Người đăng: kimdatbg
"Mỗi lần đi săn yêu thú đều có hai mỹ nữ đi cùng chẳng thoải mái lắm ru?"
Trước một sơn động ẩm thấp đầy lá mục, Ngụy Tác liên tục đảo qua eo và mông
Diệp Cố Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh ở trước mặt.
Lúc gặp Nam Cung Vũ Tinh tại truyền tống pháp trận của Thiên Nhất môn ở thành
nam, Ngụy Tác suýt rớt tròng, Lâm Đạo Nhất chỉ bảo là người của Thiết Sách còn
gã không ngờ người đến là nữ, lại là mỹ nữ cực kỳ bốc lửa.
Khuôn mặt Nam Cung Vũ Tinh hơi tròn, mái tóc đen dài tết thành hai bím, sáng
vẻ đầy ngọt ngào, chết người nhất là nàng khá cao, gần bằng Ngụy Tác, đôi chân
dài chắc nịch, lại mặc hồng sắc bì giáp bó sát.
Mặc giáp bó kiểu này, Nam Cung Vũ Tinh khác nào chỗ cần nhô thì nhô, chỗ cần
lõm thì lõm, khiến người ta nhìn vào mấy bộ vị là sẽ chảy máu mũi ào ào. Nghèo
như Ngụy Tác vốn nhìn ai cùng sẽ xem trên mình người ta giá trị bao nhiêu linh
thạch nhưng lần này lâu lắm gã mới phát hiện Nam Cung Vũ Tinh mặc áo do da tam
giai yêu thú Xích hỏa ly luyện chế thành. Da Xích hỏa ly được luyện chế rồi sẽ
vừa mềm vừa dai, là nguyên liệu luyện chế tiểu nội giáp tốt nhất, rất được nữ
tu tại Thiên Huyền đại lục hoan nghênh. Da Xích hỏa ly có thể chịu được thuật
pháp của tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng công kích, bất quá trên mình Xích hỏa
ly chỉ có một phần da ở lưng là sử dụng làm giáp được, tấm giáp hoàn chỉnh như
của Nam Cung Vũ Tinh ít nhất cần hai mươi con Xích hỏa ly mới đủ, giá trị
tuyệt đối trên trăm viên hạ phẩm linh thạch, dám mặc bì giáp như thế, ít nhất
cũng là tu sĩ thị Thần hải cảnh tứ trọng.
"Không, chắc là Thần hải cảnh ngũ trọng."
Gã nhìn vùng ngực căng lên đầy quyến rũ của Nam Cung Vũ Tinh, thấy thần sắc
nàng rất thant nhiên thì thầm bổ sung một câu.
Đúng như gã tính, địa phương Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi phát hiện Băng ti
thù quả nhiên không xaLinh Nhạc thành. Hiện tại cả nhóm đang đứng ở Loạn Đằng
sơn, cách Linh Nhạc thành nam chừng bảy trăm dặm, Loạn Đằng sơn ngoài mọc
nhiều cây cối cao vút còn có vô số dây leo kỳ hình quái trạng, trong núi cực
kỳ tối tăm, lại thêm hơi ẩm nhiều, mặt đất rất dính, có không ít độc xà trùng
trĩ phổ thông.
Sơn động âm u này ở trong một vạt rừng già phía sau Loạn Đằng sơn, vạt rừng
này toàn dây leo kết đầy nhưng quả có vỏ cứng màu xám tro. Bạn đang đọc truyện
được copy tại TruyệnYY.com
"Đi thôi, Băng ti thù khác với những yêu thú thông thường, chỉ khi kiếm mồi
mới chủ động mò ra, bình thường có động tĩnh gì cũng mặc, chúng ta phải vào
trong mới giết được ba con Băng ti thù."
Quan sát kỹ càng ở cửa động một lúc, Lâm Đạo Nhất như lão đại của nhóm, gật
đầu rồi cùng Nam Cung Vũ Tinh đi vào.
Lúc này Lâm Đạo Nhất muốn làm lão đại, gã hoàn toàn không có ý kiến, trong
tình huống này, người đi đầu và đi cuối cùng nguy hiểm nhất, Lâm Đạo Nhất và
Nam Cung Vũ Tinh vừa nhích người là Ngụy Tác bám theo ngay.
"Gã to xác kia cũng khá thật thà." Ngụy Tác thấy Diệp Tiêu Chính cố ý hơi lùi
lại, đi cùng Diệp Cố Vi ở phía sau.
Vào trong sơn động, Lâm Đạo Nhất đốt một sợi dây trắng lên, Ngụy Tác nhận biết
sợi dây đó luyện từ mỡ nhất cấp yêu thú Bạch tuyến ngư, đốt lên không chỉ
cuồng phong không không thổi tắt được mà thời gian cháy rất lâu, một sợi đủ
cho mấy canh giờ. Tuy lúc trước mua một viên dạ minh châu, rất hữu dụng ở chỗ
thế này, bất quá Ngụy Tác cho rằng không nên hấp dẫn chú ý của Băng ti thù,
chịu lép là hơn.
Sơn động hẹp lại dài, chỉ đủ cho hai người đi ngang nhau, chiều cao chỉ chừng
ba, bốn trượng, được ánh sáng trắng nhạt từ tay Lâm Đạo Nhất chiếu rọi, bốn
phía đều nhớp nháp, ánh lên quang hoa xanh đen, bốc mùi rữa nát.
Chỉ thế cũng không có gì, nham thạch trên đầu liên tục nhỏ nước xuống, hoàn
cảnh ác liệt này khiến Ngụy Tác rụt cổ lại.
Đi chừng hai tuần hương, cả Ngụy Tác cũng hơi hoảng với hoàn cảnh yên lặng ở
đây thì đột nhiên Lâm Đạo Nhất cùng Nam Cung Vũ Tinh căng người đứng sững lại.
Cả hai dừng bất ngờ, Ngụy Tác cùng Diệp Cố Vi đi sát Nam Cung Vũ Tinh không
kịp thu thế, toàn nhân Ngụy Tác dính sát vào Nam Cung Vũ Tinh. Eo này... đùi
này... Nam Cung Vũ Tinh mặc nhuyễn giác bó sát mềm mại, dính vào nhau thế này
khiến gã thậm chí cảm giác được hơi ấm trên da nàng, cảm giác này không khác
gì ôm một thân thể trần trụi. Thế cũng chưa hết, quan trọng hơn là Diệp Cố Vi
ở sau lưng cũng va vào gã, Ngụy Tác lại cảm giác được hai khối mềm mại dị
thường ấn vào lưng.
Phía trước là đường mét mê người, đàn hồi kinh nhân, sau lưng là hai khối mềm
mại áp vào. "Của Nam Cung Vũ Tinh dẻo quá... của Diệp Cố Vi cũng không nhỏ,
bất quá chắc của Thủy Linh Nhi lớn hơn." Ngụy Tác thấy sao mà hạnh phúc. Cùng
lúc gã áp vào mình Nam Cung Vũ Tinh, nàng khẽ hô lên đồng thời tay đưa về phía
sau đẩy khẽ. Nhưng cú đẩy này khiến toàn thân nàng cứng lại, tay nàng đẩy
trúng một vật nhạy cảm, tức thì đầu óc nổ vang, bỏ ra cũng dở, không bỏ cũng
dở.
"Chuyện gì vậy?" Giọng Diệp Tiêu Chính vang lên sau lưng, Nam Cung Vũ Tinh
nghe thấy Ngụy Tác nói đầy trấn định bên tai, "còn không bỏ à?" Mặt nàng nóng
bừng, rụt tay lại như đang nắm củ khoai nóng bỏng.
"Các vị cẩn thận, Băng ti thù ở gần đây." Lâm Đạo Nhất đi lên một bước, hơi
tránh sang một bên.
"Chết mất!" Ngụy Tác nhìn qua khe Lâm Đạo Nhất vừa chừa ra, dưới ánh lửa lấp
lánh, gã chợt hít một hơi khí lạnh, cảm giác hương diễm tiêu tan quá nửa. Sơn
động phía trước rộng ra nhiều, như một tiểu sơn cốc, mặt đất ẩm ướt đầy đá nhô
lên chất đầy thi thể các loại động vật và người. Những thi thể đó đều bị hút
khô, không hề thối rữa, trông cực kỳ đáng sợ.