3


Người đăng: Samsammup

Vừa đặt mông ngồi xuống ghế nhỏ bạn thân Ngọc Lam đã nhào vào cắn xé cào cấu
tôi đôi mắt long lanh nhìn tôi nói:
- Mày đi đâu bữa giờ vậy hã con kia? Mày biết tao lo cho mày lắm không hã sao
không gọi cho tao nói tiếng nào hết vậy? Tao đến nhà mày thì bố mày bảo không
biết mày đâu hết, mày có chuyện gì thì phải nói cho tao để tao giúp mày chứ...
- Stop! Mày im đi nói nhiều vậy sao tao trả lời được . Bây giờ mày cũng thấy
tao không sao rồi nè.hihi
- Mày còn cười nữa hã! Vậy mày đi đâu cả tháng nay mày không nói thật thì
đừng nhìn mặt tao nữa.
- Ừ thì....Vào giờ học rồi kìa lát tao nói cho nghe.
- Mày nhớ nói đó.
"Làm sao đây không lẽ nói cho nó biết mình là Sam Sam chứ không phải là Dao
Dao, Dao Dao đã chết rồi. Haizz sao mà rắc rối qúa vậy nè. Thôi thì cứ nói
thật cho nó biết vậy".
Nhờ gen di truyền thông minh giống bố mẹ nên mặc dù không học tôi vẫn thông
minh toàn đứng trong top 10 toàn trường, trình độ của tôi có thể học đại học
lun chứ lớp 12. Suốt buổi học hết ngủ rồi lại lôi điện thoại online facebook.
Ra về tôi cùng Ngọc Lam đi khu vui chơi,chơi hết trò này rồi đến trò kia đến
khi mệt . 2 đứa đi vào nhà hàng kêu 2 đĩa bò bít tết,nước uống rồi tiếp tục
nói chuyện. Xung quanh mọi người cứ nhìn 2 đứa rồi bàn luận. Dao Dao thì như
1tiểu loli(ngây thơ ,trong sáng), Ngọc Lam thì như 1 nữ minh tinh( vóc người
cao như người mẫu, đôi mắt xanh huyền bí ,mũi cao, đôi môi đỏ mọng ,mái tóc
hơi vàng uốn soăn bồng bềnh nhìn rất quến rũ. Ngọc Lam là con lai mà).
- Chuyện sao nói tao nghe đi.
- Ừ. Chuyện là vậy nè:
Ngày hôm đó lúc Dao Dao đi học về thì Ngọc Nhi gọi, nhưng nghe máy là một
người đàn ông:
- Alô! Cô là Dao Dao phải không? Tôi là nhân viên quán bar night, chị cô uống
rượu say phiền cô đến phòng vip số 2 đón cô ấy về được không ạ!
- Vâng anh chờ xíu tôi đến liền ạ.
Ngắt điện thoại Dao Dao đón chiếc xe taxi đến bar night,người phục vụ lúc nảy
dẫn tôi vào phòng. Bên trong tối om, tôi hơi sợ nhưng vẫn đi tới trước bàn:
- Chị Ngọc Nhi, chị có ở đó không?
Không ai trả lời cả, nghe thấy tiếng động ở cửa quay lại thì thấy có một người
đàn ông cao gầy đi vào tiến lại cái bàn ung dung ngồi xuống. Thấy có cái gì đó
không ổn tôi chạy lại phía cửa muốn ra ngoài nhưng cửa đã bị khóa:
- Anh là ai? Chị Ngọc Nhi đâu?
- Cô ngây thơ qúa rồi đó, bị chị mình lừa mà cũng không biết. Chị cô mắc nợ
nên đã bán cô cho tôi rồi. Ngoan ngoãn phục vụ tôi đi,tôi sẽ nhẹ nhàng.
- Anh nói gì vậy? Tôi không phải đồ vật để mọi người trao đổi, mở cửa ra tôi
phải về.
- Cô cũng mạmh miệng qúa nhỉ. Để rồi xem cô sẽ cầu xin tôi như thế nào?


Thu Phục Tổng Tài Lạnh Lùng Bá Đạo - Chương #3