Người đăng: cankhonvocuc
"Trứng còn sống, có thể ấp nở hả?" Ngụy Tác nhìn kỹ năm quả Phệ tâm trùng noãn
đẹp đẽ, lên tiếng hỏi. Nên biết nếu không thể ấp nở thì vô dụng với gã.
Nạp Lan Băng nhìn gã đang hào hứng, gật đầu, "Bọn tại hạ từ lúc lấy ra vẫn
chưa hề tác động gì, chắc có thể áp được. Thế nào, Ngụy huynh có hứng thú với
Phệ tâm trùng noãn?"
Ngụy Tác không phủ nhận: "Đúng vậy, tại hạ rất có hứng thú với Phệ tâm trùng
noãn.”
"Vậy thì tại hạ có một lời nhờ vả sỗ sàng, không rõ Ngụy huynh có thể đồng ý
chăng.” Nạp Lan Băng hơi do dự.
Ngụy Tác hỏi: "Nhờ vả gì?"
"Lần này số lượng tu sĩ chặn giết bọn tại hạ không ít, có vẻ chúng đều là tán
tu nên bọn tại hạ không nhận ra thân phận nhưng chúng đều không phải là tu sĩ
cấp thấp bình thường, đều có tu vi đáng kể và thủ đoạn khác thường.” Nạp Lan
Băng nới với Ngụy Tác: "Nếu chúng bị ai đó triệu tập thì kẻ đó tất có lai lịch
không nhỏ. Nếu không có Ngụy huynh, bọn tại hạ đều chết hết ở đây, thứ trên
mình chúng đương nhiên thuộc về Ngụy huynh, bất quá tại hạ muốn nhờ Ngụy huynh
lúc lấy đồ trên mình chúng thì lưu ý giùm một chút hoặc cho bọn tại hạ biết là
những thứ gì, chưa biết chừng bọn tại hạ qua đó tìm được manh mối nào chăng về
kẻ đứng sau lưng, báo thù cho những bằng hữu đã chết hôm nay. Chỉ cần Ngụy
huynh giúp đỡ, Phệ tâm trùng noãn sẽ tặng hết cho huynh.”
"Sao lại vậy được.” Ngụy Tác nuốt nước bọ. Cho người của Thiết Sách biết những
kẻ đó có thé gì thật sự chỉ là việc đơn giản.
Nạp Lan Băng tỏ vẻ khó xử: "Ngụy huynh giúp bọn tại hạ như vậy, coi như có ơn
cứu mạng, huynh có hứng thú với Phệ tâm trùng noãn thì lẽ ra nên tặng không
nhưng viếc đó lại rất quan trọng với Thiết Sách, mong Ngụy huynh hiểu cho.”
"Không được, không được.” Nạp Lan Băng nói vậy, Ngụy Tác thật sự khó xử, dù gì
người ta cũng chuẩn bị bao nhiêu lâu, đến đây lại chết nhiều người như thế,
bao nhiêu lợi ích đều cho gã hết thì quả thật gã cũng khó xử, lắc đầu nói:
"Cho các vị biết có những vật gì chỉ là việc đơn giản, thế này đi, các vị đến
đây vì Phệ tâm trùng, ngoài việc vừa nãy, tại hạ sẽ tặng các vị hai con coi
như đổi lấy mấy quả trứng, các vị thấy thế nào?"
"Phệ tâm trùng?" Nạp Lan Băng nhăn nhó, "Vốn trong Thiết Sách có người cần mấy
thứ của Phệ tâm trùng để luyện chế pháp bảo, Phệ tâm trùng cực kỳ trọng yếu
với bọn tại hạ. Ngụy huynh nói vậy thì bọn tại hạ không chối nữa, nhưng chỉ
cần một con Phệ tâm trùng là đủ.”
"Hai con đi, dù gì tại hạ cũng có bốn con Phệ tâm trùng.” Ngụy Tác vừa bào vừa
than thầm, thật tra bọn Nạp Lan Băng không quen biết gã, lại vừa có lòng tốt
bảo vệ gã, nàng ta càng khách khí gã càng ngại ngùng, xem ra gã thật sự không
thích hợp làm gian thương – một nghề rất có tiền đồ.
Nạp Lan Băng nói: "Một con thôi, chúng ta rời khỏi đây hẵng tính, nếu Ngụy
huynh còn khách khí, bọn tại hạ chắc không dám lấy cả một con đó.”
"Được thôi.” Thấy nàng ta cả quyết như thế, Ngụy Tác không nói gì mà lấy một
con Phệ tâm trùng từ nạp bảo nang ra đưa cho nàng ta, lúc lấy ra gã nhìn rất
kỹ, trọng bụng con có hai cái vòng tay của Văn Đạo Các thì gã không đành lòng
cho bọn Nạp Lan Băng.
"Còn hai con nữa, đồ keo kiệt!" Hành động của gã lọt vào mắt Nam Cung Vũ Tinh,
nàng trợn tròng trắng nhìn gã, khẽ ghé tai thì.
Ngụy Tác cười hắc hắc, coi như không nghe thấy gì, đón bốn quả Phệ tâm trùng
noãn được thanh sam văn sĩ đưa cho xong liền lấy địa đồ ra tìm xem lối nào
thoát thân ngắn nhất.
Nạp Lan Băng cũng lấy ra một cái nạp bảo nang màu vàng, tựa hồ cùng cấp với
cái của Ngụy Tác, gom hết thi thể mấy người của Thiết Sách, kể cả bọn hôi y tu
sĩ, chắc nàng ta muốn qua thi thể đối phương điều tra xem có lai lịch gì.
...
"Sau cùng cũng không cần chui lỗ nữa!"
Hơn một canh giờ sau, trong một động quật của Thanh Phong lăng đột nhiên vang
lên tiếng cảm thán.
Ngụy Tác cùng bọn Nam Cung Vũ Tinh chui ra.
Thanh Phong lăng lúc này rực rỡ mặt trời, khiến Ngụy Tác có cảm giác như vừa
sống lại, tính mạng đã quay lại với gã.
"Có người đang đấu pháp?"
Nhưng gã chưa kịp cảm thán đã nghe thấy trong một vạt rừng ngoài xa có tiếng
nổ ì ùng, tựa hồ là thuật pháp hoặc pháp khí nào đó đang không ngừng oanh kích
phòng ngự pháp khí hoặc phòng ngự quang tráo.
Kinh ngạc nhìn bọn Nam Cung Vũ Tinh, Nạp Lan Băng, Ngụy Tác liền vô thanh vô
tức lướt nhanh đến chỗ đó.
"Diệp Tiêu Chính, Diệp Cố Vi?"
Lén áp sát vạt rừng, nhìn rõ hai bên đang đấu pháp, Ngụy Tác liền ngẩn người.
Diệp Tiêu Chính, Diệp Cố Vi đang đấu pháp với một trung niên tu sĩ áo lam viền
vàng.
Trung niên tu sĩ mặt vuông chữ điền, má trái có một sẹo như con rết từ lưỡng
quyền ăn xuống cằm, chỉ lệch một chút là mắt trái và mũi không thể giữ được,
nhưng chỉ vết sẹo đó đủ khiến hắn trông cực kỳ hung tợn rồi.
Không rõ dụng hắn dùng thuật pháp hay pháp bảo gì bay vút lên hơn mười trượng,
khiến Diệp Tiêu Chính không thiện nghệ giao chiến tầm xa không thể công kích
tới, còn hắn liên tục phát ra mộc hệ thanh sắc quang hoa, trông như một thanh
mộc đao, từ trên không giáng xuống Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi.
Bạch sắc quang tráo bao quanh Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi đã quang hoa tán
loạn, nguy ngập đến nơi.
Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật liếc nhanh, lập tức yên tâm vì trung niên tu sĩ
mặt sẹo trên không chỉ có tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng.
Khẽ đưa mắt ra hiệu với Nam Cung Vũ Tinh và Nạp Lan Băng, cả hai liền vô thanh
vô tức tách ra bao vây tu sĩ đó, nhi Ngụy Tác nghênh ngang bay ra gọi to, "Vị
huynh đệ này, bay trên không trông rất được, không rõ huynh đệ bay lên cách
nào, có thể cho mỗ biết không?"
"Ai hả?" Vốn trung niên tu sĩ mặt sẹo đang đắc ý liền kinh nãi quay lại nhìn
về phía phát ra tiếng nói.
"Ngụy Tác?" Thấy gã xuất hiện, Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi đều vui mừng.
Trung niên tu sĩ mặt sẹo sầm mặt quát: "Linh Nhạc thành Thiết Sách ở đây, muốn
nhúng vào thì nên xem thử mình phân lượng thế nào.”
"Nếu huynh đệ là người của Thiết Sách, thế họ là ai?" Ngụy Tác cười ha hả.
"Các ngươi... " Trung niên tu sĩ mặt sẹo lúc đó mới phát hiện bốn phía toàn là
thân ảnh tu sĩ, tức thì biến hẳn sắc mặt.
"Ngươi chắc cùng bọn với tên mặc áo vàng và tử bào lão đạo phải không?" Ngụy
Tác trực tiếp lấy từ nạp bảo nang ra pháp y của Văn Đạo Các và tử bào lão đạo,
cười hắc hắc với tu sĩ mặt mũi đang méo xệch đi, "Tên mặc áo vàng bị ta cắt
đôi, viết thành hai chữ thảm dưới đất, lão đâọ bị ta trồng lông. Ngươi muốn
giống tên mặc áo vàng hay muốn bị trồng lông thì cứ đấu với bọn ta một trận.
Không muốn thì đừng bay cao thế nữa, mau hạ xuống ngoan ngoãn đầu hàng.”
Trung niên tu sĩ mặt sẹo trắng bệch mặt mày, "Trồng lông là gì?"
Ngụy Tác cười ha hả, "Trồng lông là nhổ hết tóc trên đầu ngươi xuống rồi chọc
thủng vô số lỗ trên người ngươi rồi cắm tóc vào đó, nếu ắm khéo thì ngươi
không thể chết được, lúc tóc dài ra thì chẳng phải toàn thân ngươi có lông là
gì.”
Trung niên tu sĩ mặt sẹo mềm nhũn hai chân, thiếu chút nữa từ trên không rơi
phịch xuống. Quan sát bọn Ngụy Tác và Nạp Lan Băng một chốc, hắn nghiến răng
đáp xuống: "Không liên quan đến ta, ta chỉ thu của Văn Đạo Các ba trăm viên hạ
phẩm linh thạch, giúp chúng ngăn mọi tu sĩ vào Thanh Phong lăng mà thôi.”
"Văn Đạo Các, là hoàng sam tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng đó?" Nạp Lan Băng
hỏi trung niên tu sĩ mặt sẹo, "thật ra hắn là ai?"
"Đúng, là y.” Tu sĩ mặt sẹo lạnh người: "Ta chỉ biết y là tán tu ở gần Thất
Tinh thành còn những thứ khác đều không rõ.”
Nạp Lan Băng lạnh giọng: "Ngươi nói lao, chỉ vì ba trăm viên hạ phẩm linh
thạch, ngươi lạo chịu mạo hiểm đi đối phó với Thiết Sách?"
"Nếu ta nói dối nửa lời sẽ bị thiên lôi đánh chết.” Tu sĩ mặt sẹo cười khổ:
"Chỉ ba trăm viên hạ phẩm linh thạch mà ta đồng ý vì ta có điểm yếu bị y bắt
thóp.”
Nạp Lan Băng hỏi dồn: "Có điểm yếu gì bị hắn bắt thóp? Điểm yếu gì?"
Tu sĩ mặt sẹo nuốt nước bọt, "Có lần ta giết một tu sĩ có lai lịch, bị y đi
qua trông thấy. Theo ta biết những người còn lại không là bằng hữu của Văn Đạo
Các thì cũng được hắn thuê.”
"Hóa ra là giết người cướp của bị trông thấy.” Ngụy Tác máy động, "Văn Đạo Các
hình như mời toàn kẻ như thế? Chả trách mấy tu sĩ đó đều xuất thủ độc ác như
hung thần ác sát, trên mình có không ít đồ tốt, thì ra quen với việc giết
người cướp của rồi.”
"Ngụy huynh, giao kẻ này cho bọn tại hạ xử trí được chăng?" Nạp Lan Băng hỏi
gã.
Ngụy Tác nhún vai, gật đầu hàm ý không có ý kiến.
Thấy vậy, tu sĩ mặt sẹo thở phào.
"Ngươi để bọn ta chế trụ đã, theo bọn ta về, bọn ta còn nhiều việc phải hỏi,
nếu ngươi nói thật thì rõ ràng mọi sự xong, bọn ta sẽ để ngươi an lành ra đi.”
Nạp Lan Băng nói với mặt sẹo: "Ngươi tin vào chữ tín của Thiết Sách?”
Tu sĩ mặt sẹo nhăn nhó, xòe hai tay: "Hiện tại đành vậy thôi.”
"Các vị sao lại động thủ với y ở đây?" Thấy bọn Nạp Lan Băng đã chế trụ tu sĩ
mặt sẹo bị gã dọa trồng lông mà không dám kháng cự nữa, Ngụy Tác đến chỗ Diệp
Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi hỏi.
"Bọn mỗ lo cho huynh đệ, trời sáng là đến đây.” Diệp Tiêu Chính giải thích:
"Chỉ có điều có người tuyên xưng rằng Thiết Sách săn yêu thú ở trong, không
cho ai vào Thanh Phong lăng, mỗ và Tiểu Vi khẳng định chúng không phải người
của Thiết Sách, nên lén vào, không ngờ bị y phát hiện.”
Nghe thấy Diệp Tiêu Chính nói vậy, còn Diệp Cố Vi cực kỳ ôn nhu, cúi đầu hổ
thẹn không dám nhìn thì Ngụy Tác ấm lòng. Vẫn còn người không kể an nguy đến
cứu gã.