Chuẩn Bị


Người đăng: buiquoctri1

Trong một căn phòng kín đáo gần khu vực kho củi của doanh trại Tư Lập dong
binh đoàn.

Phong đang đứng trên một cái ghế sắc mặt nghiêm nghị nhìn bảy người trước mặt,
bảy người lần lượt là Lâm Trường Khôn, Phương Minh, La Hạo, Thiên Nam, Cao
Bính, Vân Sang và Quan Long.

Lão nhị Lâm Trường Khôn là quân sư trong hội, năm nay 16 tuổi, là một người
cực kỳ thông minh, tâm cơ linh mẫn, Phong gặp được Lâm Trường Khôn cách đây
bảy năm, tình cảm huynh đệ thân thiết đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Lão tam Phương Minh chính là thanh niên cao lớn vừa rồi chạy đi kêu Phong về,
năm nay 17 tuổi, dùng hai từ hữu dũng vô mưu để nói Phương Minh quả không sai
chút nào, ngay từ cái cách Phong thu thập hắn về đội cũng đã chứng minh được.

Lão tứ La Hạo, mày phượng mắt kiếm, khuôn mặt góc cạnh trông rất đẹp trai, hắn
là hoa hoa công tử nổi bậc nhất trong đám, tuy nhiên đừng nhìn bề ngoài mà
đánh giá con người hắn, tình nghĩa có đủ, ác độc dư thừa.

Lão ngũ Thiên Nam, là người có tính cách cứng nhắc nhất hội, làm việc gì cũng
có quy tắc rõ ràng, bình thường ít nói nhưng một khi mở miệng hầu hết đều là
lời vàng ngọc, Phong cho rằng như vậy.

Lão lục Cao Bính, nhiệt tình sôi nổi, là người pha trò chủ lực giúp đội ngũ
thư giản khi cần thiết.

Lão thất Vân Sang, lạnh lùng tàn nhẫn, làm việc không hề cố kỵ, sau Phong thì
tên này chính là người có bản tâm tàn ác nhất hội, đặc biệt yêu tiền như mạng.

Lão bát Quan Long, nếu ở Vương Lang có Quan Vũ tướng thì Quan Long chính là
truyền nhân của ông, mặt lúc nào cũng đỏ bừng, mình cao thước tám, so với ngưu
nhân Phương Minh thì kẻ tám lạng người nửa cân.

Tám người tám tính cách khác nhau nhưng lại đồng cảnh ngộ, đồng chí hướng, tên
nào cũng muốn trở thành tướng quân danh tiếng lẫy lừng, đồng sánh ngang với
Thập Đại Long Tướng của Vương Lang, chỉ có mười người đó mới có tư cách xưng
là tướng quân chân chính.

Và trên ngực tám người đều có tám hình xăm y chang nhau, hình xăm con mắt, bọn
họ đã dùng hình xăm ấy như một biểu tượng tượng trưng cho thân phận của mình.
Rất có thể sau này biểu tượng đó sẽ vươn xa toàn bộ nước Vương Lang.

Phong đưa mắt nhìn từng huynh đệ một lượt sau đó cao giọng nói.


  • Lời nhiều vô ích, ta chỉ muốn nói chúng ta đã chờ đợi ngày hôm nay từ rất
    lâu rồi, qua hôm nay chúng ta sẽ đạt được tự do như mình mong muốn, đầu của
    tên tạp chủng Viên Hạo sẽ là đá lót đường cho bước tiến đầu tiên của chúng ta.
    Ngày hôm nay Tư Lập doanh sẽ máu chảy thành sông, huyết nhuộm thương khung!!!


  • AAA!!!


Bảy người bên dưới đồng loạt vung đao gào lên, tên nào tên nấy tràn đầy sát
khí hận không thể xông ra ngoài chém giết tất cả ngay bây giờ.

Phong bấy giờ mới dẫn đầu mở cửa đi ra ngoài trước tiên, bảy người thấy vậy
lục tục theo sau.

Tám người di chuyển cẩn thận ngoằn ngoèo qua các con đường trong doanh trại Tư
Lập, mãi đến khi xa xa trước mắt xuất hiện một dãy nhà đơn sơ rách nát thì mới
dừng lại, Phong quay sang Lâm Trường Khôn mở miệng hỏi.


  • Lão nhị, dựa theo kế hoạch chúng ta sẽ giải phóng cho toàn bộ nô lệ trong
    doanh gây ra hỗn loạn, đúng chứ?

Lâm Trường Khôn gật đầu đáp.


  • Không sai, chỉ cần tình hình trong doanh trại hỗn loạn chúng ta sẽ tiện
    hành động hơn.


  • Tốt lắm! Lão tam, lão bát, hai người vào trong giải cứu nô lệ, bọn ta ở
    ngoài này canh chừng, nhớ xuất hiện dị động lập tức kêu lên.


  • Rõ rồi đại ca.


Phương Minh và Quan Long đồng thanh đáp sau đó lén lút men theo bờ tường xâm
nhập vào trong, ở đây Phong và những người còn lại chạy tới chỗ mấy trại canh
gác dò xét tình hình.


  • Đại ca, có ba tên, một cách chúng ta mười mét, hai tên khác ở khá xa, vị
    trí bao quát xung quanh nên tạm thời khó tiếp cận.

La Hạo vén bụi cây quan sát một chốc rồi quay đầu nói với phong.


  • Được rồi, để ta lo liệu.

Phong dắt đao ngang hông sau đó nằm rạp xuống đất lợi dụng mấy bụi cỏ che giấu
thân ảnh, tứ chi như con tắc kè chậm rãi bò từng chút một tới gần tên lính
gác.

Mắt thấy hai người chỉ còn cách nhau một cánh tay Phong trộm liếc hai tên ở
đằng xa một chút, phát hiện hai đứa nó đang trao đổi cái gì đó, không tập
trung chú ý canh gác.

Nội tâm thầm tính toán, Phong đột nhiên đứng bật dậy lấy tốc độ lôi đình một
đao chém bay đầu tên lính gác ngay cạnh, tay còn lại nhanh nhẹn tóm cái đầu
trên cao sau đó tiếp lấy thân thể không đầu đang chuẩn bị ngã xuống đất.

Kéo cái xác vào bụi rậm, hai phút sau Phong trở lại với bộ đồ lính gác, rất
nghênh ngang bước từng bước lại chỗ hai tên lính ở phía xa, tuy vệt máu trên
cổ áo khá bắt mắt nhưng nhất thời không để ý thì vẫn nhìn không ra đấy.

Thấy "đồng bọn" không chịu làm việc mà đi tới đây, một tên lính ngồi bên trái
tỏ vẻ bất mãn nói.


  • Hey, người anh em, ngươi không lo canh gác ở bên kia mà sang đây làm gì?

Phong cúi thấp đầu khẽ trả lời.


  • Cũng không có gì, ta thấy hiện tại không có việc gì làm nên qua đây định
    trò chuyện với hai ngươi chút.


  • Hừ! Đừng để đương gia bắt được, bằng không cả ngươi và ta đều gặp nguy
    hiểm...a, khoan đã, ngươi là...


Tên lính bỗng phát hiện có điểm không đúng, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã
thấy ánh đao lóe tới.

Phập!...

Đầu người bay lên cao, máu tươi nóng hổi bắn thẳng lên mặt tên lính ngồi bên
cạnh dọa cho hắn sợ ngây người, tuy nhiên tố chất tâm lý xem như tạm chấp
nhận, miệng há to định báo động nhưng quá muộn rồi.

Một bàn tay đầy lực lượng phóng tới chộp ngay cổ họng tên lính, gã hộc hộc vài
cái, hai tay giãy dụa liều mạng tháo tay Phong ra, bất quá hắn làm được sao...
Phong đã tôi luyện ngày này sang ngày khác, lực lượng trong người ngay cả trâu
đất Phương Minh cũng phải cúi đầu xưng thần, tên lính quèn này tính là cái gì.

Chẳng mấy chốc gã trút hơi thở cuối cùng, thân thể mềm oặt chết trên tay
Phong.

Thở phào một hơi, Phong thầm hô may mắn, vừa nãy chỉ cần chậm tay một chút thì
bọn hắn coi như chấm hết. Thu dọn xong hai cái xác, Phong hướng vị trí bọn Lâm
Trường Khôn vẫy tay ra hiệu.

Rất nhanh mọi người lại tụ tập, Phong bắt đầu phân công vị trí canh gác cho
họ, còn mình thì leo hẳn lên trạm gác trên cao tiến hành dò xét từ xa.

...
Chừng mười phút sau, Phương Minh cùng Quan Long mang theo một đống người già
trẻ lớn bé chạy ra từ dãy nhà dành cho nô lệ.

Dựa theo kết hoạch, hai người lập tức ra lệnh cho những người kia tản ra, mạnh
ai nấy chạy, chạy càng xa càng tốt, càng lung tung khắp nơi càng hay.

Làm xong công đoạn cuối cùng, Phương Minh và Quan Long nhìn nhau cười hắc hắc.

Phong ở trên cao thu hết thảy sự việc vào mắt, hai tay chắp sau lưng lẩm bẩm.


  • Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, giờ tới phiên các ngươi lên sàn diễn rồi
    đấy, Viên Hạo...


Thống Nhất Thiên Hạ - Chương #8