Một Vạn Năm Nghìn Hạ Phẩm Linh Thạch.


Người đăng: pcv115

"Khống linh thuật, giá khởi điểm một nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch."
"Một nghìn tám trăm viên hạ phẩm linh thạch!"
"Một nghìn chín trăm viên hạ phẩm linh thạch!"
Môn Khống linh thuật Ngụy Tác cần này hiển nhiên rất được quan tâm, Điền
chưởng quỹ vừa dứt lời, đại sảnh đã liên tục vang lên tiếng trả giá.
"Hai nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch!"
Chỉ tích tắc sau, một lão đầu mặc áo bào xám bóng lộn dưới đại sảnh đã tăng
giá môn thuật pháp này thêm một nghìn viên hạ phẩm linh thạch.
Thấy nhất thời tựa hồ không ai ra giá, Ngụy Tác vội hô: "Hai nghìn sáu trăm
viên hạ phẩm linh thạch!"
Trước đó gã không nói là muốn mua Khống linh thuật, cái giá hai nghìn sáu trăm
viên hạ phẩm linh thạch vừa buột ra thì Nam Cung Vũ Tinh giật mình, "Ngụy Tác,
ngươi thật sự muốn mua Khống linh thuật?"
"Ngươi còn nhớ năm quả Phệ tâm trùng ấu noãn không? Ta có phương pháp nuôi yêu
thú nhưng thiếu một môn thuật pháp để khống chế Phệ tâm trùng!" Ngụy Tác giải
thích nhanh rồi nhìn xuống lão đầu trả giá hai nghìn năm trăm viên hạ phẩm
linh thạch.
Lão đầu đó quay lại, nhìn về phía quý tân thất Ngụy Tác ngồi.
Đầu tóc lão giả này cũng bóng lộn như thể nhiều ngày rồi không gội, móng tay
đen xì, cực kỳ bẩn thỉu, nhưng ánh mắt nhìn lên lại thập phần âm độc, rõ ràng
không thể xuyên qua linh quang tráo bên ngoài quý tân thất nhưng vẫn tạo cho
Ngụy Tác cảm giác là ánh mắt lão xuyên thấu vào được.
Ánh mắt âm độc khiến lão mặt nhăn nheo, toàn thân bóng nhẫy trông không khác
gì một con nhện nhăn nhúm.
"Hai nghìn tám trăm viên hạ phẩm linh thạch!" Không chịu kém, lão đầu lạnh
lùng đưa ra cái giá cao hơn.
Bất quá với Ngụy Tác thì quyết tâm lấy bằng được môn thuật pháp này, lão đầu
vừa dứt lời, gã nghiến răng hô: "Ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch!"
"Phệ tâm trùng, ngươi có cách nuôi Phệ tâm trùng hả!" Nam Cung Vũ Tinh hiểu
hơn ai hết Phệ tâm trùng đáng sợ thế nào, hơi biến sắc xong thì cũng khẩn
trương nhìn lão già bẩn thỉu như con nhện xem có tiếp tục trả giá hay không.
Nàng thoáng thở phào vì lão đầu chỉ cười gằn rồi không trả giá nữa.
"Ba nghìn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch!" Lúc đó từ gian bên phải Ngụy Tác
vang lên giọng nói lãnh đạm.
Lý Hồng Lân!
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh nghe được người trả giá là Lý Hồng Lân.
Lý Hồng Lân là Kim Thứu cung thiếu chủ, Khống linh thuật có lẽ còn hữu dụng
với Kim Thứu cung, mọi tu sĩ có mặt đều nghĩ vậy.
"Ba nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch!" Ngụy Tác lạnh lùng trả giá cao
hơn.
Lúc này chỉ còn cách đấu giá với Lý Hồng Lân, giọng càng gấp gáp thì càng
khiến y tưởng gã không đủ vốn, càng lãnh tĩnh sẽ càng khiến đối thủ tăng áp
lực tâm lý.
"Bốn nghìn viên hạ phẩm linh thạch!"
Cung Vũ Tinh giật mình vì Lý Hồng Lân lại tăng giá.
"Bốn nghìn năm trăm viên!" Ngụy Tác không hề chịu lép.
"Năm nghìn!" Lý Hồng Lân tựa hồ hơi do dự một chốc, nhưng trước khi Điền
chưởng quỹ lên tiếng thì y lại trả giá cao hơn.
"Năm nghìn năm trăm viên!" Ngụy Tác nghiến răng, không hề dự hô lên.
Oành! Cả phách mại hội trường sôi lên, cả lão đầu tranh giá với Ngụy Tác lúc
trước cùng hơi biến sắc. Năm nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch đã vượt
hơn ba lần giá khởi điểm, cái giá này không tán tu nào gánh nổi.
"Y chết chắc rồi! Dám tranh mua với ta!"
Trong quý tân thất, Lý Hồng Lân gầm lên, thần sắc cực kỳ hung hãn.
"Thiếu cung chủ, đừng tranh chấp với y nữa, không thì chốc nữa không đủ linh
thạch mua Dưỡng thần thảo. Cung chủ chắc chắn sẽ trách phạt!" Trung niên tu sĩ
đứng cạnh Lý Hồng Lân nói, "Thiếu cung chủ hà tất tranh hơi với một kẻ sắp
chết."
"Không được, cục tức này ta không nuốt được, không đủ linh thạch thì ta sẽ lấy
đồ trên mình ra đặt, hỏi mượn Điền chưởng quỹ! Lý thúc, thúc còn bao nhiêu
linh thạch?" Lý Hồng Lân gầm lên.
"Tại hạ còn ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch." Trung niên tu sĩ lắc đầu,
"Phung phí quá nhiều linh thạch, dù đem đặt đồ thì cũng khó lòng chuộc về. Mấy
nghìn viên hạ phẩm linh thạch của tại hạ có thể cho thiếu cung chủ mượn nhưng
vật này chỉ giới hạn trong vòng chín nghìn viên, bằng không gặp kẻ cạnh tranh
Dưỡng thần thảo, chúng ta không mua được mà cung chủ sắp đột phá đến Phân niệm
kỳ, nhỡ may cung chủ có sơ sảy gì thì Kim Thứu cung sẽ gặp hậu quả khó tưởng
tượng!"
Lý Hồng Lân cười gằn: "Được, lấy hạn là chín nghìn viên hạ phẩm linh thạch, ta
không tin tán tu như y, ngần ấy linh thạch còn không đập chết!"
"Tám nghìn viên!"
Lý Hồng Lân mặt mũi méo đi, trực tiếp nang giá cao vọt lên. Bạn đang đọc
truyện tại TruyệnYY -

"Cái gì!"
Không chỉ toàn phách mại hội trường sôi lên, cả Nam Cung Vũ Tinh cũng rùng
mình. Tám nghìn viên hạ phẩm linh có thể mua được hai, ba món bán linh khí, cả
tu sĩ Chu thiên cảnh cũng không thể lấy được số lượng linh thạch ở mức đó. Một
tu sĩ sẽ phải liên tục tiêu hao linh thạch, đổi lấy pháp bảo lợi hại hơn,
thích hợp hơn.
"Tám nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch!"
Không đợi tất cả kịp phản ứng, Ngụy Tác lại cất tiếng.
"Chín nghìn viên hạ phẩm linh thạch!" Lý Hồng Lân gần như gầm lên, lúc đó y
hoàn toàn không còn phong phạm thản nhiên của kẻ bề trên nữa.
"Ngụy Tác! Đừng tăng giá nữa, y cố ý đấu với ngươi, chi bằng đợi cơ hội tìm
mua thuật pháp tương tự!" Nam Cung Vũ Tinh vô tình nắm tay gã. Một môn thuật
pháp bát nghìn viên hạ phẩm linh thạch, ngần ấy linh thạch, đối với bất kỳ tu
sĩ nào cũng tạo thành xung kích tâm lý cực lớn.
"Chín nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch!" Ngụy Tác cũng bất giác nắm chặt
tay Nam Cung Vũ Tinh, mặt méo đi, tăng thêm năm trăm viên hạ phẩm linh thạch.
Môn thuật pháp này đối với gã quá quan trọng. Phệ tâm trùng noãn chỉ còn chừng
hai mươi này nữa sẽ nở, trong thời gian này cơ hồ không thể tìm được một môn
thuật pháp thích hợp thế này! Gã hiểu rõ hơn ai hết uy lực của Phệ tâm trùng,
giờ đã triệt để đắc tội Lý Hồng Lân, Phệ tâm trùng là chỗ dựa vững nhất của
gã, có nó thì gã không sợ y trả thù, không có thì chưa biết chừng tính mạng gã
cũng nguy hiểm! Nên gã nhất định phải giành được môn thuật pháp này.
"Chín nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch?!"
Ngụy Tác vừa trả giả xong, toàn phách mại hội trường sôi lên, trong một gian
quý tân bao sương khác, Lý Hồng Lân đứng bật dậy, nghiến răng kèn kẹt, mắt đầy
sát khí.
Nhưng giá Ngụy Tác đưa ra đã vượt ngưỡng chín nghìn viên hạ phẩm linh thạch
nên y không thể tranh tiếp với gã.
"Ngụy Tác, ngươi... " Nam Cung Vũ Tinh lúc đó mới phát hiện tay mình nắm tay
Ngụy Tác, vội rút lại, mặt đỏ lên, chưa kịp nói gì thì từ một gian quý tân
sảnh khác vang lên giọng nói khinh thị: "Một vạn hai nghìn viên hạ phẩm linh
thạch."
Ầm!
Hiện trường lại sôi lên! Trực tiếp tăng thêm năm trăm viên hạ phẩm linh thạch!
Cái giá này thực sự quá kinh nhân.
Mặt gã nhợt đi, nghe được người trả giá là Hàn Vi Vi.
"Một vạn ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch!" Ngụy Tác giật giật mí mắt, lại trả
giá!
"Hả?" Trong quý tân thất có thể nhìn rõ, Hàn Vi Vi tựa hồ cố ý kêu lên rồi hừ
một tiếng, thảnh nhiên nói tiếp, "Một vạn năm nghìn viên hạ phẩm linh thạch."
Phịch! Ngụy Tác vừa đứng lên, vô lực ngồi phệt xuống ghế không nói thành lời.
Một vạn năm nghìn viên hạ phẩm linh thạch, tuy chưa đến cực hạn của gã, với
tấm quan trọng của môn thuật pháp này, dù hai vạn viên hạ phẩm linh thạch thì
gã cũng liều.
Nhưng quan trọng là sau mấy lần gặp Hàn Vi Vi, gã quá hiểu cá tính ngân sam mỹ
nữ này.
Nàng ta trông có vẻ hung hăng nhưng thật ra là thiếu nữ cả thẹn, rất dễ bắt
nạt, trong mắt nàng ta, gã là siêu cấp đại đối đầu, kiểu gì cũng sẽ đối đầu
với gã mà quan trọng hơn là nàng ta không thiếu linh thạch.
Trân Bảo các là đại phường thị không đệ nhất cũng đệ nhị Linh Nhạc thành, thực
lực chỉ kém hơn Thiên Nhất môn, không biết mạnh hơn Kim Thứu cung bao nhiêu
lần.
Ngụy Tác dù phát tài không nhỏ nhưng chưa đến mức có thể so linh thạch với
Trân Bảo các.
Dù gã trả giá hai vạn viên hạ phẩm linh thạch cũng không ý nghĩa gì.
"Nữ tu đó lai lịch thế nào mà rộng tay như vậy!"
"Lẽ nào môn Khống linh thuật này có gì đặc biệt? Lại tốn tới một vạn năm nghìn
viên hạ phẩm linh thạch để mua. Một vạn năm nghìn viên hạ phẩm linh thạch, đủ
cho ta mua năm món bán linh khí cơ đấy."
Ngụy Tác ngừng trả giá, cả phách mại hội trường đang bàn tán xôn xao không còn
ai dám lên tiếng nữa, một hoa phục thiếu niên bưng Khống linh thuật vào quý
tân bao sương của Hàn Vi Vi.
"Xem ra lần này không thể đưa lão đầu đi mua thật thống khoái rồi." Ngụy Tác
nằm bệt trên ghế, cực kỳ thống khổ suy tư. Không có Phệ tâm trùng, gã tạm thời
chỉ còn cách làm rùa đen rút đầu, dưa vào linh thạch trong tay để tu luyện,
chưa đạt tu vi Chu thiên cảnh nhất lưỡng trọng mà ra ngoài, chưa biết chừng sẽ
bị Lý Hồng Lân ngầm hạ thủ lấy mạng.
"Ngụy tiền bối, khách nhân vừa mua Khống linh thuật mời tiền bối đến quý tân
bao sương của người đó. Người đó nhờ tại hạ báo với tiền bối là nếu tiền bối
nghe theo điều kiện thì người đó sẽ tặng Khống linh thuật cho tiền bối."
Tích tắc sau, Lâm Phong của Trân Bảo các đã gõ cửa, vào chuyển lời cho Ngụy
Tác.


Thông Thiên Chi Lộ - Chương #86