Toàn Bộ Gia Tài.


Người đăng: kimdatbg

Tiếng bước chân vang lên gấp gáp, Điền chưởng quỹ đi vào, cùng đi còn có một
lão giả mặc hắc sắc bào tử, tóc ngả muối tiêu.
"Ngụy huynh đệ, muốn cầm đồ một số bảo vật?" Điền chưởng quỹ rất chuyên
nghiệp, không hỏi dò mà đi thẳng vào vấn đề.
Ngụy Tác gật đầu, "tối thế này còn làm phiền Điền chưởng quỹ."
Điền chưởng quỹ tỏ vẻ hơi ngại ngùng: "Bất quá bản các cũng như những nơi
khác, đồ đã cầm trong vòng nửa tháng không chuộc về thì coi như đã bán, phí
dùng cầm đồ cũng cao hơn ủy thác đấu giá một chút, không rõ Ngụy huynh đệ có
chấp nhận không?"
"Không thành vấn đề." Ngụy Tác nhăn nhó. Lần này ít nhất cũng đấu với ba tu sĩ
Chu thiên cảnh, trong đó có một kẻ thấp nhất cũng là Chu thiên cảnh lưỡng
trọng, không cẩn thận thì mất mạng, còn lo gì chuộc về được hay không.
"Đây là pháp y đã sửa theo yêu cầu của huynh đệ, thử xem có vừa ý không?" Điền
chưởng quỹ gật đầu, đưa cho Ngụy Tác một gói khá lớn. Vị đại chưởng quỹ Kim
Ngọc các làm việc rất rõ ràng gọn ghẽ.
"Đây là bảo y chế biến từ Hỏa phượng đỗ đâu?" Ngụy Tác hơi kinh ngạc mở ra, y
phục trong đó xám xịt, còn tệ hơn cả tấm áo gã đang mặc. Chỉ khi cầm lên mới
biến năng hơn y phục bình thường nhiều.
"Lần này ngươi tính rất khá, Ô phong tang ti gia cố cho Hỏa phượng đỗ đâu, lực
phòng ngự của pháp y này gần như linh khí rồi." Giọng lục bào lão đầu loáng
thoáng vang lên trong tai Ngụy Tác, "Bất quá trình độ của luyện khí sư Kim
Ngọc các không ra thế nào, pháp trận bố trí khá hơn tí nữa thì phẩm giai còn
cao hơn."
"Tại hạ rất vừa ý." Nghe lục bào lão đầu nói vậy, Ngụy Tác đương nhiên không
cần thử uy năng, trực tiếp cởi tấm áo xanh bằng vải thô xuống, mặc tấm áo xám
này lên, kích cỡ vừa như in.
Thấy gã vừa ý, hắc bào lão giả đứng sau lưng Điền chưởng quỹ mắt ánh lên ngạo
nghễ.
"Quả nhiên là Ngọc vân chi!" Tận lúc đó, Điền chưởng quỹ mới nhìn đến mấy thứ
mà Ngụy Tác lấy ra, thấy Ngọc vân chi lấp lánh bạch quang thì mắt lão cũng hơi
chấn động. "Âu Dương sư thúc, tiểu điệt không biết gì về Bảo nguyên ngọc hạp,
xin sư thúc xem qua bảo vật này." Nhìn thấy Bảo nguyên ngọc hạp đặt cạnh đó,
Điền chưởng quỹ quay lại, cung kính nói với hắc bào lão giả.
"Lão đầu này là sư thúc của ông ta?" Ngụy Tác cũng nhận ra thân phận hắc bào
lão giả tựa hồ còn tôn quý hơn Điền chưởng quỹ.
Hắc bào lão giả mặt mũi lạnh tanh bước lên, chạm vào chất liệu Bảo nguyên ngọc
hạp, cầm một cọng Ngân chúc thảo bỏ vào, nhìn một lúc rồi gật đầu, nói với
Điền chưởng quỹ: "Đích xác là Bảo nguyên ngọc hạp."
Giọng lục bào lão đầu lại vang lên, "chắc y là luyện khí sư của Kim Ngọc các."
Ngụy Tác lúc đó không còn tâm tư nghĩ gì nữa, chỉ nhìn Điền chưởng quỹ xem lão
nói gì.
"Nói thật Bảo nguyên ngọc hạp rất quan trọng với Kim Ngọc các, bản các có
nhiều nguyên liệu cần pháp bảo thế này để giữ linh khí." Điền chưởng quỹ nói
ngay: "Nếu Ngụy huynh đệ chịu bán, lão phu sẽ bỏ ra viên hạ phẩm linh thạch
mua đứt. Nếu cầm đồ thì tối đa bản các chỉ trả được hai nghìn viên."
Ngụy Tác lắc đầu, Ngọc vân chi và Kim ti phù bút, cả Bảo nguyên ngọc hạp là
thứ lục bào lão đầu đặc biệt dặn dò phải giữ lại, "những vật này tại hạ muốn
chuộc về trong thời gian nhanh hơn, nếu ba ngày sau mà tại hạ không chuộc về
thì coi như đã bán cho Kim Ngọc các, như vậy có thể nhận được giá cao hơn
không."
Đối với Ngụy Tác mà nói, về được hay không chỉ trong một ngày, thêm mấy ngày
không có ý nghĩa gì.
Thấy gã nói vậy, Điền chưởng quỹ cũng hơi động dung, ẩn ước cảm giác được gã
sắp đi làm một việc thập phần nguy hiểm, đối với Kim Ngọc các thì việc càng
nguy hiểm, gtỷ lệ những thứ này bán đứt càng lớn, nên hơi trầm ngâm một lúc,
ông ta gật đầu: "Được, nếu là ba ngày thì lão phu trả cho Bảo nguyên ngọc hạp
này ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch."
"Còn những thứ khác?"
"Ngọc vân chi, Kim ti phù bút và nạp bảo nang, tổng cộng hai nghìn năm trăm
viên hạ phẩm linh thạch, huynh đệ thấy sao?"
"Khả dĩ." Ngụy Tác biết đem đấu giá, những thứ này không chỉ có giá đó, nhưng
lúc này mà Điền chưởng quỹ đưa giá giá này, đối với gã là chấp nhận được.
"Không rõ Kim Ngọc các và phường thị gần đây có bán thượng giai pháp khí
chăng, có Bạch lân thú cốt phấn không?" Ngừng lại một chút, gã hỏi tiếp.
Điền chưởng quỹ nhìn gã hơi kinh ngạc, "Bạch lân thú cốt phấn? Mấy hôm trước
có người đặt một lô, tối qua đã lấy đi, e rằng phường thị trong Linh Nhạc
thành đều không còn. Thượng giai pháp khí thì lão phu có thấy lấy từ Kim Ngọc
các và phường thị gần đây để huynh đệ chọn."
Ngụy Tác lạnh buốt cõi lòng, biết người của Thiết Sách tự đi săn Bạch lân thú,
xem ra họ còn chưa về Linh Nhạc thành mà định đi săn Phệ tâm trùng luôn, vậy
thì kẻ mua Bạch lân thú cốt phấn là nhóm hoàng sam tu sĩ . "Vậy xin phiền Điền
chưởng quỹ." Ngụy Tác rủa thầm bọn hạ hoàng sam tu sĩ rồi gật đầu nói.
Điền chưởng quỹ gật đầu, đưa mắt ra hiệu với hai hoa phục thiếu niên đứng đợi
ở cửa, một chốc sau, mấy hoa phục thiếu niên đã như hôm ở phách mại hội, bưng
khay đến trước mặt Ngụy Tác.
"Phong vân lý, bán linh khí, có thể khiến tu sĩ đằng không năm trượng, phong
hệ pháp khí để phi độn, tám trăm viên hạ phẩm linh thạch."
"Hắc mang hồ lô, pháp bảo phỏng chế, có thể phát ra mấy trăm mũi hắc châm, sử
dụng được nhiều lần, một nghìn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch."
"Nhật chước bảo phù, có thể tục kích phát mười lần cường quang, phá được linh
quang phòng ngự, khiến hai mắt đối thủ đau buốt, không nhìn thấy gì, phạm vi
bao trùm hai mươi trượng, hai trăm viên hạ phẩm linh thạch."
"Ngũ hành đồng hoàn, pháp bảo phỏng chế, có thể bay ra trói chân tay đối
phương, sử dụng lại được. Một nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch."
"..."
"Đồ tốt!" Lục bào lão đầu lại gào lên trong tai Ngụy Tác. Mấy thứ để trước mặt
Ngụy Tác này ít nhất cũng có giá mấy trăm viên hạ phẩm linh thạch, nhiều thứ
mà tu sĩ đẳng cấp như gã không bao giờ được thấy. Bạn đang đọc truyện được
copy tại TruyệnYY.com
Đồ ở đẳng cấp này, đối với Ngụy Tác thì càng nhiều đương nhiên càng tốt, nhưng
toàn bộ gia tài của gã chỉ có sáu nghìn viên hạ phẩm linh thạch, nên gã mượn
cớ cân nhắc, cùng lục bào lão đầu thương lượng xong thì chọn mấy món Phong vân
lý, Nhật chước bảo phù, Ngũ hành đồng hoàn, Âm lân cốt kiếm và Huyền quy
thuẫn.
Ngụy Tác tuy khác với tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng, nhưng thực lực chưa đạt
đến mức có thể ngạnh tiếp với tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng, cao hơn gã hai
cấp.
Nếu ngạnh tiếp, để tu sĩ Chu thiên cảnh thoải mái thi triển thì chắc chắn gã
tan xác.
Phong vân lý, Nhật chước bảo phù, Ngũ hành đồng hoàn đều để chạy trốn hoặc hạn
chế pháp khí của đối thủ, chỉ khi khiến đối thủ nhất thời không thi triển
được, gã đánh lén thì mới có cơ hội giết được tu sĩ Chu thiên cảnh.
Âm lân cốt kiếm và Huyền quy thuẫn, cũng có giá một nghìn năm trăm viên hạ
phẩm linh thạch như Ngũ hành đồng hoàn.
Âm lân cốt kiếm khiến gã rất xót ruột, vũ khí luyện chế từ Âm lân sa và xương
mấy loại yêu thú cũng là tiêu hao phẩm chỉ dùng được một lần. Ngụy Tác nghiến
răng mua, vì vốn đã có Âm mị nhận có uy lực tương đương với linh khí, mua thêm
pháp bảo phỏng chế có tính chất công cũng vô dụng. Uy lực của Âm lân cốt kiếm
chỉ dùng được một lần này không những không kém Âm mị nhận mà phát ra không
tiêu hao bao nhiêu chân nguyên, Âm lân sa nổ tung còn có thể đốt cháy pháp khí
của đối phương.
Ngụy Tác lo rằng vạn nhất bọn hoàng sam tu sĩ có pháp bảo phòng ngự lợi hại
nào đó, Âm mị nhận đánh lén một đòn không giết được đối phương, thì còn Âm lân
cốt kiếm này để lặp lại. Quan trọng hơn, gã lo rằng nhỡ may trong bọn chúng có
kiếm tu như hồng sam tu sĩ, hiện tại gã khó chống nổi uy lực của phi kiếm,
đành dùng Âm lân cốt kiếm đối phó.
Huyền quy thuẫn thì không có huyền hư gì, mà dùng mai của ngũ giai yêu thú
Thiết giáp nham quy luyện chế thành pháp thuẫn, uy năng phòng ngự cũng ngang
với pháp y gã đang mặc, phát rồi sẽ như cánh cửa chặn trước mặt, không cần làm
giữ nữa, hệ số an toàn sẽ tăng thêm.
Mua xong những thứ này, trừ linh thạch để đi bằng truyền tống pháp trận, còn
lại gã đem hết ra mua pháp phù nhị giai trở lên và Hồi khí tán.
Dốc hết gia tài ra trang bị, chỉ khi quyết đấu với người khác thì tu sĩ mới
làm thế.
Khiến Ngụy Tác bất lực là sau khi rời Kim Ngọc các, cơ hồ sau một chốc, gã lại
dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù, nhưng đợi đến lúc tang tảng sáng mà
không chỉ không nhận được tin của Nam Cung Vũ Tinh, cả người của Thiết Sách
cũng không ai xuất hiện.
Hoàng sam tu sĩ nói không sai, hiện tại người của Thiết Sách ở Linh Nhạc thành
đã dốc toàn bộ đi rồi!
"Con bà nó chứ!" Thấy không thể đợi được người của Thiết Sách, Ngụy Tác sau
rốt cũng nghiến răng, đi về phía truyền tống pháp trận ở thành nam.


Thông Thiên Chi Lộ - Chương #56