Người đăng: kimdatbg
Thành bắc dạ thị ồn ào, mọi cửa tiệm và gian hàng đều đông nghị người vây
quanh, chí ít có chừng hai nghìn tu sĩ tại tụ tập tại nơi náo nhiệt phi phàm
này.
Mặc tấm áo vải bố xanh cực kỳ tầm thường không khiến ai chú ý, Ngụy Tác đi
theo con đường bày đầy các gian hàng, đến quảng trường tập trung nhiều gian
hàng nhất.
Trong các gian hàng không tiếu thứ gì, ví như các loại nguyên liệu luyện khí,
các loại binh khí, pháp khí… trong đó có không ít đồt. Ngụy Tác đã quen rồi,
linh thạch cũng không còn nhiều, nhiều thứ biết rõ là không mua được nên không
buồn ngó qua một lần.
Nhưng mới được nửa đường, lục bào lão đầu đã liên tục kêu lên.
"Mua! Lưu sa phù, được đấy, săn yêu thú rất hữu dụng, mau mua đi!"
"Nhị giai Phi vân phù! Chẳng phải tiểu tử ngươi không biết phi độn thuật pháp
hả, mua nhanh."
"Dã sinh băng thứ lê, tốt quá, cho Hàn băng nha ăn mấy quả là sẽ đột phá nhất
giai, mua nhanh mua nhanh... "
"Hắc vẫn thiết! Nguyên liệu luyện chế pháp thuẫn cả địa hỏa cũng không nung
chảy được, không gờ tiểu tử kia trông còn đang ghét hơn ngươi mà lại có nguyên
liệu cỡ này! Mua nhanh đi chứ."
"..."
Cũng may lục bào lão đầu trong Dưỡng quỷ quán biết cách truyền âm, thanh âm
trực tiếp vang trong tai Ngụy Tác, bằng không mọi gian hàng nhất định sẽ hớn
hở vây lấy tiểu tử cái gì cũng muốn mua này.
"Chà!" Ngụy Tác không nén được nữa, "Lão đầu, ngươi bảo mua Lưu sa phù và Phi
vân phù thì ta còn chấp nhận được, hai thứ đó ta có thể sử dụng, nhưng Dã sinh
băng thứ lê và Hắc vẫn thiết thì ngươi nói đi, có tác dụng gì với ta. Ta mua
Dã sinh băng thứ lê xong lại đi bắt một con Hàn băng nha để ngươi cho ăn hả?
Hắc vẫn thiết cả địa hỏa cũng không luyện hóa được, ta mua về làm gì, làm gối
đầu chắc? Ngươi muốn mua cả cái tập thị này, ta sao đủ linh thạch hả? Ta còn
đang lo không kiếm đâu ra linh thạch để luyện Bổ thiên đơn."
"Khụ khụ..." Lục bào lão đầu tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, "trước đây ta thích đi
dạo tập thị kiểu này mua đồ, lần này ở trong Dưỡng quỷ quán quá lâu, mấy vạn
năm không mua gì, thực ngứa ngáy trong lòng. Bất quá tiếp theo ta sẽ chú ý,
thứ vô dụng sẽ không mua nữa, được chăng?"
"Thôi vậy", thấy lục bào lão đầu chịu nhún, Ngụy Tác sinh lòng trắc ẩn, "ngươi
thích mua đồ như thế, lần sau ta đi mua gì sẽ mang ngươi theo, ta sẽ cố kiếm
nhiều tinh thạch để ngươi được một lần mua thỏa thích. Bất quá hiện tại ta
đang hơi túng, ngươi giúp ta chọn mấy thứ hữu dụng mà không đắt."
Ngụy Tác cúi đầu nói nhỏ, người khác nhìn vào chỉ thấy gã đang tự nói một
mình, tán tu đẳng cấp như gã không khiến ai chú ý. Vừa hay lúc đó có hai tán
tu khá sung túc đi qua, nghe thấy thì nhìn nhau, tỏ vẻ cực kỳ đồng tình, "đáng
thương thật, thiếu linh thạch đến mức đầu óc có vấn đề, lại một mình lẩm bẩm,
ảo tưởng sau này kiếm nhiều linh thạch để mua thỏa thích."
"Là y." Đúng lúc đó, mục quang Ngụy Tác đột nhiên lạnh lại.
"Ai hả?" Lục bào lão đầu cảm giác được tâm tình gã đang biến hóa.
"Một tên Chu thiên cảnh nhất trọng huênh hoang, hôm trước đã cướp địa hỏa lô
phòng của ta, không vì vẫn còn một gian thì hiện giờ chúng ta không có địa hỏa
lô phòng để dùng nữa, là tên mặc hồng sắc pháp y ở đằng kia."
Ngụy Tác nhìn thấy hồng y trung niên tu sĩ mặt mày cau có, từng gặp ở phách
mại hội trường sau đó lại tranh mất địa hỏa lô phòng của gã.
"Lão đầu, y đang mua gì?" Lặng lẽ đến gần, Ngụy Tác thấy hồng y trung niên tu
sĩ đó đang mua hỏa hồng tinh sa trong tay một tu sĩ, cùng một viên khoáng
thạch lớn cỡ nắm tay màu đen ngòm, bên trong khảm một viên ngân sắc tinh thạch
cỡ hạt gạo.
"Là Hỏa vân tinh, có thể nâng cao nhiệt lực của hỏa diễm. Khối đó là Hoàng nha
đồng khoáng thạch, Hoàng nha đồng dễ dung hợp với các loại tinh kim, thường
được dùng để gia tăng độ dẻo cho phi kiếm, thai thể của pháp bảo nào nặng thì
không cần độ dẻo cao lắm." Lục bào lão đầu cười lạnh, "Nhiệt lực của Thanh
thiềm địa hỏa lô không đủ, phải dùng cả Hỏa vân tinh, cộng thêm Hoàng nha
đồng, xem ra y luyện chế phi kiếm."
"Chắc y là kiếm tu, trước đây y định mua cả Ngân cương tinh. Xem ra sau này
gặp y phải cẩn thận mới được." Ngụy Tác gật đầu, gã hiểu rõ uy lực của phi
kiếm.
Cũng lúc đó, hình như cảm nhận được ánh mắt chứa địch ý của Ngụy Tác, hồng y
trung niên tu sĩ đang nhận Hỏa vân tinh và Hoàng nha đồng khoáng đột nhiên
xoay người lại, mục quang âm trầm nhìn về phía gã.
Ngụy Tác thầm kinh hãi, lập tức ra vẻ thản nhiên, cùng mấy tu sĩ đi sang hai
gian hàng khác cạnh đó.
Hồng y trung niên tu sĩ tựa hồ tịnh không nhận ra gã, chỉ hơi liếc qua đầy
hung hãn rồi đi vào một con ngõ.
Ngụy Tác không muốn trêu vào kẻ có thể là kiếm tu đó, đợi khi y khuất bóng
trong ngõ rồi mới ngẩng lên.
"Ngươi tưởng ta là đồ ngốc hả, đồ nát bét thế này mà đòi ba trăm viên hạ phẩm
linh thạch, còn bảo là mảnh vỡ pháp bảo thần bí. Muốn chết hả?"
"Ngươi không cần thì thôi, hà tất nặng lời như thế? Tưởng ta dễ bắt nạt lắm
hả?"
Tiếng tranh cãi kịch liệt vang lên từ một giang hàng cách đó không xa.
"Mảnh vỡ pháp bảo?"
Nghe thấy mấy tiếng này, Ngụy Tác cả kinh, đi nhanh đến gian hàng đó. Pháp bảo
là thứ mỗi tu sĩ đều mơ có, gã lại tận mắt thấy uy lực mảnh vỡ pháp bảo của
Nam Cung Vũ Tinh, tuy mỗi ngày chỉ có thể kích phát một lần nhưng vẫn giữ được
một phần uy năng của pháp bảo, vượt xa bán linh khí pháp bảo phỏng chế của Lâm
Đạo Nhất.
Chủ hàng là một trung niên tu sĩ mặt vuông, chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo
da, làn da ngăm ngăm, chân tay thô kệch, còn tranh cãi với y là một lam y tu
sĩ gầy nhom như cây sào trúc, mặt mũi hơi vàng vọt, chừng hai bảy, hai tám
tuổi.
Ngụy Tác theo phản xạ có điều kiện dùng Vọng khí thuật, phát hiện hai tu sĩ
này đều có tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng, có điều thần hải quang hoa không
sáng lắm, nhiều khả năng tu luyện huyền giai đê cấp công pháp. Pháp y cả hai
mặc cũng gần như nhau, tấm áo da của chủ hàng làm từ da Hắc thủy ly, pháp y
của tu sĩ gầy nhom làm từ Lam ti trúc, đẳng cấp phòng ngự tương đương với nhất
giai phòng hộ pháp phù.
Lam y tu sĩ mắt đầy sát khí nhìn chủ hàng, đối phương không chịu lép, trừng
mắt nhìn lại, tay y còn cầm một mảnh màu xám trông như nửa con dao.
"Bắt nạt ngươi? Nếu là tu sĩ khác, không có kiến thức, chẳng phải bị người lừa
mất mấy trăm viên linh thạch rồi hả?" Tu sĩ cao gầy lạnh giọng.
"Mua bán là một bên đánh, một bên đồng ý chịu đòn. Ngươi có dám phủ nhận đây
không phải là mảnh vỡ pháp bảo?" Chủ hàng cười lạnh, xòe tay lấy ra một mảnh
hồng sắc ngọc bội, dáng vẻ không cần nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
"Hỏa long bội!"
Mấy tu sĩ đứng quanh đều hít một hơi lạnh. Chủ hàng vừa lấy ra một món pháp
bảo phỏng chế nổi danh của Quy Nhất môn. Hỏa long bội cùng cấp với Hỏa phượng
đỗ đâu của Ngụy Tác, thuộc nhóm bán linh khí, chỉ có điều một là pháp bảo tấn
công, một phòng. Chủ hàng lấy ra vật này với hàm ý rất rõ, muốn tu sĩ cao gầy
biết điều một chút.
"Thế nào, ngươi tưởng có pháp bảo thì ta sợ chắc?" Mắt tu sĩ cao gầy lóe hàn
quang, vung tay lấy ra hai vật, một tấm tiểu thuẫn hình tròn lành băng, và một
tấm phù lục đầy bạch sắc cốt phiến, cả hai đều có phù văn khô lâu đầu ban.
"Bạch cốt pháp thuẫn, Cốt tiễn phù! Là đệ tử Bạch Khô tán nhân!"
Tu sĩ đứng quanh lại ồ lên. Hai vật tu sĩ cao gầy lấy ra đều là chiêu bài của
tán tu Bạch Khô tán nhân nổi danh luyện khí, Bạch Khô tán nhân là cao thủ nổi
danh ở gần Lạc Nguyệt thành, nhiều năm trước đã tu luyện đến Chu thiên cảnh
ngũ trọng. Cốt tiễn phù là hàng lão bán ra, uy lực tương đương với nhị giai
pháp phù, uy lực phòng ngự của Bạch cốt pháp thuẫn cũng ngang với nhị giai
phòng ngự pháp phù nhưng có thể liên tục sử dụng, vật này chỉ đệ tử của Bạch
Khô tán nhân mới có.
"Thế nào, đem Bạch Khô tán nhân ra dọa ta? Vô danh như ta, Bạch Khô tán nhân
dù muốn đối phó cũng không tìm được." Thân phận của tu sĩ cao gầy đã bộc lộ,
nhưng chủ hàng không hề e dè, lạnh giọng: "Ngươi muốn ngang ngược thì mời về
Lạc Nguyệt thành mà ngang ngược."
"Muốn giết ngươi mà phải cần sư tôn của ta? Ngươi có dám theo ta xuất thành
đấu pháp?" Tu sĩ cao gầy chợt nổi giận.
"Ngươi muốn chết thì ta thành toàn." Chủ hàng cũng lộ rõ sát khí, xung đột xem
ra không thể tránh khỏi. Nhưng đột nhiên có giọng nói chen vào, "Các vị, hòa
khí sinh tài, tu vi hai vị đều đã là Thần hải cảnh đệ ngũ trọng, đột phá đến
Chu thiên cảnh không còn lâu nữa, hà tất vì một chút tức giận mà xung đột, dù
thắng thì cũng khó lòng tránh khỏi tổn hao pháp khí. Hai vị đều là cao nhân,
vì mảnh vỡ pháp bảo này mà dẫn đến tranh cãi thì chi bằng để tại hạ xem qua,
tại hạ có sở thích thu gom mảnh vỡ pháp bảo từ thời thượng cổ như thế này, nếu
thích hợp thì để tại hạ mua luôn, hai vị hóa can qua thành ngọc bạch, được
chăng?"
"Các hạ muốn xem mảnh vỡ pháp bảo này?" Chủ hàng hơi kinh ngạc ngoái lại,
người nói là một tu sĩ trẻ tuổi mặc áo xanh thông thường. Vốn y cũng có chỗ e
dè Bạch Khô tán nhân, giờ có người đứng ra dàn hòa thì thật không còn gì bằng.
Tu sĩ cao gầy hừ một tiếng, kèm thêm một câu trút giận, "mảnh vỡ pháp bảo kiểu
này quá cổ xưa, tuy có vẻ còn giữ được một phần uy năng, nhưng không ai biết
cách sử dụng, có khác gì ngói nát gạch vỡ thông thường đâu."
"Ngươi... " Chủ hàng toan nổi giận, nhưng thanh y tu sĩ lại mỉm cười, cầm lấy
mảnh vỡ pháp bảo, "không hề gì, tại hạ thích thu gom đồ cổ."
Thấy thanh y tu sĩ không nghe lời khuyên, người ta lại có ý tốt dàn hòa, tu sĩ
cao gầy không tiện nói gì nữa, thậm chí thầm thấy cảm tạ, khẽ gật đầu với
thanh niên rồi hung hãn nhìn chủ hàng, đoạn bước đi.
"Mảnh vỡ kiểu này tại hạ chưa từng thấy, chi bằng các hạ bán rẻ cho tại hạ??"
Thanh y tu sĩ thoáng nhìn rồi mỉm cười với chủ hàng.
Tu sĩ áo xanh này trông khá mi thanh mục tú, tất nhiên là Ngụy Tác. Nghe gã
nói vậy, chủ hàng quay về phía tu sĩ cao gầy nhổ nước bọt, bảo ta ghét nhất
hạng cậy thế hiếp người như ngươi nhưng lại không có mấy tí bản lĩnh, rồi nói
to với Ngụy Tác, "bán cho hạng người đó phải ba trăm viên hạ phẩm linh thạch,
bất quá cho người như huynh đệ chỉ cần ba viên hạ phẩm linh thạch là được."