Mười Năm


Người đăng: buiquoctri1

Phong bị đưa đến một trại buôn người nằm ở góc Đông Bắc thành Thịnh Lạc, một
vị trí khá trống trải, xung quanh là những công trình đang thi công dang dở,
đoán chừng là đang được dựng lên nhằm mục đích cất chứa nô lệ.

Khoảnh khắc Phong được đưa vào buồng giam giữ tận sâu trong cùng trại nô lệ,
cậu bất chợt nhận ra có rất nhiều đứa trẻ giống như mình, đều bị nhốt trong
một khung củi chờ đợi có một vị đại gia nào đó mua đi.

Ngoại trừ tiếng gào khóc đinh tai nhức óc, Phong không hề cảm giác được thứ gì
khác, có chăng chỉ là mùi hôi thối từ phân và nước tiểu từ chỗ một vài đứa
trẻ, hẳn là vì sợ quá mà phóng xuất vô tội vạ.

Chớp đôi mắt lúng liếng nhìn quanh một lượt, Phong biết chắc số phận đã an bài
thật sự rồi, khắp nơi trong căn phòng đều có người canh gác, hoàn toàn khác
biệt với chỗ lúc trước ở Lưỡng Hà, Nguyệt Thần chỉ cần tùy tiện đột nhập liền
cứu được Khắc Lạc Đông.

Muốn từ nơi này cứu người ra, chỉ sợ khó hơn lên trời, càng đừng nói dùng sức
của nô lệ tự mình giải thoát cho mình...

Phong ở đây bốn ngày, sáng trưa chiều tối mỗi bữa có đúng một bát cơm rau cho
vào bụng, như vậy đã xem là không tệ rồi, Phong còn thấy có một số người không
được ăn một chút gì liên tục mấy ngày sau đó chịu không nổi mà ngất xỉu, bị
một số binh lính mang đi.

Hôm nay là ngày thứ năm, cánh cửa vốn dĩ phải đến trưa mới được mở ra lúc này
chợt vang lên tiếng cọt kẹt do gỗ ma sát, bốn thân ảnh cao lớn nghênh ngang
bước vào, một tên trong số đó chỉ tay về phía vài đứa trẻ trắng trẻo mập mạp,
trong đó có cả Phòng.


  • Kia...kia...kia...và kia nữa, toàn bộ đều là hàng tuyển tốt nhất từ trước
    tới nay, đoán chừng giá bán sẽ không thấp.


  • Ừm! Vậy các ngươi tới đem chúng đi tắm rửa sạch sẽ, buổi tối hội đấu giá sẽ
    được cử hành sớm hơn dự kiến, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ bận rộn lắm
    đấy.


  • Vâng!


Ba tên ăn mặc giống hạ nhân bước tới gần mấy cái củi được xếp gần Phong, đám
trẻ bị nhốt bên trong kinh hoảng thất sắc, ánh mắt nhìn về phía ba người
trưởng thành xa lạ đầy vẻ sợ hãi, có đứa nhịn không được khóc nấc lên thành
tiếng.

Một gã cười gằn hung hăng quát.


  • Khóc lóc cái gì, sắp tới các ngươi sẽ được những ông chủ giàu có mua đi,
    phải nên vui mừng mới đúng, nhìn xung quanh các ngươi đi, bọn chúng ốm o gầy
    gò xấu xí bốc mùi, số phận hết bảy phần là chết khô cũng không ai mua. Còn
    không biết đủ mà ngậm cái miệng lại?

Tiếng quát mắng quả nhiên có hiệu lực, những đứa bé kia lập tức nín bặt chỉ
dám thút thít trong cổ họng. Gã hạ nhân rất hài lòng với kết quả này, hắn
không nói thêm lời nào nữa, bước tới dùng chìa khóa mở cửa mấy khung củi gỗ ra
sau đó mang mấy đứa trẻ đi, một tên tới bắt Phong vô tình nhìn thấy vết sẹo
trên mặt cậu, hắn quay đầu hô to.


  • Đại ca! Thằng nhóc này có vết sẹo dữ tợn lắm, có cần đem đi không?

Tên lão đại có chút mập mạp liếc mắt rồi nói.


  • Cứ đem đi, Viên Hạo Đoàn Trưởng rất có hứng thú với những vết sẹo, phỏng
    chừng hắn sẽ không từ chối thằng bé đó đâu.

Nghe thấy câu này, thân hình Phong không hiểu tại sao lại rùng mình một cái,
trong lòng dâng lên một cỗ bất an không tên...

...
Thoáng cái trôi qua 10 năm, kể từ cái ngày Phong bị bán đi thì cũng là lúc cậu
bắt đầu chuỗi tháng ngày sống trong địa ngục, cho tới tận bây giờ thì chính
cậu cũng không hiểu bằng cách thần kỳ nào mà mình có thể sống sót qua khỏi.

Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác, Phong cầm trong tay một cây
búa to đùng không ngừng nện xuống miếng sắt vừa được nung nóng bên dưới, đây
chính là rèn vũ khí, một trong những công việc mà Phong phải làm trong mỗi
ngày.

Trên gương mặt kiên nghị lấm tấm đầy mồ hôi, chảy qua mắt, mũi, miệng và cả
vết sẹo ghê rợn ở mắt trái nữa, chỉ là hiện tại bên cạnh nó còn xuất hiện thêm
hai người anh em không kém phần xấu xí, một cái ngay thái dương và một cái
trên chân mày.

Bất quá Phong không hề bận tâm đến diện mạo người thấy người ghét của mình,
cậu coi nó như là chứng tích tồn tại của bản thân, nó nhắc nhở cậu rằng phải
trở nên mạnh mẽ để không chịu đựng thêm một vết thương nào như vậy nữa. Mà
đáng chú ý nhất là hình xăm trên ngực trái của Phong, cậu thỉnh thoảng cúi đầu
nhìn, trong ánh mắt toát lên vẻ cừu hận khắc cốt minh tâm.

Đó là hình xăm một con mắt màu đỏ rực trông cực kỳ sinh động, khiến người ta
khi nhìn vào liền có cảm giác như có ai đang theo dõi mình vậy. Vốn hình xăm
đó cũng không phải màu đỏ, chỉ là từ khi nó tồn tại ở trên người Phong thì đã
có thứ màu đáng sợ như vậy, trong doanh trại có không ít người cũng bị xăm
tương tự, nhưng không một ai có hình xăm màu đỏ như Phong, vì vậy cậu trở nên
riêng biệt, mà cũng chính sự riêng biệt đó đẩy cậu vào lửa ngục tăm tối suốt
mười năm ròng rã. Chẳng trách Phong lại thù hận khi nhìn nó như vậy.

Tuy nhiên không ai biết rằng, Phong không căm thù hình xăm này, dù nó đã gây
ra vô vàn đau khổ cho cậu nhưng chí ít nó vẫn là máu thịt trên người cậu. Cái
mà cậu căm thù chính là người gây nên vết xăm ấy, Lôi Tướng Viên Hạo.

Từ 10 năm trước không ngày nào Phong không trải qua địa ngục trần gian, nếu
không phải gánh chịu hành hạ biến thái của Viên Hạo thì cũng là làm việc nặng
nhọc đến mức chết đi sống lại. Như rèn vũ khí hiện tại, nếu không hoàn thành
hai mươi thanh đao nặng trong vòng 10 canh giờ thì đừng hòng nghỉ ngơi, mà
thời điểm Phong bốn năm tuổi thì lấy đâu ra sức làm được, cho dù cậu cố sức
như thế nào cũng chỉ có thể ngã đầu chịu thua, kết quả không được ăn uống đã
đành, ngược lại còn phải tiếp tục đi làm những việc nặng tàn bạo khác.

Lúc này Phong 14 tuổi, trên người cậu có tổng cộng 37 vết sẹo lớn nhỏ, trong
đó hai vết mới nhất là do Phong tự gây ra, bởi vì 37 là số lần cậu gục ngã gần
như không gượng dậy được cũng là 37 lần cậu thầm hạ quyết tâm báo thù Viên
Hạo, và quan trọng nhất là chứng tỏ sẽ không có thêm một lần nào như vậy nữa.
Phong đã đến cực hạn nhẫn nhục chịu đựng rồi.

Phong của 14 tuổi khác hoàn toàn Phong của 4 tuổi, thậm chí cho 100 người vào
đánh giá thì hết 99 người đoán cậu 20 tuổi, 1 người còn lại đoán 25 -30 tuổi,
độ tuổi mà những vị tướng trẻ tuổi thiết huyết sa trường, chinh chiến trăm
trận. Một người này đoán vậy là vì từ trong mắt Phong bắn ra tia tàn bạo hung
ác như đầu mãnh thú, sát khí cùng huyết tinh trên người cậu tỏa ra vô cùng
đáng sợ, sẽ không ai nghĩ ra được một thiếu niên 14 tuổi đã làm ra sự tình gì
mà lại cất chứa khí tức hung mãnh như vậy.

Đương nhiên họ không thể tưởng tượng ra nổi rồi, trong số những việc nặng bất
hợp lý mà Phong phải làm có "Gỗ Tùng Lâm", mà gỗ này lấy ở đâu? Rừng Mạc An
nằm ngay cạnh thành Thịnh Lạc, gỗ Tùng Lâm phải vào sâu trong rừng hơn mười
dặm may ra mới có, rừng rậm nào không có mãnh thú...Phong đã không biết bao
nhiêu lần kinh qua nguy hiểm quan đầu để mang thứ gỗ vớ vẩn đó về thỏa mãn sở
thích Viên Hạo.

Thử hỏi trên đời liệu có mấy ai ở độ tuổi như Phong làm được? Chỉ sợ không có
người thứ hai...

Nhưng nhờ vậy mà Phong đã trưởng thành nhanh đến không ngờ, không chỉ về mặt
hình thể mà còn có cả tâm tính, cậu học được nhẫn nhịn, học được tàn bạo, học
được khát máu, học được cách làm người, duy âm độc chuyên suy nghĩ làm sao
tính toán người khác thì cậu không học, căn bản là không thèm học, đối với
Phong thực lực tuyệt đối sẽ đè bẹp hết thảy âm mưu quỷ kế. Tuy nhiên học thông
mình thì vẫn phải có, mình không tính kế người khác nhưng chưa hẳn họ đã không
tính kế mình a.

Lại nói Phong nay cũng cao tới mét bảy rồi, phỏng chừng tương lai sẽ là một
hán tử cao lớn ngời ngời, thực lực mạnh yếu của một người ít nhiều có liên
quan đến hình thể, to con là một lợi thế khó có được, cơ mà to quá ngược lại
cũng không tốt.

Thời điểm Phong vừa hoàn thành xong thanh đao cuối cùng thì cặp mắt cậu tỏa ra
hào quang bức người, sát khí lẫm nhiên thô bạo bùng nổ nuốt chửng toàn bộ
thanh đao vào trong, nguyên bản đao này cậu dùng thời gian gấp ba lần bình
thường cẩn thận tỉ mỉ chế ra, hợp kim sử dụng là loại thượng đẳng trong thượng
đẳng, Phong có được là do một lần may mắn nhặt trong rừng rậm. Đao vốn đã tốt
nay càng thêm lăng lệ ác liệt hơn khi được tắm rửa bởi sát khí khủng bố của
Phong, toàn bộ cừu hận tích tụ 10 năm qua cậu dành cho một khắc cuối cùng này,
có thể tưởng tượng nó lớn đến mức nào.

Đao thành, trông bề ngoài không có gì thay đổi nhưng một khi chém ra thì uy
thế kèm theo sự sắc bén của nó sẽ là vô địch trên chiến trường, Phong rất tự
tin về điểm này.


  • Đại ca!

Đương lúc Phong chăm chú quan sát thanh đao thì một thanh âm hồn hậu vang lên,
cậu quay đầu thì thấy một thân ảnh cao lớn hướng mình chạy tới.

Dường như đã biết người kia tới là vì việc gì cho nên mở miệng hỏi ngay.


  • Đã chuẩn bị xong?


  • Vâng! Mọi người đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đại ca đến nữa thôi, bọn Viên
    Hạo khẳng định không biết chuyện gì đâu.


  • Tốt! Chúng ta tới đó đi thôi...à quên, cầm theo mấy thanh đao kia nữa.



Thống Nhất Thiên Hạ - Chương #7