Trong một không gian hoang tàn , bầu trời nơi đây là một màu tro tàn không có
sinh khí . Mặt đất là vô số binh khí hình thù đa dạng kiếm , cung , dao , cung
, khiên , súng , ma đạo thư ... nằm trong từng quang cầu trong không gian này
. Trong không gian này không có kiến trúc gì cả mà chỉ có duy nhất một tòa
huyết tháp đứng sừng sững giữa không gian như cây trụ chống đỡ cả không gian .
Bên trong tòa huyết tháp có một thiếu niên đang đứng đó . Hắn không có ngũ
quan hoàn mĩ mà chỉ có một khuôn mặt hết sức phổ thông . Dáng người của hắn
cũng không khôi ngô hay gì cả . Có thể nói hắn là dạng người nói ngươi vắt hắn
vào dòng người cho dù có đứng nguyên chỗ đó cũng không ai nhận ra hắn cả .
Thiếu niên này tên Lâm Vũ Minh tuy sinh ra trong gia tộc ma pháp sư cùng dũng
giả cao quý nhưng hắn không có cái gì tư chất hơn người cả . Tư chất ma của
hắn còn không bằng một thường dân . Nhưng bù lại hắn lại có khả năng suy nghĩ
siêu đẳng . Tuy nhiên cuộc đời lại trớ trêu cùng tàn nhẫn tuy nhờ khả năng suy
nghĩ siêu đẳng mọi thứ hắn học chỉ cần muốn hắn sẽ không bao giờ quên .
Thế nhưng vì bị coi là nỗi ô nhục của gia tộc nên dù hắn có bao trí tuệ cũng
không ai ca ngơi hắn mà cũng chẳng ai dám làm thế . Vì không có tư chất nào cả
nên ở gia tộc hắn không có địa vị dù cho hắn có là con cả của tộc trưởng . Nên
hắn bỏ nhà ra đi để có thể mạnh mẽ hơn .
Thế nhưng nhưng hắn nhận ra hiện thực thật tàn nhẫn . Vì khi đến chạy một khu
rừng gần nhà thì hắn bị một con Huyết Ma Hổ đuổi theo . Tuy Huyết Ma Hổ chỉ là
yêu thú cấp một chỉ cần có chút tu vi hay có chút cường tráng thiếu niên cũng
dễ dàng liệt sát nó . Nhưng Lâm Vũ Minh không có chút tu vi hay sức mạnh thì
sao có thể đáng bị nó được . Nên hắn chọn giải pháp duy nhất mà mình có thể
làm sử dụng ma đạo cụ . Thế nhưng ma đạo cụ này là hắn tự chế tạo nên hắn hết
sức tự tin mình có thể chạy thoát được . Còn vì sao hắn không tấn công sao vì
hắn không có thuật thức tấn công . Hầu hết thuật thức này đều cần trì độ ma
đạo nhất cấp mới thi triển , chế tác , cùng nghiên cứu được và thế hắn chạy
mãi đến khi hắn cạn kiệt thể lực ngất đi
Khi tỉnh lại đã thấy mình nằm ở đây rồi. Việc đầu tiên hắn làm là tìm lối ra
nhưng hắn hết sức kinh ngạc cả căn phòng như bị ai đó gia cố không gian cùng
thời gian thuật thức vậy vì dù hắn có làm cách nào cũng không tim được lối ra
. Thế nên hắn đứng đó suy nghĩ khi đó hắn cả thấy tốc độ suy nghĩ cả hắn nhanh
hơn hẳn . Lúc này hắn cảm khái nếu hắn tu luyện tại đây thì chẳng bao lâu tri
thức của cả thế giới sẽ nằm trong đầu hắn vậy .
Lúc này một thanh âm cơ khí vang lên :
- Thiếu niên ngươi có cảm thấy mình sinh ra nhầm thời không ?
Lâm Vũ Minh kinh ngạc giọng nói từ đâu ra khi hết kinh ngạc hắn nói :
- Tất nhiên rồi , ta còn cảm thấy mình không thể sống nổi tại có thời đại này
đó .
Giọng nói lại vang lên :
- Nếu ngươi có một đều ước ngươi sẽ ước gì ?
Lâm Vũ Minh trầm tư rồi nói
- Vậy hãy cho ta lí do để tồn tại đi
.
Khi hắn vừa nói xong thì một quang cầu xuất hiện . Từ quang cầu một thiếu nữ
đi ra nhìn Lâm Vũ Minh cười nói với giọng nói êm ái dễ nghe .
- Chúc mừng ngài trở thành chủ nhân của thứ nguyên nhà xưởng !
Lâm Vũ Minh ngây người vì thiếu nữ trước mắt quá đẹp . Tóc tim , mắt đỏ , vóc
người hoàn mĩ khuôn mặt mĩ lệ như tiên nữ vậy .
- Ngươi là nữ thần ư
- Ngài sẽ hối hận vì điều ngài vừa nói đó thưa chủ nhân .
Thiếu nữ cười nói
- Sao cơ ta chủ nhân của ngươi ? Sao có thể ta chỉ là kẻ bất tài sao xứng .
- Phiền quá ta đã nói ngài là chủ nhân thì ngài là chủ nhân đi . Ah xin lỗi
ta chư giới thiệu mình , ta là Ikaros từ nay về sau ta sẽ hướng đẫn người sử
dụng hết công suất nơi đây . Thế nhưng trước hết hãy xin ngài hãy nhận thứ này
Trong tay thiếu nữ xuất hiện một quanh cầu màu xanh bên trong có viên ngọc
đang trôi lơ lửng trong quang cầu .
Lâm Vũ Minh hỏi
- Đây là cái gì vậy ?
- Thưa chủ nhân đây là Thức tỉnh ngọc . Tác dụng của nó chỉ có một chính là
đánh thức năng lục của ngài thưa chủ nhân .
- Thật sao ! Làm sao dùng nó .
Lâm Vũ Minh mừng hết cỡ chẳng phải nói mình sẽ có lực lượng ư
- Chủ nhân bình tĩnh lại . Ngài cần tĩnh tâm đặt Thức tỉnh ngọc trước mi tâm
là được .
- Như thế này sao
Lâm Vũ Minh hỏi Ikaros
- Đúng rồi thưa chủ nhân .
Lúc này nàng cứng người lại vì chủ nhân của nàng đã đặt viên ngọc lên trán .
Nàng vội hô to
- Chủ nhân , ta chưa lấy Trung hòa linh dịch ngài chưa được dùng nó nếu không
ngài sẽ không chịu nổi lực lượng của ngài mất .
- Khoan cô nói gì cơ Ikaros .
Nói đến đây người của Lâm Vũ Minh bị ngọn lửa màu trắng bao lại .
( còn tiếp xin để lại bình luận để truyện ngày môt tói hơn)