Người đăng: cankhonvocuc
Ngụy Tác ném một viên dạ minh châu lớn cỡ trứng chim bồ câu phát ra bạch quang
nhu hòa vào ngực áo, rời tiệm của lão hồ ly rồi đi đến Thố Phường kiều ở thành
bắc.
Lần này gã không bám Hỏa cầu phù lấy linh thạch, lục bào lão đầu nói rất có
lý, lặp lại việc đó một lần nữa sẽ đối mặt với nguy hiểm bị các đại thế lực
trong Linh Nhạc thành chú ý. Kế hoạch hiện giờ của gã là dùng hai mươi bảy
viên hạ phẩm linh thạch còn lại mua một ít trang bị, dựa vào đó và Hỏa cầu phù
săn lấy mấy thứ về bán.
Thố Phường kiều là một cái cầu đá đen bình thường, nhưng lại cùng được xây với
Linh Nhạc thành, là một trong những công trình sớm nhất ở đây. Phía nam Thố
Phường kiều có một bức thạch tường lớn, nhiều phường thị và thương gia đều
công bố tin tức ở đây, tương đương với tấm công cáo bài lớn nhất Linh Nhạc
thành bắc. Nhận ủy thác của phường thị cùng thương gia, giúp họ thu hái nguyên
liệu cần thiết vốn là nguồn đổi lấy linh thạch tu luyện quan trọng nhất của
mọi tán tu ở Thiên Huyền đại lục.
Hồi khí tán đã hết, Thổ thuẫn bảo phù có lực phòng ngự không tệ chỉ còn sử
dụng được một lần, nên Ngụy Tác mua liền bốn bình Hồi khí tán. Tổng lượng linh
khí trong hai bình Hồi khí tán không bằng một viên hạ phẩm linh thạch, nhưng
về phương diện khôi phục chân nguyên nhanh chóng thì hạ phẩm linh thạch không
so được.
Hồi khí tán là đồ phải có của mọi tán tu cấp thấp, Ngụy Tác rất mong lục bào
lão đầu biết công thức nào đó như công thức chế tạo Hồi khí tán, nếu nguyên
liệu cũng không đáng tiền như Hỏa cầu phù thì chân chính phát tài, nhưng lục
bào lão đầu hiển nhiên không biết, nếu không đã cho gã cùng với công thức chế
tạo Hỏa cầu phù rồi.
Mua xong bốn bình Hồi khí tán, Ngụy Tác lại nghiến răng chi ra ba viên hạ phẩm
linh thạch mua một tấm nhị giai Hàn băng phù, bỏ mười lăm viên hạ phẩm linh
thạch mua một khối Linh thiên ngọc bội, một viên hạ phẩm linh thạch mua một
tấm Phong độn phù và Kim quang phù.
Hiện giờ trừ Hỏa cầu phù, gã không có pháp bảo công kích lợi hại, nhị giai Hàn
băng phù trừ tương đương với uy lực thuật pháp của tu sĩ Chu thiên cảnh nhất
trọng còn có hiệu quả đóng băng đối thủ, làm chậm động tác của địch nhân, Linh
thiên ngọc bội là một loại pháp khí của Thiên Nhất môn, kỳ phát ra linh quang
tráo có lực phòng ngự ngang với Thổ thuẫn bảo phù, bất quá pháp khí này không
chỉ sử dụng được năm lần mà sau khi kích phát có thể tự động cảm ứng nguyên
khí chung quanh biến hóa, trong tình huống bị đánh lén, linh quang tráo sẽ tự
phát ra.
Linh thiên ngọc bội có tác dụng giữ mạng ở chốn hoang nguyên đây rẫy yêu thú
là thứ Ngụy Tác đã lâu, trước kia gã không bao giờ có quá bảy viên hạ phẩm
linh thạch nên không mua được. Mua ngọc bội rồi còn mua thêm một tấm phù lục
phòng ngự Kim quang phù, vì gã cho rằng khi gặp phải yêu thú có lực công kích
không mạnh thì dùng tấm phú chỉ giá trị viên hạ phẩm linh thạch này để phòng
ngự, không cần tiêu hao uy năng của Linh thiên ngọc bội.
Viên dạ minh châu cũng tốn của gã một viên hạ phẩm linh thạch, gã mua để phòng
khi lúc ở ngoài sa vào chỗ nào tăm tối, hoặc ban đêm ở nhà luyện phù, tiểu
thạch ốc càng sáng thì tỷ lệ luyện phù thành công càng cao.
Tính toán cặn kẽ như thế nên trong túi gã giảm từ hai mươi bảy viên hạ phẩm
linh thạch xuống còn năm viên.
"Vị huynh đệ này, không biết có thể tìm chỗ nói chuyện chăng?" Đến gần một ngõ
cạnh Thố Phường kiều, đột nhiên có ba người từ phía sau xuất hiện lên tiếng
nói với gã.
Ngụy Tác hơi kinh ngạc quay lại, người nói là một đạo sĩ trẻ tuổi mặc áo xanh,
chừng hai bảy, hai tám tuổi, khuôn mặt hơi dài, dáng vẻ thập phần hòa khí, bên
cạnh là một nam một nữ, nam chừng hơn ba mươi, thân hình cao to tráng kiện,
hơn Ngụy Tác nửa cái đầu, khuôn mặt rất thật thà, mặc áo chẽ màu xanh, bên
trong y phục lấp lánh hắc sắc quang mang, tựa hồ mặc nội giáp kim loại gì đó,
sau lưng đeo một túi vải dài, có vẻ là binh khí loại nặng. Đứng cạnh nam tử
cao lớn này là một nữ tử thanh tú mặc á vàng nhạt, thêu hoa văn tường vi bằng
chỉ xanh, gương mặt trái xoan, làn da trắng ngần, có vẻ hơn Ngụy Tác vài ba
tuổi.
"Phổ thông pháp y, không đáng tiền, Huyền thiết nhuyễn nội giáp, một viên hạ
phẩm linh thạch.”
"Nữ tử này trông cũng khá... "
Vì nghèo nên có thói quen nhìn xem gia tài của ba người đã để xem có phải là
tán tu cấp thấp như gã không, lại lén nhìn sang nữ tử mặt trái xoan thanh tú,
đoạn hỏi bạch bào tu sĩ trông thập phần hòa khí, "Xin hỏi có việc gì chăng?
Hình như tại hạ không biết các vị.”
"Tại hạ Lâm Đạo Nhất, hai vị này là Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi", đạo sĩ
trẻ tuổi mặt dài mỉm cười rất lễ mạo, "Thứ cho tại hạ mạo muội, bọn tại hạ có
một nhiệm vụ có thể kiếm được không ít linh thạch, thêm một người là chắc ăn
hơn một phần, muốn mời đạo hữu gia nhập, không biết đạo hữu có hứng không?"
"Nhiệm vụ kiếm được không ít linh thạch? Là nhiệm vụ gì?" Ngụy Tác ngẩn người,
gã đương nhiên biết vài tán tu thường liên thủ tiếp nhận nhiệm vị có lợi nhuận
cao nhưng bản thân không làm nổi, có điều gã xưa nay có nguyên tắc an toàn là
nhất, nhiệm vụ thái quá nguy hiểm mà không chắc ăn thì gã không dính vào.
"Có thể tìm chỗ nói chuyện chăng?" Lâm Đạo Nhất nói với gã đầy thần bí.
Ngụy Tác nhún vai gật đầu, trong Linh Nhạc thành không thể giết người cướp
của, hơn nữa gã thấy ba người này, nhất là nữ tử mặc áo vàng nhạt cũng khá hợp
mắt.
Thấy gã gật đầu, Lâm Đạo Nhất đi trước dẫn đường, mấy người không đi xa, đến
một ngách vắng người cạnh Thố Phường kiều, xác định không có ai bám theo thì
Lâm Đạo Nhất nói khẽ, "Kỳ thực không phải nhiệm vụ, tại hạ biết tin chính xác
là ở một nơi bên ngoài Linh Nhạc thành có ba con Băng ti thù.”
"Ba con Băng ti thù?" Ngụy Tác hơi kinh ngạc, Băng ti thù là tam cấp trung
giai yêu thú, băng ti trong túi tơ rất bền dài, lại có công hiệu ngự hỏa, là
nguyên liệu thượng thặng để luyện chế tích hỏa pháp y, trọng yếu nhất là tam
cấp yêu thú đều có nội đơn, mỗi viên nội đơn tam cấp trung giai yêu thú giá
chừng năm mươi viên hạ phẩm linh thạch trở lên, cộng cả ba con Băng ti thù
thành niên lại tất giá trị sẽ vượt một trăm chín mươi viên hạ phẩm linh thạch.
Trong Thiên khung hiếm khi có yêu thú tam giai trở lên.
"Sao các vi lại mời mỗ?" Một trăm chín mươi viên hạ phẩm linh thạch đủ khiến
Ngụy Tác nghiêm túc, gã cũng không cho rằng mình đội một cái ổ gà trên đầu
trông có gì anh minh thần vũ, đi trên đường là có người không quen mời cùng
phát tài.
"Ban nãy tại phường thị bọn tại hạ mới chú ý đến huynh đệ, đã mua nhị giai Hàn
băng phù cùng Linh thiên ngọc bội.” Lâm Đạo Nhất giải thích: "Bọn tại hạ cho
rằng huynh đệ có năng lực mua những thứ đó tất thực lực không kém, bất quá nếu
quá lợi hại thì bọn tại hạ không dám mời đi giết yêu thú cùng, tu vi của các
hạ cũng tương tự bọn tại hạ, đều là Thần hải cảnh đệ tam trọng, vừa hay phù
hợp điều kiện.”
"Sao các hạ biết mỗ có tu vi Thần hải cảnh đệ tam trọng?" Ngụy Tác ngẩn người,
trừ nhiều công pháp đặc biệt khi tu luyện hữu thành thì công pháp bình thường
rất khí đoán được tu vi cao thấp, khi trước gã gặp ngân bào tiểu mỹ nữ, qua uy
lực Băng phong nhận của nàng ta mới đoán được tu vi hơn mình hai cấp.
"À, tại hạ có một môn Vọng khí thuật pháp, bất quá tu sĩ cao hơn hai cấp thì
tại hạ không nhìn ra được.” Lâm Đạo Nhất mỉm cười.
"Vọng khí thuật này thập phần hữu dụng, say này ta cũng phải nghĩ cách học
được thuật pháp kiểu này.” Ngụy Tác thầm nghĩ, mắt đảo liên hồi, "Nhưng mỗ dựa
vào đâu mà tin các vị?"
"Tung tích Băng ti thù là do huynh muội họ phát hiện, huynh đài chắc cũng biết
người của Phi Ưng rất đáng tin.” Lâm Đạo Nhất chỉ vào Diệp Tiêu Chính cùng
Diệp Cố Vi im lặng đứng bên nói.
"Các vị là người của Phi Ưng, còn là huynh muội?" Ngụy Tác biết Phi Ưng là một
tổ chức nhỏ của tán tu cấp thấp ở Lạc Nguyệt thành gần với Linh Nhạc thành
nhất, do các tán tu quen nhau tổ thành, bất quá người của Phi Ưng rất có chữ
tín, gã chỉ không nghĩ thông là Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi có bề ngoài
khác quá xa nhau, một trông thô tháp như đại tinh tinh, người còn lại da trắng
ngần, trông thập phần thanh tú, làm gì có chỗ nào giống nhau.
"Đúng, bọn mỗ là người của Phi Ưng.” Nghe gã hỏi, Diệp Tiêu Chính gật đầu, móc
trong ngực áo ra một tấm bài nhỏ do hắc sắc tinh kim chế thành có khắc hình
chim ưng đang bay. "Những người khác của Phi Ưng đang đi nhận nhiệm vụ, đến
Thái Nhất thành. Bọn tại hạ sợ lấu qua, Băng ti thù đi mất nên mới tìm Lâm Đạo
Nhất đạo hữu là chỗ quen biết, muốn nhanh chóng săn được chúng.”
"Các hạ còn chưa yên tâm thì tại hạ cho biết là để an toàn, bọn tại hạ đã mời
cả một người của Thiết Sách. Giá bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch.” Lâm Đạo
Nhất nói với Ngụy Tác, "Nếu thuận lợi mối người chúng ta cũng được chia hơn ba
mươi viên hạ phẩm linh thạch.”
"Vậy thì tại hạ sẽ đi cùng các vị.” Ngụy Tác không hề do dự gật đầu đáp ứng.
Thiết Sách tuy cũng là một tổ chức ở Linh Nhạc thành lý do tán tu tổ thành, tổ
chức kiểu này trong thành có đến mười mấy nhưng danh khí cùng quy mô của Thiết
Sách thì các tổ chức khác không so được. Trừ ai cũng là tán tu, gia nhập hay
rút lui đều không bị hạn chế, Thiết Sách có thực lực không kém gì một vài môn
phái. Người của Thiết Sách cũng rất có chữ tín, nói thu bao nhiêu linh thạch
là thu bấy nhiêu, không vì thấy nhiều là trái lời. Vì nguyên nhân này mà bao
năm nay danh khí Thiết Sách càng lúc càng lớn.
Ba mươi viên hạ phẩm linh thạch, Ngụy Tác hiện tại toàn lực luyện phù hai ngày
mới kiếm được ngần ấy. Có người của Phi Ưng và Thiết Sách chắc không vấn đề
gì, còn ba con Băng ti thù thì gã vẫn nắm trong tay hơn trăm tấm Hỏa cầu phù,
cùng lắm thì dùng đến, muốn giữ mạng khẳng định không sao.