Người đăng: kimdatbg
Vốn Ngụy Tác định kích phát Nhật chước bảo phù, rồi sẽ bỏ chạy thật nhanh, vì
hiện giờ Văn Đạo Các đã thu lại bạch sắc ngọc hạc, gã cho rằng bị âm lân cốt
hỏa thiêu đốt, pháp khí phi hành đó không thể không tổn hại, chỉ cần nó không
thể sử dụng được thì tiếp tục khiến Văn Đạo Các và đạo sĩ lùn hoa mắt, gã vẫn
có khả năng thoát thân.
"Còn định dùng cách nào gạt ta?"
Văn Đạo Các gầm lên đầy sát khí, gã chưa kịp kích phát Nhật chước bảo phù đã
thấy một đạo hoàng quang vút tới, chính là pháp bảo hình mỏ chim.
"Con bà nó chứ, lần sau ta sẽ nuôi một đàn lợn cắn chết ngươi!" Ngụy Tác nào
còn dám kích phát Nhật chước bảo phù, mà sử dụng đến pháp y đã thay đổi.
"Bốp!"
"Ngụy Tác!"
Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ kinh hô, hỏa phượng từ mình gã bay ra bị pháp
khí của Văn Đạo Các đánh tan, pháp khí đó còn dư đà đánh trúng, hất gã văng ra
xa, rơi phịch xuống đất.
"Để ngươi chết đi như thế thì dễ dàng cho ngươi quá."
Văn Đạo Các thấy pháp khí của mình đánh trúng Ngụy Tác thì khóe miệng nở nụ
cười lạnh tàn nhẫn.
"Chạy mau!"
Cả Nam Cung Vũ Tinh cũng nhợt nhạt mặt mày, cho rằng gã chết chắc. Nhưng cả
nàng và Văn Đạo Các không ngờ là gã chỉ lăn một vòng ròi bò dậy, vừa chạy vừa
gọi nàng cùng cùng Liễu Ngũ.
"Linh quang chướng!"
Không giết được Ngụy Tác, Văn Đạo Các vung hai tay, chân nguyên phun ra với
tốc độ mắt thường thấy rõ, hắn kết xong pháp quyết thì phía Ngụy Tác cùng Nam
Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ đang vắt chân lên cổ chạy đột nhiên xuất hiện màn sáng
màu lam.
"Ô!"
Ngụy Tác không kịp nghĩ ngợi gì, phát ra Âm mị nhận, nhưng lập tức biến sắc vì
nhận ra kích phát xong, chân nguyên của gã đã cạn sạch!
Âm mị nhận bị phá tổn nặng hơn, đương nhiên càng hút nhiều chân nguyên hơn,
trước đây kích phát một lần chỉ cần một nửa chân nguyên của gã, lần này gần
như rút sạch.
Cùng lúc Âm mị nhận hóa thành hắc sắc khô lâu đầu và ô quang khoét thủng lam
sắc quang mạc thì Văn Đạo Các lại thi triển Linh quang chướng, gã vừa ra khỏi
một màn sang màu lam thì lại va vào một màn sáng khác, chát một tiếng như va
vào tường khiến mắt gã tóe hoa cà hoa cải.
"Đừng phí sức nữa." Thấy Ngụy Tác mắt tóe hoa cà hoa cải, Văn Đạo Các cười
lạnh, lại phát ra một đạo lam sắc quang mạc nữa, "tốc độ thi triển Linh quang
chướng của ta không chậm hơn ngươi thi triển pháp bảo, trừ phi ngươi có thể
hao tận chân nguyên của ta, không thì đừng mơ thoát thân."
"Ngươi là tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng mà bắt nạt Thần hải cảnh tứ trọng
như ta không xấu hổ sao?" Ngụy Tác kêu lên, "Đầu hàng thua một nửa, được
không? Ta ném linh khí lại đây, ngươi để ta bỏ chạy, được chứ?"
Văn Đạo Các lạnh giọng: "Được, đầu hàng thua một nửa, ta chém ngươi làm đôi,
lúc đó sẽ để bằng hữu của ngươi mang ngươi đi."
Ngụy Tác tắt tiếng, vội nuốt một lúc hai viên Hồi khí đơn, đồng thời nói nhỏ
với Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ, "Mỹ nữ, anh hùng, đành dựa vào hai vị, bài
tẩy của mỗ hết rồi."
Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ chưa kịp nói gì, Văn Đạo Các đưa tay chỉ ra,
pháp khí mỏ chim hóa thành một đạo hoàng quang, đâm vào Ngụy Tác. Đạo sĩ lùn
mập cũng lấy ta một cây Hỗn kim sắc đoản mâu, vù một tiếng, tốc độ còn nhanh
hơn cả hoàng sắc pháp khí củaVăn Đạo Các, thoáng sau đã vượt qua hoàng quang,
đến trước mặt Ngụy Tác.
Hỗn kim sắc đoản mâu của lão không kém gì bán linh khí.
"Lần này xong rồi." Trong óc Ngụy Tác lóe lên ý niệm này, nhắm mắt đợi chết.
Pháp y đã thay đổi vừa nãy tuy chặn được một đòn của pháp khí này, nhưng đến
giờ ngực còn đau nhói, miệng đầy máu tanh, gã nghi mình bị gãy mất mấy cái
xương. Giờ thêm Hỗn kim sắc đoản mâu của đạo sĩ lùn mập thì chặn cách gì?
"A? Không chết hả?"
Nhưng gã nhắm mắt lại mà không thấy pháp khí đánh vào mình, kinh ngạc mở mắt
ra thì thấy Liễu Ngũ nắm một cái bát sứ đỏ hơi vỡ, đang dồn chân chân nguyên
vào. Cái bát phát ra quang hoa, hình thành một màn sáng đỏ sậm phía ngoài ba
người.
Pháp khí của Văn Đạo Các và đạo sĩ lùn mập phát ra đều bị màn sang đỏ sâm hất
bay.
"Bốp!" "Bốp!"
Văn Đạo Các và đạo sĩ lùn mập có vẻ không tin, lại phát ra một lần nữa, nhưng
lập tức sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, vẫn như ban nãy, hai pháp khí uy lực
kinh nhân bị màn sáng hất bay, còn màn sáng ổn như thái sơn, quang hoa không
hề mờ đi tí nào.
Ầm!
Văn Đạo Các lại thi một đạo hỏa hệ thuật pháp, hai ngọn lửa hình thành hai con
hỏa xà kinh nhân trước mặt hắn, quay tít giáng vào màn sáng đỏ sậm, tuy nhiên
màn sáng vẫn không hề suy suyển.
"Ha ha!" Ngụy Tác ngẩn ra một chốc rồi bật cười đắc ý, "Thế nào, tu sĩ Chu
thiên cảnh chỉ thế thôi hả? Sao pháp bảo và thuật pháp của các ngươi không ra
sao thế hả. Còn gì lợi hại hơn thì lấy ra đi."
Sắc mặt Văn Đạo Các và đạo sĩ lùn mập càng khó coi hơn, liên tục điều khiên
pháp bảo giáng xuống nhưng không thể phá được phòng ngự của màn sáng đỏ sậm.
"Liễu Ngũ, các hạ có pháp bảo tốt thế này sao không lấy ra sử dụng? Uy năng
lợi hại thế này có phải là linh giai pháp bảo thật sự? Ờ, Liễu Ngũ, sao sắc
mặt các hạ khó coi thế?"
"Món pháp bảo phòng ngự này tuy nhiên thị linh khí, nhưng lúc tại hạ lấy được
thì pháp trận đã hơi phá tổn." Liễu Ngũ nhìn Ngụy Tác đang đầy kinh ngạc, tỏ
vẻ bất đắc dĩ, "Mỗi lần bị đối phương tấn công, tại hạ đều phải dồn nhiều chân
nguyên vào mới duy trì được uy năng của màn sáng. Hơn nữa kích phát phòng ngự
quang tráo rồi thì pháp khí và thuật pháp của chúng ta cũng không thể công ra
bên ngoài."
"A?" Ngụy Tác tròn mắt, "thế thì có khác gì mai rùa, chỉ biết giơ lưng chịu
đòn?"
"Đúng." Liễu Ngũ nhăn nhó gật đầu.
"...", Ngụy Tác tắt tiếng. Vốn tưởng Liễu Ngũ có một món pháp bảo phòng ngự
lợi hại, sẽ thoát được kiếp nạn lần này, pháp bảo phòng ngự phá tổn này của y
còn kém cả Âm mị nhận.
"Ha ha! Vật này của hắn phải liên tục tiêu hao chân nguyên để duy trì, chúng
ta tấn công thêm một chốc thì hắn sẽ không chống nổi." khắc Văn Đạo Các và đạo
sĩ lùn mập cũng nhận ra, bật cười ha hả, "Tiểu tử, nghe Lưu Trung Chu nói
ngươi tên Ngụy Tác hả? Chốc nữa bọn ta công phá được quang tráo thì ngươi muốn
chết kiểu gì? Từ từ dùng lửa đốt hay là cắt từng nhát?"
"Đợi đã, ta có câu hỏi này!" Ngụy Tác đột nhiên kêu to.
Văn Đạo Các và đạo sĩ lùn mập hơi kinh ngạc, "Câu hỏi gì?"
Ngụy Tác nói: "Các ngươi có thư thư hoặc muội muội, biểu thư biểu muội không?"
Đại sĩ mập lùn không hiểu, buột ra một câu, "Có thì thế nào, không có thì
sao?"
Ngụy Tác nói: "Có thì bảo họ lần lượt đến phi lễ ta, ta không muốn bị lửa đốt
chết, không muốn bị dao cắt, mà muốn chết dưới hoa mẫu đơn."
"Chết đi!" Mũi đạo sĩ thiếu chút nữa xì khói, vung tay lên, không chỉ dùng Hỗn
kim sắc đoản mâu giáng cho màn sang đỏ sậm một đòn nặng mà ném ra thêm một tấm
tam giai Âm lôi phù. Ầm một tiếng, Liễu Ngũ run lên, sắc mặt cắt không còn hột
máu.
"Mau uống Hồi khí đơn!" Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh cũng nhợt nhạt mặt mày,
vội lấy hết Hồi khí đơn đô còn lại nhét vào miệng Liễu Ngũ đang nắm chặt cái
bát sứ đỏ. "Mau cho tại hạ uống Hồi khí đơn!" Đồng thời Liễu Ngũ cũng kêu lên,
nuốt Hồi khí đơn liên tục. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY -
Dù vậy, tốc độ bổ sung chân nguyên cho Liễu Ngũ tựa hồ không bằng tốc độ hao
tổn, phòng ngự quang tráo cơ hồ bị Văn Đạo Các và đạo sĩ lùn mập đánh tan.
"Mau nhìn bên trái."
Cùng lúc, giọng lục bào lão đầu đột nhiên vang trong tai Ngụy Tác.
"Bên trái?"
Ngụy Tác liếc sang, ban đầu không thấy gì nhưng nhìn lại lần nữa thì thấy một
dấu tích vàng nhạt, như có người dùng bút màu vẽ một nét nhạt lên không trung,
hiện tại còn chưa kịp khô.
Phệ tâm trùng trưởng lão!
Phệ tâm trùng trưởng lão âm hiểm vô cùng đã đuổi tới.
Phệ tâm trùng trưởng lão hiện tại với Ngụy Tác còn khả ái hơn cả Diệp Tiêu
Chính thật thà. Gã thấy nó đang lén đến chỗ Văn Đạo Các, tựa hồ nó cũng biết ở
đây hắn khó đối phó nhất.
"Còn rất nhiều hủ thi đang đến gần!"
Tiếp đó, lục bào lão đầu lại nói ra một câu khiến gã sởn tóc gáy.
Gã đã chứng kiến sự gian trá của Phệ tâm trùng trưởng lão, hủ thu bị Hủ thi
trùng khống chế cũng đã tới, chắc rằng ba con Phệ tâm trùng tốc độ hơn xa hủ
thi chắc cũng đến rồi.