Người đăng: cankhonvocuc
"Những kẻ kém kiến thức nhất ta từng gặp cũng không kẻ nào kém kiến thức như
ngươi!" Lục bào lão đầu giận cơ hồ phát điên, "Dưỡng quỷ quán không phải pháp
bảo lợi hại gì, lợi hại là ta, ngươi có biết trong mấy vạn năm ta thấy bao
nhiêu thứ, học được bao nhiêu thứ không? Từ hai vạn năm trước, ta đã là bảo
bối bao người tranh đoạt, ngươi ngươi ngươi... ."
"Đợi đã, lục mao lão đầu, ngươi nói cái gì? Mấy vạn năm?"
"Không sai, từ chủ nhân đời đầu tiên luyện chế ra ta đến hiện tại đã mấy vạn
năm rồi, biết lợi hại chưa?"
"Thật hả?" Ngụy Tác đếm mấy bức tranh mỹ nữ treo bên giường, "Lục mao lão đầu,
mau cho ta biết mỹ nữ mấy vạn năm trước có xinh đẹp như mỹ nữ này không? Song
tu công pháp của các ngươi thế nào?"
"Đồ ngu xuẩn!" Lục bào lão đầu sau rốt cũng triệt để nổi đóa, "Ngươi có biết ở
tu đạo giới thì quan trọng nhất là gì không? Là kinh nghiệm! Ta kinh qua bao
đời chủ nhân như vậy, có biết bao nhiêu kinh nghiệm? Ngươi... Ngươi... ".
"Đúng thế!" Ngụy Tác sáng mắt, "Lục mao lão đầu, tức là ngươi biết rất nhiều
công pháp, mau cho ta biết mấy môn, không cần lợi hại quá vì ta chắc không học
được, chỉ cần hơn Thiên Đạo chân giải của Thiên Đạo môn một chút là được rồi."
"Chuyện đó... ta không biết công pháp tu luyện nào." Lục bào lão đầu ngân
người."Ta lại không thể tu luyện những thứ đó, hơn nữa công pháp tu luyện
không thể qua bề ngoài mà biết tu luyện theo cách nào, ta sao biết được."
"Cả công pháp tu luyện cũng không biết, ngươi còn mặt dày nói rằng trong tu
đạo giới tối trọng yếu là kinh nghiệm hả?"
"Ta biết rất nhiều phương pháp luyện đơn và luyện chế phù lục, pháp bảo!" Lục
bào lão đầu suýt phát khóc.
"Thật hả?" Mắt Ngụy Tác lại sáng rỡ, nên biết luyện đơn và luyện khí thuật là
cơ mật của các đại môn pháia, toàn Linh Nhạc thành không có mấy luyện đơn sư,
luyện khí sư. Nếu thật sự lục bào lão đầu biết nhiều công thức luyện đơn và
luyện khí thì lần này gã phát tài rồi.
"Tùy tiện cho ta một công thức để ta xem ngươi có thật sự bản lĩnh thế không
hả." Bị lão nhà quên lừa mất mười ba viên hạ phẩm linh thạch, Ngụy Tác đã mạt
rệp hết cỡ rồi, lập tức nói với đôi mắt sáng rỡ.
Đợi ta cho ngươi một công thức, ngươi còn không ngoan ngoãn cầu xin ta, ta
muốn uống gì chẳng có, lục bào lão đầu nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cho rằng
với trí óc của gã thì những thứ quá phức tạp và thâm ảo chắc không hiểu được,
nên đưa ra công thức đơn giản nhất, "Hồi khí tán, Tiểu lộ thảo, Tam dạ hoa,
Hỏa cúc căn, thành phần là ba – ba – bốn, rất dễ luyện chế được."
"Lục mao lão đầu, thật ra ngươi ở trong cái lọ nứt bao lâu rồi?"
"Gì hả? Từ khi chủ nhân đời thứ năm mươi sáu của Dưỡng quỷ quán bị đối thủ
đánh nứt thì ta không ra ngoài, nếu không nhờ người phá vỡ phù văn phong ấn
lại không phá vỡ pháp trận cũng cấp linh khí thì hôm nay ta không ra được. Để
ta nghĩ xem... ít nhất cũng một hai vạn năm rồi nhỉ?"
"Xin lỗi, nếu ta nhớ không nhầm thì Tam dạ hoa đã tuyệt chủng từ ba nghìn năm
trước." Ngụy Tác lạnh tanh nói.
"Không phải chứ? Để ta đổi sang công thức khác, nhất giai Hỏa cầu phù, Ngân
chúc thảo, Hỏa vĩ hoa, nghiến nát làm phù chỉ, dùng máu Hỏa hạt vẽ phù, phù
văn là thế này... "
"Phù văn hả, ta thấy không cần nữa." Ngụy Tác lại bắt đầu cởi thắt lưng.
"Ngươi định làm gì?" Lục bào lão đầu cả kinh thất sắc, "lẽ nào mấy thứ đó cũng
tuyệt chủng rồi?"
"Lục mao lão đầu đáng chết, ngươi muốn gạt lấy máu Hỏa hạt để uống hả? Uống
xong sẽ khôi phục nguyên khí hả? Sẽ đối phó được ta hả? Ngươi đúng là ngu
xuẩn, muốn gạt cũng phải bịa đặt cho nó giống chứ?"
"Ngươi định nói cái gì? Tuy Ngân chúc thảo hơi hiếm có nhưng công thức này
tuyệt đối không có vấn đề gì, khi xưa chủ nhân ta luyện chế phù lục này đã
phát hiện máu Hỏa hạt có thể dùng được với ta."
"Giả đò, lại còn giả đò hả." Ngụy Tác cười lạnh nhìn lục bào lão đầu, "phiền
ngươi quay mặt lại."
Lục bào lão đầu hoang mang, "quay mặt lại?"
"Ừ, ban nãy mới tưới chút nước tiểu, ngươi trông đã qua tệ rồi, nhìn mặt ngươi
ta không tưới được nữa."
"... " Nếu có thể treo cổ, lục bào lão đầu đã treo lâu rồi, "Thật ra là ngươi
có ý gì? Dù muốn tưới tiếp cũng phải để ta hiểu vì sao bị tưới chứ?"
"Được, để ta cho ngươi biết vì sao bị tưới." Ngụy Tác nhìn lão như nhìn người
dở hơi, xô cửa sổ ra.
Bên ngoài đã tạnh mưa, không khí mát lành, trên bãi đất có mấy con mèo hoang
chạy qua, và vô số cỏ dại trắng bạc đang lắc lư trong gió.
"Ngươi bảo là Ngân chúc thảo rất ít hả?" Ngụy Tác nghiêm mặt nhìn lục bào lão
đầu, "Lục mao lão quỷ, kỹ thuật diễn xuất của ngươi cũng khá, tên nhà quê hôm
nay gạt ta chắc học tự ngươi hả?"
"Không phải chứ?" Lục bào lão đầu há hốc mồm, có thể nhét nguyên trái trứng gà
vào. Mớ cỏ trắng bạc đang vươn lên đó, cọng nào cũng không khác gì cái dùi,
không phải Ngân chúc thảo là gì?
"Lão quỷ, trong ba loại ngươi nói đến trừ Hỏa hạt còn hơi khó kiếm thì hai thứ
kia đầy đường, nếu ba thứ đồ chơi này mà luyện được hỏa phù, ta mua trứng ung
về chắc cũng ấp được gà mái nhỉ? Nhanh lên, quay mặt lại đây."
"Ta hiểu rồi! Oa, ha ha ha ha."
Lục bào lão đầu ngẩn ra một chốc, đột nhiên cười to như phát cuồng.
"Lẽ nào bị ra đái vào đầu nên si ngốc rồi?" Ngụy Tác hơi kinh ngạc.
"Muốn không lợi hại cũng không được!" Lục bào lão đầu ưỡn ngực, "ta hiểu rồi,
Tam dạ hoa tuyệt chủng từ ba nghìn năm trước, Ngân chúc hoa này một vạn năm
trước rất ít nhưng giờ rất nhiều vì thời gian quá lâu, tất cả đều thay đổi!
Hiện tại Thiết tuyến thảo còn không? Lưu ly quả còn không? Nhiều hay ít? Hỏa
địa long cũng chưa tuyệt chủng chứ? Nhiều không?"
"Nhiều, nhiều lắm!" Ngụy Tác trợn tròng trắng lên.
"Ngươi vẫn chưa hiểu. Công pháp của tu đạo giới mấy vạn năm trước so với công
pháp hiện tại có giống nhau không? Khác rồi." Lục bào lão đầu không phát
cuồng, mà nói nhanh, "Thương hải tang điền, thế sự biến thiên, công pháp và
cách luyện đơn của tu đạo giới trong mấy vạn năm đã thay đổi nhiều. Tu sĩ mấy
vạn năm trước toàn dựa vào thiên địa linh mạch để tu luyện, tu sĩ sau này phần
lớn sựa vào linh dược, yêu đơn để tu luyện. Công thức này ta lấy được từ một
tiểu môn phái lúc đó, vốn không có tác dụng gì vì Ngân chúc hoa và Hỏa vĩ hoa
rất hiếm. Nhưng hiện tại, hai thứ này chỗ nào cũng có."
"Lục mao lão đầu, giờ mà ngươi còn đóng kịch hả? Ý ngươi công thức này là
thật?"
"Đương nhiên là thật, tức là pháp bảo cấp thấp nhất như ta vốn vô dụng nhưng
nhờ cơ duyên xảo hợp mà đến lúc huy hoàng nhất rồi, ta nhất định sẽ lưu danh
sử xanh, là truyền kỳ của tu đạo giới. Á! Ngươi..." Lục bào lão đầu đưa hai
tay lên trời, cực kỳ kích động, cực kỳ hào hùng, nhưng chứ nói xong thì một
bãi nước giải lại rải xuống đầu.
"Thật không chịu nổi nữa." Ngụy Tác lắc đầu, buộc thắt lưng lại.
"Đại ca, làm cách nào đại ca mới tin đây?" Lục bào lão đầu triệt để tắt tiếng,
"công thức của ta là thật, không tin cứ thử xem, nếu ta nói sai thì đại ca ném
ta xuống hố phân, bỏ đó một vạn năm."