Tấm Màn Hé Lộ


Người đăng: Thannam

“được…”. Mộng Nguyệt không hiểu liền đồng ý, nàng cảm giác phía trước Hàn Đức
lúc này rất khủng bố và thần bí luôn cho nàng có cảm giác an toàn khi bên
cạnh, Mộng Nguyệt hơi nhướng mày hỏi.
“vậy còn, các phường thị cùng Lôi mỏ thì sao..?”.
“cho người quấy nhiễu tốt nhất là hạ tử thủ, hơn nữa phải nghe sắp xếp của ta,
tin tưởng một chương Trận Phù Địa Lôi Cảnh uy lực tiểu thư ngươi cũng sẽ hài
lòng..”. Hàn Đức nhếch mép cười nhẹ, mắt nhìn trời xanh bình lặng kia không
quan tâm đến đang kinh hãi Mộng Nguyệt hắn lẩm bẩm.
“bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi…”.
Mấy tháng sau, Lý Gia Đại Sảnh Đường.
“choang..!!!”. Chén trà bị mạnh mẽ ném xuống đất, trung niên nam nhân dáng vẻ
rất tức giận, mặt hắn đỏ bừng bừng hai tay xiết lại thật chặt, hắn nhìn bên
cạnh thiếu nữ nổi giận nói.
“Hoài nhi con mau điều tra, chuyện này do ai làm hơn nữa càng phường thị của
chúng ta liên tiếp bị hắc y nhân tập kích tử thương vô số, các mỏ Lôi Thạch
còn tệ hơn liên tiếp thiệt hai nhân mạng nên không ai dám làm nữa, hơn nữa
Thành Chủ trả lời như thế nào..?”.
“phụ..thân…” Thiếu nữ hơi tái mặt ấp úng nói, nàng đã gặp Nguyễn Bá Nham nhưng
bị thẳng thừng nói rằng là trị an không tốt, lý do như vậy có quỷ mới tin. Lý
Thu Hoài sợ lại càng thêm kích động Lý Ngạn nên không dám nói nhiều.
“nói đi..”. Lý Ngạn nhắm lại hai mắt thả lỏng người lẩm bẩm.
“Thành Chủ đại nhân nói là trị an không tốt..”. Lý Thu Hoài cúi đầu không dám
ngẩng nên nói nhẹ.
“khí chết lão phu..”. Lý Ngạn ngửa đầu nổi giận thét dài một tiếng, mồm hắn
một vệt huyết mỏng chảy ra, một tháng nay các phường thị của Lý Gia liên tiếp
bị tập kích tổn thất nghiêm trọng, đã phái cao thủ trấn giữ nhưng kết quả hôm
sau đầu của hắn đã treo trước cổng Lý Gia rồi,…
“lão gia, lão gia không hay rồi…”. Bên ngoài lớn tiếng kêu lên, Lý Thu Hoài
nhanh chân bước ra cản lại nhân hỏi.
“ ngươi có chuyện gì mà hốt hoảng vậy..”.
“đại tiểu thư, Lý Thế Bạch cùng Lý Tiểu Lục đều chết cả rồi..”. Người nọ vẻ
mặt như đưa đám khóc lóc trả lời.
“không thể nào..?”.
“khụ khụ…phốc..~~”. Lý Ngạn gượng dậy nghe xong lập tức ho ra huyết, hắn lửa
giận công tâm, Lý Thế Bạch cùng Lý Tiểu Lục đều là con trai của huynh trưởng
hắn, thường ngày đều coi như con của mình, gần đây Lý Gia liên tiếp xảy ra
những chuyện không hay khiến Lý Ngạn buồn rầu cùng tức giận muốn xử lý cũng
không được, hắn hơi với tay giơ lên nhịn lại tức giận nói lớn.
“mau triệu tập toàn gia tộc bên ngoài trở lại, không được ra ngoài khi chưa
cho phép…”. Hắn hiểu kẻ thù muốn cho hắn nếm trải lỗi đau mất đi người thân,
Lý Ngạn tuyệt đối không đồng ý..
“vâng gia chủ..”. Người kia nghe xong lập tức lui ra.
“cháu ta đâu..”. Lý Ngạn nhìn Lý Thu Hoài thở ra đại hơi nói.
“phụ thân ở bên ngoài nhưng hay để an táng đi..”. Lý Thu Hoài nghe xong không
khỏi cúi đầu nói.

“tránh ra..”. Lý Ngạn biết không ổn lay lay đẩy nhẹ ra Lý Thu Hoài nhìn ra bên
ngoài, đồng tử hắn co rút lại nước mắt lại đổ ra mấy phần, phía trước hắn có
trải thảm trắng phía trên có hai người nằm im đấy, điều đáng chú ý là cột sống
của họ biến mất, phần gáy chỉ nhìn thấy lỗ nhỏ nhưng cột sống thì biến mất,
lớp da vẫn giữ không để thủ cấp rơi ra ngoài, làn da khô héo như bị hút sạch
huyết dịch tử vong vô cùng thê thảm.
“chắc chắn là hắn Hàn Đức…tên khốn kiếp…”…. Lý Ngạn bỗng nhiên ngửa đầu thét
lớn, năm ngày trở lại đây số người đi ra khỏi cửa Lý Phủ lúc đi về thì sáu
người khiêng giờ đã tăng lên mười bốn người phút chốc Lý Gia nhân đều không
còn, hắn bất giác nhớ lại lúc đó ánh mắt đấy nhìn thẳng vào mắt hắn chứa đầy
thù hận như tu la huyết hải khiến hắn cảm thấy run sợ, đây là dấu hiệu để ứng
lại những lời thề đó…
Hoàng Hải Lâu Khách Hàn Đức phòng.
“hừm..”. Hàn Đức bỗng cười nhạt một tiếng, mấy tháng này hắn liên tục săn giết
Lôi Thú, trên người mùi sát khí cũng dần hình thành, thực lực hắn tiến triển
rất nhanh liền đột phá Hoàng Lôi Cảnh, Huyền Thiên Thanh Giả Quyết mạnh mẽ đem
hắn Lôi Băng hai loại sức mạnh như bật hack phần mềm đem các loại Lôi Khí của
Lôi Thú giúp hắn hấp thu Thôn Phệ, sâu trong não hải Hàn Đức linh hồn xếp bằng
, trạng thái bây giờ hắn trông thật trong suốt dường như theo thời gian Hàn
Đức đề cao thực lực hai viên kia thần bí châu cũng thay đổi, Lôi Châu cửu đạo
cấm chú dần dần hiện dõ ra Hàn Đức có cảm giác nếu mở hoàn toàn cửu đạo phong
ấn kia đủ để hủy thiên diệt địa sức mạnh, Băng Châu cửu đạo cấm chú mạnh mẽ âm
hàn chi khí mạnh mẽ tỏa ra nặng lề tử vong khí tức. Hàn Đức cảm giác hai viên
thần bí châu kia tuôn ra lực lượng nhu hòa trợ giúp linh hồn hắn ngộ đạo cứ
thế hắn chìm trong lĩnh ngộ mà không hề để ý rằng sau lưng hắn hư ảnh trong
suốt to lớn Thập Bát Vĩ phe phẩy cự thú ngâm nên âm thanh to lớn,cự thú khác
cũng không hề kém cạnh thể hiện ra khổng lồ thân ảnh tuy là hư ảnh nhưng uy áp
lúc này quá khủng bố cảm giác Thiên Lôi Cảnh đều bị dọa chết,tứ trảo hùng dũng
to lớn cái đầu nó giống hùng sư nhưng lại có chín cái đầu nó nhìn Thập Bát Vĩ
Thú gầm lên như sinh tử cừu địch.
“Rống…!!!!”.
“Rống…~”. Nhưng cuối cùng không cam lòng rời đi.
Hàng trăm ngàn dặm quá xa để hình dung, Băng địa sâu xa chỗ nơi những ngọn núi
băng to lớn nơi cái lạnh lẽo buốt giá Tây Côn Lĩnh,cung điện nguy nga cao đến
trăm vạn thước bên trong chính điện, ngai vàng bằng băng ngồi trên nam tử bỗng
nhiên mở mắt ánh mắt u lam cùng bạch trắng mái tóc bay nhẹ, nhưng ánh mắt hắn
tựa vạn vực thâm uyên không thể thoát khỏi, cảm giác chúng sinh chỉ là kiến
hôi, hắn nhích nhẹ cái mũi không khỏi cười nhẹ.
“thức tỉnh rồi sao..?”. Uy nghiêm cùng lạnh lùng, phảng phất hắn vẫy tay đều
có thể đem trăm ngàn dặm Băng địa thành tro bụi, hắn là Băng Đế Phạm Băng Lân
ngự trị nơi tận cùng Băng Địa và là cường giả của Đông Lôi Băng Cực Châu.
Phạm Băng Lân cảm giác từ sâu xa trong huyết mạch kêu gọi cộng minh, hắn từ
Thập Bát Vĩ Thú hư ảnh có thể nhìn thấy Hàn Đức, nhưng Hàn Đức không cảm nhận
được gì do thực lực hắn quá nhược, Phạm Băng Lân muốn tiện tay đưa Hàn Đức đi
nhưng bị Cửu Đầu Phong Lôi Sư ngăn lại, thành ra không thể biết vị trí của Hàn
Đức ở đâu.
“ truyền lệnh của ta khiến Thái Ngọc Gia Tộc đi tìm của tiểu điện hạ, tuyệt
đối bí mật kẻ nào dám phong thanh ta tru diệt cửu tộc hắn..”. Phạm Băng Lân
lạnh lùng nói, hàm răng nanh nhọn hoắt hơi nhe ra, lời nói tựa không thể chống
lại ma lực âm thanh.
“vâng Băng Đế..”. Bên cạnh hắn pho tượng băng Âm Lục Kê Điểu như sống dậy cất
cánh bay đi, Phạm Băng Lân cười nhẹ rồi nhắm hai mắt lại.
Một nơi khác Lôi Địa Liên Cửu Lôi Đỉnh, tử lôi khắp nơi sơ sẩy là mất mạng nhỏ
có một lâu đài cổ cao tới trăm trượng, trên tường thành ấy có một lão nhân
phía sau hắn mọi người đều cung kính cúi đầu, lão nhân hiền dịu quay lại cười
nói.
“các ngươi mau đi bảo vệ tiểu điện hạ, tuyệt đối không thể để bọn kinh tởm
Băng nhân bắt được điện hạ, cho dù hi sinh tính mạng các ngươi cũng được, nhớ
lời ta âm thầm hành sự..”.
“vâng Lôi Đế đại nhân..”. Mười ba người đồng loạt nói cung kính thái độ, rồi
đồng loạt hóa thành Nhất Đầu Phong Lôi Sư rồi cất cánh bay đi.
“tiểu điện hạ người giờ ở nơi đâu a..”. Lôi Đế cười khổ không thôi nhớ lại nửa
năm trước đột nhiên người ấy trở về đòi đến nơi kia làm hắn kinh hãi không
thôi, lần này trách nhiệm làm hắn tuổi già trở nên mệt mỏi hơn.

“chào mừng tới chuyên mục trò chuyện cùng tác giả..”.
“cạch ,…cạch..”.
“chào các ngươi a, Hàn Lão ta lại được gặp các ngươi thật là may mắn đi, này
đừng nói là không muốn gặp ta ư làm trái tym nhỏ bé của ta tổn thương lắm
đấy,…”. Hàn lão ngồi trên ghế cốc nhẹ xuống bàn cười hỏi lại đưa tách cafe nên
thưởng thức mỹ vị.
“Hàn lão huynh ngươi trang làm gì…?.”.
“ ngươi thử giải thích xem tại sao Hàn Đức tiểu huynh đệ lại có quan hệ với
Băng Đế và Lôi Đế mà phải gọi hắn là tiểu điện hạ..”. Một khách nhân không
khỏi tò mò hỏi.
“thì ngươi cũng biết rồi đấy là do “người ấy”..”. Hàn lão tiêu sái trả lời.
“phi..~”.
“Hàn huynh đệ ngươi phải chăng thích hố người vậy..”. Người nọ hơi cau mày lại
trả lời.
“hay để ta giới thiệu cho các ngươi về Đông Lôi Băng Cực Châu nha..”. Hàn lão
cười lại đáp.
“được..”. Mọi người nhao nhao gật đầu.
“các ngươi cũng thấy đấy Đông Lôi Băng Cực Châu này có ba tầng, Hạ, Trung,
Thượng . Thượng tầng là nơi có Tây Côn Lĩnh cùng Địa Liên Cửu Lôi Đỉnh, cũng
như thế phân ra cũng như ba ngàn vị diện hạ vị diện ..vv… đại loại vậy..”. Hàn
lão cười gật gù giới thiệu.
“hay các ngươi nghe ta kể tiếp chương sau…ta lại cảm thấy thanh xuân tới rồi
nhiệt huyết tới rồi…”. Hàn lão giống như bị Might Guy nhập vào cười hào sảng
nói….


Thư Sinh Họ Hàn - Chương #22