Người đăng: Thannam
Chương 9 :
“ngươi chưa đủ tư cách để muốn ta mệnh..~~”. Hàn Đức âm thanh trải qua biến
đổi, già nua âm thanh cười nhạo.
“người trẻ tuổi nên lễ phép một chút.~~”.
“khốn kiếp..`~”. Nộ hỏa công tâm Lý Mục Hiên dĩ nhiên bị Hàn Đức trêu đùa,
không quan tâm bản thân trầm trọng thương thế cầm lấy lôi đao Tam Đoạn Lôi Đao
lập tức thi triển.
“Thạch Phá Kinh Lôi..~~.”.
“Phượng Triều Tiêm Thứ..~”. Hàn Đức nhìn lao tới khí thế to lớn Lý Mục Hiên
không khỏi nghĩ mình sắp trả thù được nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại hắn chưa
cần phải giết Lý Mục Hiên sẽ làm hỏng mất kế hoạch hắn khổ công vạch ra, hỏa
điểu như mũi kiếm lao ra tứ phương quây lại khí thế không thu gì Lý Mục Hiên
phảng phất như muốn đốt mọi thứ hỏa thần, hừng hực hỏa điểu khiến đám người cả
đời khó quên cảnh này.
“ầm..~~~~”. Thạch Phá Kinh Thiên thức đầu tiên trong Tam Đoạn Lôi Đao cũng
không nghi ngờ sức mạnh một đao khiến sàn đấu rạn ra phân nửa, Hàn Đức bất ngờ
một chiêu Phượng Triều Tiêm Thứ khiến mọi người kinh hãi nóng như thái dương
chân hỏa hoàn toàn khiến Tinh Lôi Đài tan tành tro bụi một chiêu tiếp cận
Huyền Lôi Cảnh uy lực khiến lòng người khó quên.
“vù..~~”.
“vù..~~~”.
Hai thân ảnh phân biệt tách ra, Hàn Đức vẫn một bộ bình thản tiêu soái đứng
bên tay trái khoanh tay đứng nhìn còn Lý Mục Hiên chật vật bộ dáng, vết thương
chồng chất do hỏa thụ thương không nhẹ, hắn loạng choạng một lúc rồi ngửa đầu
phun ngụm huyết ngã xuống không rõ sống chết.
“Lý công tử..~~”. Vài ba người quen của Lý Mục Hiên không thể làm ngơ đỡ lấy
hắn lo lắng nói.
“ các ngươi Lý Gia chỉ vậy thôi sao..?”. Hàn Đức khinh bỉ mặt ghét bỏ bộ dáng.
“ngươi nếu muốn cùng Lý Gia kết thù sao không để lại danh tính..~”. Một người
thân mặc thư sinh y phục đi cùng Lý Mục Hiên không khỏi nhìn Hàn Đức quát lớn,
dù sao hắn cũng muốn trước Lý Ngạn có một đường lui lên liều một phen nói với
Hàn Đức.
“các ngươi có thể gọi ta là Băng Lão..~~”. Hàn Đức liền nghĩ đại một cái tên
cười lớn nói.
“ngươi chờ lấy sự trả thù của Lý Gia đi..~~”. Bọn hắn vừa mang Lý Mục Hiên đi
vừa nói rất nghiêm túc, hắn cũng không khỏi buồn cười liền không nhanh không
chậm trả lời.
“ Bản Thân tự xưng nhân nghĩa chi tử
Lòng kia tựa dao găm túi đao,
Nghĩ sao nói nhiều khuếch chương quá
Cẩn trọng đi về sáu người khiêng.”
“ha….ha…~~~!!!”.
Đám người nào dám chờ lâu vội cấp tốc rời khỏi, chỉ để lại nhạo báng chê bai
của đám người ở lại, tin rằng tin mới sẽ lại được Uông Ninh Thành nhân đều
được rõ ràng, Mộng Nguyệt nghe xong câu thơ không khỏi che miệng anh đào của
mình cười nhỏ nhẹ. Hàn Đức biết Lý Mục Hiên chưa chết mặc dù một chiêu vừa rồi
đều đạt đến Huyền Lôi Cảnh nhưng hắn vẫn nhanh chóng nhìn ra một ma lực nào đó
đang bảo vệ Lý Mục Hiên, Hàn Đức cầm tấm phù trận nhìn Mộng Nguyệt cười hỏi.
“tiểu thư còn muốn tấm này phù trận..~~”.
“dĩ nhiên muốn,không biết lão tiên sinh muốn giá thế nào..~~”. Mặc dù chỉ mới
Hoàng Lôi Cảnh uy lực trận phù nhưng đầy đủ để Mộng Nguyệt động tâm cũng như
tăng thêm cho Hoàng Hải Lâu Khách một phần thực lực, đặc biệt hơn là kéo quan
hệ với một Trận Sư như Hàn Đức tuyệt đối đáng giá, nàng cười nhẹ trả lời.
“ta muốn Lôi Thạch ngươi có thể cho một con số..~~”. Hàn Đức thẳng tắp lưng
cười, u lam ánh mắt nhìn nàng ma mị hỏi.
“mười năm viên Phàm Giai Lôi Thạch,..~~”. Nghe thấy Hàn Đức muốn Lôi Thạch
nàng cắn răng chốt một con số, tuy ở Uông Ninh Thành có mỏ Lôi Thạch nhưng đều
là Phàm Giai có một mỏ là Trung Giai nhưng bị khắp phương thế lực để mắt phải
đánh qua một lầ Ưng Điển mới được tiến đến tạm thời gác lại chuyện này, Hàn
Đức nghe xong tự biết mười năm viên Phàm Giai Lôi Thạch đã là cao, Thành Uông
Ninh cũng chỉ là một tiểu thành Lôi Thạch độ khan hiếm đã rất cao lần này
Hoàng Lâu Hải Khách ra số lượng cũng tương đối yêu cầu của hắn.
“thành giao..~~”. Hàn Đức gật gù trả lời, nắm lấy phù trận đưa cho Mộng Nguyệt
nhận lấy Lôi Thạch rồi muốn rời khỏi, Mộng Nguyệt vội đưa tay cản lại mỵ nhãn
sát thương cực cao khiến không ít người phải dạt người sang một bên huýt sáo,
nàng cười như hoa đầu xuân nhu mỵ đáp.
“đại nhân, ngươi cũng phải cho ta địa chỉ cụ thể để tiện liên lạc nếu ngươi
còn muốn bán tiểu đồ vật gì..?~~”.
“ ta một thân bất định ngụ, có gì ta sẽ đích thân liên lạc Mộng tiểu thư không
cần thiết lo thay tính toán..~~”. Hàn Đức dĩ nhiên không nói, ta ở chỗ các
ngươi tạp dịch nhân nên đành chuyển đề tài nhàn nhạt trả lời.
“cáo từ..~~”.
Mắt nhìn bóng dáng Hàn Đức biến mất khỏi tầm mắt, Mộng Nguyệt thật không biết
suy nghĩ gì, chủ quản tiến lại gần nhắc nhở.
“tiểu thư ngươi phải chi giá quá cao điểm..~~”. Chủ quản nhớ lại Lôi Thạch
không khỏi cảm thấy đau lòng điểm.
“so với Lôi Thạch, nam nhân này tựa hồ đối với chúng ta lợi ích tốt hơn
điểm..~~”. Mộng Nguyệt cười như không cười nói.
Tuyệt Lôi Lĩnh phía đông Tuyệt Vọng Lâm.
“phốc..~~”. Hàn Đức vừa vào đến cửa động lập tức phun ngụm huyết lớn, vừa nãy
lúc cùng Lý Mục Hiên giao chiến, sử dụng vượt quá giới hạn tinh thần lực, còn
dùng chính mình huyết súc động Quang Minh Thư khiến hắn vô cùng thống khổ, nếu
không trang bức sao thành công.
Hàn Đức nhanh chóng xếp bằng, vận Huyền Thiên Thanh Giả Quyết ném ra đầy đất
Lôi Thạch hấp thu chúng chữa thương, một lực vô hình dần dần đem sáng như bảo
thạch Lôi Thạch hấp thu dần dần vào người Hàn Đức, đem hắn thương thế áp chế
lại, Huyền Thiên Thanh Giả Quyết vốn là cấm công pháp của Quang Minh Thành,
những ai tu luyện qua đều bị phản phệ mà chết nhẹ thì bạo thể nặng thì thần
hồn câu diệt, Huyền Thiên Thanh Giả Quyết gồm thất tầng, nay tuy Hàn Đức vào
đến Giả Thanh tầng,nhưng vẫn như cũ hung hiểm khó lường, Giả Thanh Tầng là
tầng thứ hai của công pháp không gì không nuốt, ẩn chứa Thôn Phệ uy hàm, có
câu đã có Quang Minh không ngại có thêm Hắc Ám, Huyền Thiên Thanh Giả Quyết
tuy là mặt trái của Quang Minh nhưng Hàn Đức không ngại hắc hóa tăng cường
thực lực báo huyết hải thâm cừu, đột nhiên một tầng hắc khí muốn phản phệ
nhưng ánh quang minh lập tức kiềm chế lại Hàn Đức như một thiên thần sa ngã
nửa quang minh thần thánh một nửa vạn vực thâm uyên, bốn canh giờ sau trong
trạng thái của hắn dần dần ổn định lại trước mặt hắn tám viên Lôi Thạch đã ảm
đạm đi rất nhiều, trông không khác gì đống đá sỏi ngoài kia, Hàn Đức âm thầm
kinh hãi nghĩ.
“Huyền Thiên Thanh Giả Quyết có chút biến thái quá không..?”. Hắn cảm giác
Băng Mạch đang hỗ trợ hắn luyện hóa năng lượng từ Lôi Thạch bổ trợ Lôi Mạch
tàn phá giờ cảm thấy được nhàn nhạt sinh cơ, Hàn Đức quá đỗi vui mừng sắp được
khôi phục được Lôi Mạch nhưng lại đối mặt với một vấn đề.
“bản thân ta bây giờ đã tuy đã sắp khôi phục được Lôi Mạch nhưng, tài nguyên
tu luyện sẽ tăng nhiều gấp bốn lần thông thường tu sĩ,..~~”. Hàn Đức kiểm tra
lại một lần thân thể cũng nhờ một trận chiến với Lý Mục Hiên đem hắn Luyện Bì
cảnh cuối cùng cũng đạt được, Hàn Đức vung tay huy động quyền một lớp băng
sương hiện ra xung quanh tay hắn.
“vù.~~”.
“ầm..~~”. Thành động bị hắn xông một quyền hơi rung lắc, tảng thạch lớn hơi
rạn ra, xem ra phẩm chất không tệ cự thạch, Hàn Đức nhìn lún vào sâu hơn một
thước hắn bình tĩnh lặng người, lúc sau đột nhiên thế như mãnh long, một chiêu
mãnh long trảo thiên đem không khí cảm giác như muốn xé ra một khoảng không.
“a..~~”. Hàn Đức không nhịn được muốn thử sức mạnh, bộ pháp linh hoạt trơn
tuột như cá chạch, bây giờ đang là giữa hạ nắng nóng như hỏa thiêu do thời
tiết ở Đông Lôi Băng Cực Châu có chút đặc biệt hai phương đều có khí hậu đặc
trưng Phía bắc quanh năm tràn ngập trong băng tuyết phía nam quanh năm tràn
ngập trong lôi điện như tử địa, vậy mà từng bước của Hàn Đức đều khiến mặt đất
đóng băng một lớp mỏng, hắn vung quyền lại vung quyền nắm đấm trông nhẹ nhàng
mà lại như ngàn cân,.
“Băng phong..~~”. Hắn chìm đắm trong quyền pháp, thời gian như đọng lại,từng
quyền lại một quyền Hàn Đức có cảm giác trong cơ thể mình dòng máu đang sôi
nên từng đợt, âm hàn chi khí dần dần bị Hàn Đức khống chế cái nhuần nhuyễn,
nếu lão sư hắn ở đây cũng phải ngạc nhiên khi Hàn Đức rơi vào cảnh giới Nhân
Thiên hợp nhất cơ hội hiếm có lĩnh ngộ lực lượng trong thiên địa,Hàn Đức dần
già khống chế được băng khí hắn nhấn nén hàn khí, hít hơi thật sâu rồi chưởng
lực đẩy ra một hơi nói nhẹ.
“vù..~~”. Âm phong nổi lên hàn khí mạnh mẽ đem cách hắn ba thước khối thạch
lớn bị mạnh mẽ hàn khí đem đông cứng lại.
“Lý Ngạn các ngươi hãy kê sẵn cổ ra đợi ta đi haaha..~~!!”. Hàn Đức nhìn uy
lực không tầm thường hàn băng bất tri bất giác hắn có thể cảm thấy đem mười
vạn dặm đều biến thành băng địa thật là một cảm giác kích động.