Người đăng: Thannam
“ta là đối thủ của ngươi…”. Vũ Tiêu cười lạnh tay huy động trường kiếm, thân
pháp quỷ dị di chuyển chỉ còn tàn ảnh mũi kiếm đâm ra, cương khí bảo hộ Lôi
Lực Hoàng Lôi Cảnh gia tăng tốc độ muốn một chiêu đánh bại Bùi Vân Phong, lần
trước bị Hàn Đức giáo huấn hắn bị đả kích không nhỏ, hắn tâm lý hiếu thắng
tuyệt đối không thể để bị nhục nhã như vậy được, tâm lý hắn gào thét kiếm pháp
bắt đầu có mùi vị sát phạt đâu đây các chiêu đều thật âm hiểm..
“vèo..”. Trường kiếm liền như thế phóng ra hóa thành năm thanh kiếm tốc độ rất
nhanh, bổ trợ khuyết điểm cho Vũ Tiêu thi triển, kiếm tới liền phong đều cắt
được, Bùi Vân Phong liền lọt vào nguy hiểm nơi tay hắn Loạn Vân Bổng côn pháp
dày đặc miễn cưỡng đem kiếm hành chặn lại, Bùi Vân Phong Loạn Vân Bổng côn
pháp vững chắc khí thế không khỏi khiến người xem phải kinh ngạc, phụ thân hắn
quan chiến đều gật đầu khen ngợi, Loạn Vân Bổng làm từ kim loại tên Cương
Thiết loại này kim loại độ dẻo dai cũng như độ bền chắc đều không kém gì kiếm
mà Vũ Tiêu sử dụng, Loạn Vân Bổng nặng khoảng 134 cân mà Bùi Vân Phong linh
hoạt thân pháp sức mạnh của hắn không hề nhỏ.
“Liên Hoa Kiếm Pháp, Liên Kiếm Hoa..”. Vũ Tiêu cánh tay cảm nhận được lực phản
chấn mạnh mẽ cẩn trọng nhìn Bùi Vân Phong, hai người kẻ tám người mười lại
không thể tỷ thí lâu dài chắc chắn phải kết thúc nhanh chóng, Vũ Tiêu tung
người thoát khỏi cương bổng xé gió của Bùi Vân Phong tách ra kiếm hắn như hoa
sen nở rất có khí thế kiếm pháp muốn đem Bùi Vân Phong chém thành mảnh nhỏ,
Liên Hoa Kiếm Pháp là Vũ Kỹ thành danh của Vũ Gia đại thành kỳ thi triển có
thể thi triển ra cả trăm đạo kiếm ảnh dĩ nhiên Vũ Tiêu còn có một khoảng cách
rất lớn đến trình độ đấy…
“ Phách Sơn Mã Côn, …”. Bùi Vân Phong biết cường địch nào dám giấu nữa, bộ
dáng yếu ớt thư sinh không còn từng sợi gân xanh nổi hắn cầm chắc Loạn Vân
Bổng, Lôi Lực dũng mãnh tràn vào Loạn Vân Bổng hắn giờ đây như tuyệt thế Thần
Tướng lam quang Lôi Điện bao chùm Bùi Vân Phong nhìn Liên Hoa như cả chục
thanh kiếm lao như gió tới phả vào mặt, Loạn Vân Bổng côn pháp như loạn vân
hắn đem một thước quanh người phòng ngự kiên cố côn đánh đông rồi lại đánh tây
chữ Sơn lớn hiện ra, khí thế Bùi Vân Phong lại tăng mạnh không thua gì Vũ
Tiêu…
“ong ong…!!~”. Âm thanh Cửu Âm Cầm vang lên, nhẹ nhàng tựa linh hồn có thể hòa
quyện với mọi vật nhưng lại có sát phạt khí tức, không ít phía dưới quan khách
nhân đều bị mê hoặc không kìm được nằm lăn ra đất, âm thanh càng ngày càng
mạnh mẽ tựa như tiếng chiến trường đang hô hào của hàng vạn binh sĩ sát khí
gập trời, ngón tay hắn cảm giác như chỉ lướt trên mặt đàn không hổ là Bùi Công
Đạt, Bát Nhã Chỉ Cầm được hắn vận dụng thành thục tựa như chính cơ thể hắn tựa
như, lệnh người kinh ngạc cầm âm của Bùi Công Đạt tựa như lại đột phá, hắn
nâng lên Cửu Âm Cầm ngón tay như lướt qua vạt áo tung bay trước gió, âm thanh
như những linh hồn đang gọi nhau mà tới..
“tê tê….tê tê…”. Lý Thu Hoài trong tay Tiên Thương liên tiếp huy vũ, đao khí
chém mạnh gia trì Lôi Lực thương pháp hiểm độc, không khác gì rắn độc . Bùi
Công Đạt không có ý tứ dừng lại hắn đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm Tiên
Thương trong tay Lý Thu Hoài thù mới hận cũ xông lên thẳng hắn giận dữ gầm
lên…
“thì ra là ngươi hại chết huynh đệ của ta, hôm nay ngươi để mạng lại chắc chắn
rồi…”.
“Bát Nhã Chỉ Cầm Tuyệt Âm…”.
Đôi tay hắn như đang thêu hoa trên tấm lụa, ngón tay chạm vào dây đàn khẽ ngâm
lên từng khúc nhạc chứa đầy hận thù và sát khí, âm thanh chất chứa hận thù
khiến mọi người đều bị ảnh hưởng, có những người không chịu được liền phải
trực tiếp lui ra dù sao cũng không phải là phạm vi mà họ có thể tiếp nhận,
từng đầu khủng bố Ác Linh xông ra tuy chỉ là Linh Thể nhưng bọn chúng cũng có
thể trực tiếp tấn công linh hồn kẻ địch rồi, Lý Thu Hoài dĩ nhiên không ngồi
không chờ chết, trong tay Tiên Thương dù sao cũng là phẩm chất rất cao Lôi
Chủng lấy Tiên Thiên Áp Chế đương nhiên những Ác Linh mà Bùi Công Đạt gọi đến
không làm gì được nàng, Bùi Công Đạt lấy tấn công cự ly xa làm chính từng đạo
đủ miểu sát Phàm Lôi Bát Trọng Thiên liên tiếp thi triển…
“ầm..ầm..ầm..ầm….”. Bốn đạo âm thanh vang lên mạnh mẽ khói bụi tỏa ra, từng
cây cột lớn cờ bị cắt ngã xuống, Lý Thu Hoài kinh nghiệm khuyết thiếu không
thể tiếp cận, nếu không dở thủ đoạn thì nàng sao đứng được ở đây hô phong
hoán vũ uy vũ đây, Bùi Công Đạt cùng Triệu Lam Ngân đều vì hận thù mà ra sức
luyện tập, còn Lý Thu Hoài thì hoàn toàn trái lại nàng còn tự tin lắm đây…
“Bá Vương Ám..”. Lý Thu Hoài hét lớn không chịu bị áp chế lại, trong tay Tiên
Thương ngâm lên như tiếng Long ngâm nàng cay độc phương thức thương pháp gia
trì Lôi Lực tốc độ cực nhanh,..
Bùi Công Đạt con ngươi đột nhiên co rút, trong mắt hắn hiện ra rữ tợn như
khủng bố Lôi Long, ngâm lên kinh khủng âm ba, Bùi Công Đạt đều cảm thấy âm
thanh phản lại đem hắn cầm âm đánh tan, một chiêu này hắn lại một lần nữa thấy
năm đó Hàn Đức đều lấy kinh khủng như thế tốc độ đem hắn một đòn đánh bại
nhưng Lý Thu Hoài thì còn lâu, Hàn Đức đứng ngay giữa sân thi đấu vì một phần
các đối thủ đều không nguyện ý chọn hắn làm đối thủ, mà dùng phương thức lấy
nhiều đánh ít khoản đãi hắn, hắn nhìn Lý Thu Hoài đại phát thần uy trong lòng
thả lỏng tâm trí hư ảnh Phá Long Quân lại xuất hiện, ..
“a…a….a..”. Bùi Công Đạt con ngươi chỉ kịp co rút lại, hắn không thể lại tránh
dù cho được Hàn Đức cứu chữa thoát khỏi kiếp làm phế nhân nhưng hắn đều bỏ bê
tu luyện dĩ nhiên bị Lý Thu Hoài cảnh giới áp chế, ả ta trực tiếp dùng chính
mình áp súc lại sức mạnh Tiên Thương trực tiếp lấy thế sét đánh không kịp bưng
tai muốn đem Bùi Công Dạt đâm chết, hắn chỉ cảm thấy bả vai phải mình đau nhói
Lôi Điện tràn vào khiến hắn đau nhói chỗ thịt vai đều bị nhàn nhạt mùi thơm
cháy rồi, Bùi Công Đạt con ngươi đỏ ngầu nhìn Lý Thu Hoài cừu hận quát..
“ác độc tiện nhân…”.
“khốn kiếp, Triệu Lam Ngân ngươi muốn cùng ta đối địch sao..”. Lý Thu Hoài bị
phá hỏng mục đích giận rữ quát, nàng trơ mắt nhìn vô số Lôi Ngân Thảo trườn
lên đem Bùi Công Đạt đẩy ra nếu không hắn đã chết rồi, Lý Thu Hoài vừa dùng
chính mình khí huyết cung cấp cho Tiên Thương tạm thời mượn sức mạnh của nó để
giết Bùi Công Đạt nhưng Triệu Lam Ngân phản ứng cũng nhanh không kém tuy ở xa
nhưng lại không để ý dùng chính mình Lôi Ngân Thảo đem Bùi Công Đạt đẩy ra,
tuy vậy nhưng nàng cũng không khá hơn là bao, mặt đều trắng bệch do dùng chính
mình bản mệnh Nguyên Thần lại bị sát khí vốn có của Tiên Thương nên nàng bị
trọng thương, nàng cùng Bùi Công Đạt quan hệ rất tốt tuyệt đối không thể trơ
mắt nhìn hắn chết được.
Tình thế hiện tại rất nguy cấp, Bùi Công Đạt vốn cho rằng có thể ung dung áp
chế lại Lý Thu Hoài để Triệu Lam Ngân có cơ hội xuất kích nhưng sự tình đột
biến Lý Thu Hoài đột nhiên bộ lộ ra mạnh mẽ sức chiến đấu lật ngược tình thế
đem hai người họ một bị thương một bức lui, Bùi Gia cùng Triệu Gia giờ đã gấp
lắm rồi nhưng bị Hắc Bào Nhân cản lại, mặc cho ba nhà kia liên tiếp chế giễu
nhưng hắn thủy chung không trả lời…
“đại ca, ta đến giúp ngươi..”. Bùi Vân Phong đều gấp, hắn chật vật thoát khỏi
Liên Hoa Kiếm của Vũ Tiêu dù sao cũng kém hắn hai cảnh giới quả thật đối với
Bùi Vân Phong đã là áp lực không nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể ung dung cầm đi
xuống chứng tỏ hắn cũng có bản lĩnh của riêng mình.
“tự lo cho bản thân ngươi trước đi tiểu tử..”.
“phi..~”. Vũ Tiêu nhổ ra mồm một ngụm huyết phủi đi trên bụng vết tích bị côn
đánh chúng, hắn càng đánh càng giật mình tiểu tử Bùi Vân Phong này quả thật là
một con rùa mà càng đánh hắn càng cảm thấy cảm giác của mình không lừa gạt
mình, hắn vốn nghĩ có thể cầm ung dung Bùi Vân Phong xuống rồi có cơ hội báo
thù Hàn Đức đây nhưng mọi việc dĩ nhiên sẽ không được như trời tính, nói rồi
Vũ Tiêu không chần chừ nhiều Liên Hoa Kiếm Pháp như mưa rơi hoa đào từng đợt
kiếm ảnh muốn bao vây lại Bùi Vân Phong.
“đại ca ngươi cố lên..”. Bùi Vân Phong liền chỉ kịp nói nhiều ra một câu, Loạn
Vân Bổng liền múa tốc độ hắn rất nhanh liền xem như hình thành lớp sương vụ
mỏng trước mặt hắn liền nhanh chóng cùng Vũ Tiêu khai chiến.
Lý Thu Hoài bước chậm rãi tiến về hai người nâng lên Tiên Thương nàng lạnh
lùng nói.
“các ngươi chịu thua hay không…?”.
Bùi Công Đạt cùng Triệu Lam Ngân trắng xám khuôn mặt quật cường kiên cường
định nói.
“khôn..g.”. Thì đột nhiên nơi giữa sân một người trông bề ngoài thật quái lạ
tay cầm khoái đao lớn tựa vai hắn nhìn bọn họ như cừu non cùng ác lang
“tiện nhân, tiện nhân, ta giết ngươi…”. Hàn Đức bỗng hơi ngẩng lại mắt đột
nhiên mở to, hoàng sắc bao chùm nhàn nhạt Lôi Điện còn đang lập lòe, hắn khí
thế tựa như biển sâu hải quái đang ngủ say cả ngàn năm tức giận lấy sét đánh
không kịp khí thế quay lại…
“Phá Long Quân…”. Đao thế vừa quát ba thước xung quanh hắn đột nhiên bị lún
xuống, hắn ngửa đầu hét lớn âm thanh như long như phượng chói tai ngâm lên,
Hàn Đức lại động hắn như là một cỗ xe tăng Lý Thu Hoài sự biến bất ngờ nàng
còn tính sẽ bắt quan hệ với Hàn Đức đâu đây, dù sao Lôi Cung Học Viện Nội Viện
Trưởng Lão cũng là tỷ tỷ hắn đây, đồng tử nàng nhanh chóng co rụt lại Hàn Đức
nâng lấy Phá long Quân cả người một cỗ hơi thở nguy hiểm không tự chủ được lan
ra, mỗi một bước hắn đi đều lưu lại nhàn nhạt đám lửa nhỏ, hắn mạnh mẽ khí tức
từng luồng Lôi Điện bao lấy người Hàn Đức, hắn nhìn Lý Thu Hoài chính là ánh
mắt vui vẻ của thợ săn khi thấy con mồi của mình….