Người đăng: kimdatbg
"Ngụy Tác, sao ngươi lại đến đây?" Nam Cung Vũ Tinh hơi ngẩn người nhìn gã, gã
đã mang lại cho nàng quá nhiều bất ngờ và kinh ngạc. Lúc nãy tưởng rằng chết
chắc, trong óc nàng có mong gã đột nhiên xuất hiện, nhưng lại thấy dù gã đến
kịp thì tu vi cũng không phải đối thủ của địch nhân, tốt nhất là không nên
gặp. Nhưng không thể ngờ rằng, Ngụy Tác bò dậy ngày trước mặt, hơn nữa còn
giết chết lão giả gầy khô tu vi lợi hại nhất phe đối phương, hơn nữa qua lời
đối thoại giữa gã và hôi sam tu sĩ Chu thiên cảnh thì tu sĩ lợi hại phe đối
phương không chỉ chết trong tay gã một, hai người.
"Thư thư, đừng có gọi tên ta có được không." Nghe Nam Cung Vũ Tinh gọi mình,
Ngụy Tác tức thì méo xệch mặt mày. Con bà nó chứ, nếu bọn chúng thoát thân
được mấy tên, sau này tìm gã trả thù thì phiền hà to. Lúc trước Nam Cung Vũ
Tinh thông minh như thế, Phong linh hống Ảo quang phù cũng ném ra kịp thời,
sao hiện tại đột nhiên biến thành ngốc thế, có gì cũng đợi giải quyết xong
địch nhân đã rồi từ từ nói. Lẽ ra nên nhân lúc chúng bị dọa khiếp, phát thêm
tấm Băng tuyết đao lang Ảo quang phù, giết một, hai tên địch cũng tốt.
Tuy bực bội nghĩ thế, Ngụy Tác vẫn cố ý giơ Âm mị nhận vừa giết chết lão giả
gầy khô và Âm lân cốt kiếm lên cho bọn hôi sam tu sĩ nhìn rõ rồi hừ một tiếng:
"Tử bào lão đầu đó quá tệ, không chống nổi cả linh khí của ta, tên mặc áo vàng
còn miễn miễn cưỡng cưỡng đỡ được, phải dùng tới hai thanh Âm lân cốt kiếm mới
giết được hán."
Bọn hôi sam tu sĩ đều ướt đầm mồ hôi lạnh, chật vật nuốt nước bọt. Chúng đều
thấy rõ uy lực của Âm mị nhận, lực công kích linh khí cấp thật sự, hơn nữa
nhãn quang của chúng cũng nhân ra Âm lân cốt kiếm là hàng thật luôn, đối với
Chu thiên cảnh thì pháp khí tiêu hao như Âm lân cốt kiếm giá là xa xỉ phẩm
không chạm tới được, dùng một lần tương đương với trực tiếp đốt cháy một nghìn
năm trăm viên hạ phẩm linh thạch.
Nhưng nghe Ngụy Tác nói thì hình như pháp khí uy lực kinh nhân, giá trị một
nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch này là mớ rau không bằng, tùy tiện ném
đi là xong. Quan trọng là mớ rau đó, mọi người có mặt ở đây, kể cả hôi y tu sĩ
cũng không chạm vào được.
"Này tên mặt trắng mặt bạch y, nhĩ muội yêu, ta chưa nói xong, chưa cho ngươi
đi mà ngươi dám chạy?"
Trong khi bọn hôi sam tu sĩ chật vật nuốt nước bọt, lòng buốt lạnh thì Ngụy
Tác đột nhiên chỉ ra sau lưng bọn Nam Cung Vũ Tinh.
"Ta có chạy đâu?" Bị Nam Cung Vũ Tinh kịp thời phát ra một tấm Ảo quang phù
khiến đánh lén không thành, bạch y tu sĩ nhất thời cũng không dám động thủ,
thấy Ngụy Tác chỉ vào mình thì hắn trợn tròn mắt, nghĩ lại là mình vẫn đứng
im, có chạy đâu.
"Chạy?"
Câu của Ngụy Tác vừa rời khỏi miệng, bọn hôi sam tu sĩ như tỉnh mộng, tựa đàn
ong vỡ tổ điên cuồng lao vào thông đạo.
"Chà!" Cảnh tượng này khiến bạch y tu sĩ tròn mắt, quay người bỏ chạy.
"Còn ngẩn ra làm gì, giết!"
Tiếng rít chói lói vang lên, Âm mị nhận lại được Ngụy Tác phát ra, chém vào tu
sĩ đầu hói trong bọn hôi sam tu sĩ, là kẻ gần gã nhất.
Bọn Nam Cung Vũ Tinh lập tức phản ứng, thi triển pháp khí, oanh kích bọn hôi y
tu sĩ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"A!"
Phòng ngự quang tráo của tu sĩ đầu hói không tệ, Âm mị nhận của Ngụy Tác không
hoàn toàn kích phá được mà chỉ tạo thành vô số vết rạn. Nhưng thuật pháp và
pháp khí của bọn Nam Cung Vũ Tinh tràn tới thì cả phòng ngự quang tráo lẫn
thân thể tu sĩ đầu hói bị xé tan.
Trong tích tắc, tình thế đã xoay chuyển hoàn toàn.
"Tìm cách bắt một tên, tra xem lai lịch của chúng thế nào!"
Tu sĩ Chu thiên cảnh mặt vàng đương nhiên không muốn để bọn hôi sam tu sĩ đào
tẩu, hai tay vung lên phát ra ngân quang chói lòa, hất một đại hán mặt vuông
phe địch cùng với hộ thân pháp văng vào vách đá.
Đồng thời, hắc y tu sĩ nhỏ thó bị đông cứng lúc nãy, giờ còn hơi run rẩy ấn
mạnh hai tay xuống đất, bộp một tiếng, mặt đất rung chuyển, thông đạo trước
mặt bọn hôi sam tu sĩ sụp xuống quá nửa, trong thông đạo còn mọc lên những cột
đá nhọn như mầm măng.
Ngụy Tác nuốt nhanh một viên Hồi khí đơn, đồng thời cầm sẵn một tấm Thạch trụ
phù.
Nhị giai Thạch trụ phù này gã lấy được trên mình tu sĩ mặt ngựa bị giết ở cạnh
đầm nước cùng tử bào lão đạo, chỉ cần kích phát là liên tục mọc lên trụ đá lớn
cỡ bắp đùi người. Hiện tại hắc y tu sĩ của Thiết Sách đã chấn sụp nửa thông
đạo, tấm Thạch trụ phù này xuất thủ thì lối thoát thân của bọn hôi y tu sĩ sẽ
bị trụ đá vây kín.
Bạch y tu sĩ đã cắm đầu chạy miết, ba người còn lại của bọn hôi y tu sĩ khẳng
định không phải đối thủ của Ngụy Tác và Thiết Sách.
Ngụy Tác đã thò tay ra, dồn chân nguyên lên nhưng lập tức cứng lại.
Chát! Chát!
Hai tiếng khẽ khàng như bật nút chai vang lên, thanh sam tu sĩ bên cạnh hôi y
tu sĩ và tu sĩ Chu thiên cảnh mặt vàng của Thiết Sách đều thẳng người lên,
miệng kêu ú ớ, gương mặt khô quắt đi với tốc độ cực nhanh.
Bọn Nam Cung Vũ Tinh đều tỏ ra kinh hãi, đột nhiên nhớ ra gì đó, một dải phấn
trắng từ tay Nam Cung Vũ Tinh và hôi sam tu sĩ mặt cắt không còn hột máu rải
ra.
Trong không khí đột nhiên lóe lên lam sắc huỳnh quang.
"Phệ tâm trùng!"
Ngụy Tác ngẩn ra đoạn sởn gai ốc.
Phệ tâm trùng!
Loại ngũ cấp yêu thú biết ẩn hình này không chỉ gã mà đại bộ phận cao giai tu
sĩ của Thiên Huyền đại lục chưa tận mắt thấy qua đã xuất hiện hình hài dưới
phản ứng của Bạch lân thú cốt phấn.
Hơn nữa xuất hiện trước mắt tất cả không phải một mà là bốn con Phệ tâm trùng!
Chúng có ngoại hình tương tự như bạch tuộc tròn vo, có tám cái tua rua, toàn
thân trơn bóng chất nhầy ghê người, loại chất nhầy này chạm vào Bạch lân thú
cốt phấn phát ra lam sắc huỳnh quang, cái đầu như mang cá, thậm chí không có
cả mắt, miệng dẹp lép phẳng lỳ nhưng lại mọc ra một cái ống hút có mũi nhọn.
Phệ tâm trùng hình thù ghê rợn đó từ trên nóc mộ hạ xuống, tua rua giúp chúng
đi lại trên nóc mộ như đất bằng. Trên đầu thanh sam tu sĩ bên cạnh hôi y tu sĩ
và tu sĩ Chu thiên cảnh mặt vàng của Thiết Sách lúc này đều có một con Phệ tâm
trùng, chúng như đang ôm trái dưa, ống hút cắm vào não cả hai, hút ra xoàn
xoạt.
Tích tắc Nam Cung Vũ Tinh và hôi y tu sĩ ném ra Bạch lân thú cốt phấn, một con
Phệ tâm trùng đã vô thanh vô tức đến sát đầu tu sĩ áo gai đứng cạnh Nam Cung
Vũ Tinh há miệng cắm ống quản xuống.
Ngụy Tác vì thế nhìn rõ cái ống hút từ miệng nó thò ra.
Cái ống này giống một vòi lớn, trên đầu có mũi nhọn rỗng giữa. Mũi nhọn chừng
một tấc này gặp Bạch lân thú cốt phấn thì ánh lên lam quang, bằng không không
thể nhìn rõ.
Tròng mắt tu sĩ áo gai co lại trong tích tắc, vốn với phản ứng của y, kịp thời
nhìn thấy Phệ tâm trùng thì vẫn kịp tránh đi hoặc phát ra thuật pháp, nhưng
tất cả lại nhìn thấy từ miệng Phệ tâm trùng phát ra gợn sóng trong veo, như
cái chuông trong suốt trùm lên y.
Y cứng người lập tức như hóa đá, chát một tiếng, ống hút của Phệ tâm trùng cắm
vào não y, hút ra xoàn xoạt.
Ngụy Tác chật vật nuốt nước bọt, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Ngần này tu sĩ mà không có ai, thậm chí cả lục bào lão đầu cũng không cảm tri
được Phệ tâm trùng đến từ lúc nào. Xem ra năng lực che giấu khí tức của Phệ
tâm trùng đã tới mức kinh nhân, Ngụy Tác chẳng qua may mắn hơn, cả tu sĩ Chu
thiên cảnh mặt vàng còn không kịp phản kháng đã bị hút sạch não, nếu Phệ tâm
trùng đánh lén gã thì gã cũng không thoát khỏi số phận tương tự.
Càng khiến chân tay gã mềm nhũn là còn một con Phệ tâm trùng có hình thể lớn
hơn ba con còn lại, trên làn da trơn như bong bóng cá xuất hiện những vết nhăn
rõ rệt.
Tích tắc tu sĩ áo gai bị xuyên óc, hắc y tu sĩ nhỏ thó đứng cạnh gầm vang giận
dữ, một mầm măng đá đột nhiên từ đỉnh mộ đâm xuống, nhắm vào con Phệ tâm trùng
vừa giết đồng bạn, nhưng mũi đá vừa thò ra, âm ba vô hình từ con Phệ tâm trùng
to nhất phun ra, chấn tan múi đá thành bột. Âm ba không ngừng đà lao tới,
khiến hắc y tu sĩ run người, ánh mắt đờ đẫn, đứng trơ ra như kẻ ngốc.
Đồng thời, Liễu Ngũ phát ra hỏa nhận trảm chém vào mình con Phệ tâm trùng đó
nhưng bị hất bắn ra. Thuật pháp của y hoàn toàn không làm gì được nó!
"Phệ tâm trùng trưởng lão!"
Thân phận con Phệ tâm trùng có năng lực hơn hẳn bình thường, mình đầy nếp nhăn
đó đã được tiết lộ.