Hoa Đào Không Đào Hoa.


Người đăng: tiemtaphoa

Trời nắng nóng, những người đi lại trên đường phố Sài Gòn đều ăn mặc kín mít
để tránh nắng. Việc này làm cho những ông cụ ngồi uống trà bên hè cảm thấy hài
lòng vì không cần phải tức giận vì sự hở hang của mấy đứa trẻ hư.


  • Ít ra cũng phải thế này mới có nét duyên dáng Việt Nam chứ.

Mặc dù biết rõ chiều tối mát mẻ thì những chiếc váy ngắn quá nửa mông với áo
mỏng thả rông sẽ tiếp tục hoành hành trên đường nhưng ông cụ vẫn tận dụng thời
điểm để tự an ủi mình.

Vốn mọi chuyện cứ thế trôi đi nhưng bỗng có một giọng nói buồn bực vang lên
bên cạnh ông lão:


  • Ông ngoại, mấy chiếc áo khoác dày cộm rộng thùng thình thế kia thì có gì
    duyên dáng, nhìn như trái khí cầu di động ấy.

Ông Lão ngạc nhiên quay sang thì thấy một chàng trai trẻ mặc đồ thể thao, mái
tóc hơi loạn và ánh mắt tràn đầy thất vọng. Cậu ta giống như một sự kết hợp
không hoàn chỉnh của chán chường và lười biếng. Ông lão không biết chàng trai
trẻ này, cậu ta gọi ông là ông ngoại cũng chỉ như sự kính trọng người lớn tuổi
chứ không phải vì quan hệ thân thích.

Ho khan một tiếng, ông lão răn dặn:


  • Chàng trai trẻ, cậu không biết được phụ nữ Việt Nam ngày xưa thanh lịch và
    duyên dáng thế nào. Nó hơn hẳn những bộ đồ hở dang dung tục kia nhiều.


  • Cái đó cháu biết. Nhưng ngoại nhìn kĩ xem, trên phố có bao nhiêu bộ đồ vùa
    thanh lịch duyên dáng, vừa bí ẩn quyến rũ như trang phục truyền thống. oàn là
    áo lông bù xù như con nhím, hay quần tây, sơ mi cra-vát giống ma nơ canh.


Ông lão hơi bất ngờ với câu trả lời của chàng trai, trong lòng cảm thấy hứng
thú, tò mò nên hỏi tiếp:


  • Trang phục truyền thống có quyến rũ sao?


  • Tất nhiên là có! Bình thường mọi người cứ nghĩ là để lộ da lộ thịt mới
    quyến rũ nhưng điều đó là sai lầm. Nghệ thuật quyến rũ là nằm ở chỗ khiến
    người ta bị thu hút, liên tưởng mơ mộng tới những nét đẹp...


Chàng trai trẻ như được mùa liên xả đạn liên tục, nước bọt văng tung tóe nhìn
cứ như kiểu chuyên gia thời trang. Nếu không phải bộ quần áo lôi thôi lếch
thếch và khuôn mặt sạm đen vì nắng thì người ta đã tưởng đây là người của công
ti thời trang lớn nào đó.

Ông lão nghiêm túc nghe một hồi rồi như có điều ngẫm nghĩ. Sau đó thở dài cảm
khái:
- Thật không ngờ hóa ra trang phục truyền thống lại ẩn chứa nhiều điều như
vậy.


  • Đó là tất nhiên. Mặc dù cháu cũng rất thích thời trang hiện đại nhưng không
    có nghĩa trang phục truyền thống không có nét độc đáo của nó. Dù sao trang
    phục truyền thống đã tồn tại suốt theo lịch sử nước ta, không phải là một ngày
    hai ngày. Nếu không có điểm độc đáo thì sao còn tồn tại đến bây giờ được.


  • Ha ha! Lâu rồi mới gặp một chàng trại hợp ý như cậu. Cậu ở đâu, ngày mai có
    tiếp tục tới đây không?


  • Cháu là người ở tỉnh ngoài tới thành phố Hồ Chí Minh để làm công, nếu có
    thời gian thì mai cháu vẫn tiếp tục đến.


  • Làm công? Hay là như vậy đi. trong nhà của ông giờ đang thiếu một người
    giúp làm việc nặng, tiền lương đảm bảo không thấp hơn người khác.


Hiếm khi gặp người hợp ý, ông cụ ngỏ lời muốn chàng trai theo bên cạnh mình.
Nhưng chàng trai chỉ mỉm cười đáp:


  • Không cần đâu ông! Cháu vẫn khỏe mạnh, đủ sức tự mình kiếm sống.

Ông lão vì bận tâm lòng tự ái nên cũng không miễn cưỡng, chỉ nói tên và địa
chỉ của mình:


  • Ông tên là Trần Nguyên Phúc, ở cách đây 4 dãy nhà. Khi nào có thời gian nhớ
    đến nhà ông chơi.


  • Vâng! cháu tên là Đoàn Hoa Đào.


Hai người, một già một trẻ hàn huyên trong chốc lát rồi chia ra.

Ông lão đi được một đoạn thì bỗng hô lên:


  • Toán! Đi ra!

Từ trong góc khuất, một người đàn ông mặc đồ vét đen đi tới trước mặt ông lão
cúi chào:


  • Thủ trưởng có gì dặn dò không ạ?


  • Thử điều tra một chút về chàng trai lúc nãy, cậu ta có điểm không bình
    thường.


  • Vâng!


Việc bị điều tra Hoa Đào không hề hay biết. Lúc này cậu ta đang ngồi nghỉ ở
dưới gầm cầu, móc từ trong túi xách ở bánh mì nhăn nhúm để ăn:


  • Chết tiệt! Cái tật sĩ diện này bào giờ mới hết.

Cậu ta vừa ăn vừa tự mắng bản thân mình, trong mắt tràn ngập sự chán nản cùng
bất đắc dĩ.

Đoàn Hoa Đào là tên mà bố cậu ta đặt cho. Hồi đó bố cậu ta mê thiên long bát
bộ và hâm mộ sự đào hoa của cha con họ Đoàn nên lấy tên cậu như vậy. Mong muốn
rằng lớn lên cậu có thể trở thành tay sát gái.

Đáng tiếc thực tế thường tàn khốc, Hoa Đào chỉ là một chàng trai bình thường,
không có điểm gì đặc biệt. Cộng thêm tính cách hướng nội và không biết lấy
lòng người khác nên suốt 25 năm chỉ ở một mình. Không những thế, vì tính cách
không biết lấy lòng, luồn cúi, công thêm chỉ tốt nghiệp ở một trường cao đẳng
cùi bắp nên cậu không thể kiếm nổi công việc đàng hoàng. Đôi lúc cậu cũng cảm
thấy mình quá sĩ diện hão nhưng cuối cùng vẫn không thể khom lưng uốn gối
được.

Nuốt trôi ổ bánh mì dai nhách, Hoa Đào móc ví ra xem xét thấy chỉ còn hai tờ
mười ngàn đồng. Lại thêm một thân một mình ở đất Sài Gòn, có thể nói là sơn
cùng thủy tận.


  • Biết thế lúc nãy ôm đùi ông lão mà sống qua ngày nhỉ?

Hoa Đào thầm nghĩ rồi lại tự giễu. Cậu nào có công việc gì, chỉ bởi biết rằng
ông cụ thương hại mình nên từ chối giúp đỡ.

Trong lúc này, bỗng một đồng tiền xu cổ lăn ra khỏi ví. Hoa Đào cuống quít
muốn chụp lại nhưng vì chỗ ngồi của cậu khá dốc nên đồng tiền chạy thẳng một
mạch xuống lòng sông.

Không chần chờ chút nào, Hoa Đào chạy thẳng xuống sông để mò lấy đồng tiền.
Đồng tiền đó không đáng giá, nhưng rất quan trọng với cậu vì nó đại diện cho
hi vọng. Hôi xưa từng có một vị trụ trì đưa cho cậu đồng xu và nói rằng nó sẽ
quyết định cậu đứng trên đỉnh cao thế giới hay trở nên nghèo túng tột độ.

Câu nói này thật sự không mấy đáng tin. Nhưng đối với một kẻ đã rơi xuống đáy
vực như Hoa Đào thì đó là ngọn đèn hi vọng le lói duy nhất.

Nhưng ông trời giống như đang muốn trêu đùa Hoa Đào, cậu mò mẫm từ trưa đến
chiều tối suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy tăm hơi đồng xu đâu.

Cuối cùng, cậu kiệt sức nằm vật ra bên bờ sông, khóe mắt cay đắng ngửa mặt hỏi
trời:


  • Ông trời! Ông muốn chơi đùa tôi đến bao giờ nữa. Muốn hành hạ tôi đến mức
    nào.

Nói xong, Hoa Đào vung mạnh nắm đấm đập xuống nước.

Nhưng không biết va phải thứ gì, tay của Hoa Đào bỗng chảy máu và thấm vào
dòng sông. Đang lúc cậu ta muốn mắng chửi tiếp thì đột nhiên một vòng xoáy
hiện ra ở giữa sông làm Hoa Đào ngây người.

Đây là một con sông không sâu, trên lý thuyết thì không nên có vòng xoáy ở
đây. Nhưng dòng nước xiết chảy ầm ầm bên tai chứng minh rằng Hoa Đào không mơ,
cũng không gặp ảo giác.

Hoa Đào bật dậy chạy đi, cậu dù chán nản và oán hận nhưng vẫn không muốn chết,
nhưng cậu hoảng sợ phát hiện bản thân không thể chạy ra khỏi con sông, giống
như có thế lực nào đó đang giam giữ cậu ở đây.


  • Có ai không, cứu tôi với!

Hoảng sợ hô to! Hoa Đào tìm giúp đỡ từ bên ngoài nhưng cậu chợt phát hiện
chẳng có ai để ý tới những gì xảy ra trên con sông. Trên cầu xe cộ vẫn vi vu
qua lại như thường.


  • chuyện gì thế này, chẳng lẽ họ đều mù hết.

Hoa Đào hoảng loạn, cậu cảm thấy mình đã dính tới một hiện tượng siêu nhiên
nào đó rồi.

Ngay lúc này, từ trong vòng xoáy bắn ra một đốm sáng có bảy màu bay vút lên
không trung với tốc độ không tưởng. Nó xoay vòng trên không vài vòng rột đột
ngột bay xuống chui thẳng vào trong đầu của Hoa Đào.


  • Mình sẽ chết sao - Đó là suy nghĩ cuối cùng của Hoa Đào trước khi ý thức
    chìm trong bóng tối.


Thu Thuế Toàn Thế Giới - Chương #1