cả ."
Băng Thần mỉm cười nói :
"Đơn giản thôi ."
Từ người Băng Thần ma pháp lực bắt đầu lan tràn ra bên ngoài, mọi người đều
cực kỳ chăm chú vào hắn Phạm Thiên Hương cũng vô cùng tập trung xem Băng Thần
sẽ làm gì.
Chỉ một vài giây sau nàng đã thấy sự khác biệt, ma pháp lực của hắn ta như
đang nô đùa với các tinh thể ma pháp vậy, thay vì bóp vỡ chúng thì Băng Thần
đang dùng ma pháp lực dẫn dắt các ma pháp tinh thể.
Chính nhờ thế phạm vi của ma pháp lực của hắn vươn ra lớn hơn rất nhiều, Băng
Thần hít nhẹ một hơi rồi nhỏ giọng
Băng Phong Thiên Lý
"Xoạt, xoạt, xoạt ..... "
Cả một vùng rộng hàng dặm ngay lập tức bị đóng băng toàn bộ, Phạm Thiên Hương
há hốc mồm còn tiềm ẩn trong không gian ba người kia mồm cũng không thể khép
lại được, Băng Thần đúng rồi không ai có thể nghĩ tới cả.
Hoàng Hà run rẩy vuốt bộ râu của mình nói :
"Sao có thể như thế được Pháp Vương tam trọng lại có công kích ngang với Pháp
Hoàng, đã thế lại không phải cấm thuật khi nàng ta sử dụng xong thì không có
dấu hiệu mệt mỏi gỉ cả ."
Nhưng không dừng ở đó Băng Thần tiếp tục sử dụng ma pháp khác để chứng minh.
Hỏa Phần Thiên Địa
Một quả cầu ngưng tụ rơi xuống mặt băng rồi bùng cháy lên tuy nhiên mặt băng
lại không có vẻ bị tan ra một chút nào cả.
Lôi Địa
Một mảnh mây đen hình thành trong chớp mắt sau đó sấm chớp đánh xuống rồng như
một khu rừng với chi chít những cái cây ánh sáng, đám học sinh lúc này đã
nhìn Băng Thần giống như một vị thần chứ không phải người bạn học cùng lứa với
mình.
Băng Thần sau đó biến lại gần Phạm Thiên Hương mỉm cười nói :
"Ta thắng ."