Thịnh Lạc Thành


Người đăng: phongprok1

Sau bảy ngày liên tục xuyên qua từng cánh đồng, khu rừng rậm rạp thì cuối cùng
đoàn buôn người mang theo Phong cũng đến được mục tiêu, Thịnh Lạc thành, tòa
thành lớn nhất nhì khu vực phía Nam nước Vương Lang.

Thịnh Lạc, tên chả có tí nào gọi là ăn nhập với tình hình trị an nơi đây,
trong bốn thành trì nổi lên với nạn buôn bán nô lệ và sử dụng nô lệ như một
công cụ, nhu cầu trong cuộc sống thì Thịnh Lạc chiếm vị trí đầu bảng.

Kẻ cầm đầu và cũng là Lãnh Chúa của Thịnh Lạc, Phạm Minh, một bạo chúa đúng
nghĩa, cứ tưởng tượng để có được một đế quốc lấy buôn người làm sinh khí tồn
tại giữa thế giới rộng lớn thì chắc chắn người sáng lập ra nó không phải loại
tốt lành gì.

Tàn ác, vô nhân đạo, trụy lạc, hùng mạnh, bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được
mục đích, hiển nhiên tâm cơ là thứ không thể thiếu, Phạm Minh chính là con
người như vậy.

Nếu không có cái đầu nhanh nhạy thì Thịnh Lạc đã mất cách đây nhiều năm rồi,
tòa thành này tuy lớn nhưng lại nằm ở địa thế hiểm hóc, dễ thủ dễ công. Bao
quanh nó là vùng đồi nhấp nhô và tán rừng sâu hun hút, chỉ cần lợi dụng triệt
để địa thế đó liền dễ dàng đưa Thịnh Lạc vào tình cảnh nguy hiểm sống còn.

Năm năm trước, Vương Ngụy - Thống Soái của Giang Nam Chiến Hàm Long, một trong
tam đại thế lực mạnh nhất phương Nam đã từng đến và vây giết Thịnh Lạc. Vương
Ngụy chỉ thiếu một chút may mắn là có thể thâu tóm được Thịnh Lạc từ trong tay
Phạm Minh, bất quá một điều không ai ngờ được đó là Phạm Minh đã dùng gậy ông
đập lưng ông, sử dụng chính khu rừng mà Vương Ngụy dùng để bày chiến thuật cắn
ngược lại gã.

Hỏa Công!!!

Cách thức không người nào không biết, thế nhưng tại trường hợp đó lại phát huy
tác dụng đáng kinh ngạc, gần trăm vạn đại quân Giang Nam bị vây hãm trong biển
lửa tiến lùi khó đi. Đến cuối cùng Vương Ngụy đành phải tung ra con bài tẩy mở
đường máu thoát khỏi biển lửa, tuy nhiên cái giá phải trả là đội quân do chính
tay Vương Ngụy đào tạo thiệt hại gần phân nửa.

Điều này khiến lửa giận của Vương Ngụy bốc cao tới đỉnh điểm, một mình hắn
cưỡii Trương Tuấn - thần mã hắn mua được từ một tay buôn có tiếng, một đường
lao thẳng lên Khổng Tước Đài (trong truyện mình nó có nghĩa là vũ khí công
thành chở người) xâm nhập tường thành.

Chiến tướng mạnh thứ sáu trong Thập Đại Long Tướng của Vương Lang lần nữa thể
hiện sức mạnh kinh khủng một người địch ngàn người của mình. Vương Ngụy độc
thân độc mã tay cầm trường đao dài hơn hai mét tả xung hữu đột gặt đầu tất cả
binh lính phe địch, những nơi mà hắn đi qua người chết như ngả rạ, mỗi một đao
chém ra đều hái xuống hơn mười đầu người.

Bóng ma khiếp sợ nhanh chóng bao trùm binh lính của Phạm Minh.

May mắn dưới trướng Phạm Minh cũng có không ít mãnh tướng, Phiên Hải, Lưu
Quang Long, Tam Lộc,... Hơn mười cái tên xuất mã bao vây Vương Ngụy triển khai
chém giết cùng hắn.

Sau hai canh giờ thảm chiến, Vương Ngụy vì kiệt sức nên bắt buộc phải rút lui,
bất quá hậu quả mà hắn để lại đủ khiến Phạm Minh ba năm cũng chưa chắc vực dậy
nổi.

Giang Nam đồng dạng tổn thất từ hỏa công không nhỏ cho nên lui quân từ bỏ ý đồ
chiếm đoạt Thịnh Lạc, có điều đây chỉ là vấn đề thời gian, tương lai Vương
Ngụy có dẫn quân đến một lần nữa hay không vẫn chưa biết, hoặc một chiến tướng
nào khác của Giang Nam chăng. Nên nhớ Chiến Hàm Long là một Lãnh Chúa đồng
thời cũng là một quân sư đỉnh cấp tồn tại trong thế giới thiếu thốn người có
đầu óc này, đâu phải đơn giản người chấp nhận dưới quyền của hắn đều là những
chiến tướng bậc nhất hiện tại.

Nói tóm lại, Thịnh Lạc căn bản không tồn tại hai chữ "yên bình".

Lại nói tới Phong, cậu đang ngồi trong củi nhìn ra đường phố nhộn nhịp, người
dân đi bên đường trông thấy thân ảnh bé nhỏ của cậu nép vào một góc trong củi,
thế nhưng ánh mắt họ không hề chứa một chút cảm thương nào.

Có chăng chỉ xem Phong như món hàng chuẩn bị lên thớt mặc người mổ xẻ, mua
bán, trao đổi với nhau.

Xã hội này chính là như vậy, ngươi phải mạnh nếu không muốn bản thân mình làm
đồ chơi cho kẻ khác, ngươi phải ác nếu không muốn mình bị tính kế, hãm hại,
ngươi phải tàn nhẫn cho dù đó có là bản thân mình, bởi vì nếu không tàn nhẫn
thì thực tại tàn khốc sẽ nuốt chửng lấy ngươi bất cứ lúc nào.

Từ vô số ánh mắt đáng ghét kia, Phong lần đầu tiên nhận ra được "chân lý"
trên, "chân lý" làm thay đổi cả cuộc đời cậu sau này.

Khiến một đứa bé mới vài tuổi đầu nảy sinh ý nghĩ đó thì khẳng định thứ mà nó
đang đấu tranh, đối mặt chắc chắn vô cùng khó coi.

Không như bao đứa trẻ khác bị nhốt trong củi khóc cha khóc mẹ, kêu gọi tình
thương giúp đỡ, Phong ngồi ôm hai đầu gối tì cằm lên trên, đôi mắt lúng liếng
ngập nước tràn đầy vẻ thanh tĩnh, tuyệt không có tí ti sợ hãi nào.

Hoặc có thể nói, Phong vốn đã như vậy rồi, từ khi sinh ra đến nay cậu chưa
từng run sợ trước bất cứ thứ gì.

Chính vì điều này nên mới dẫn đến chuỗi ngày tăm tối không lối thoát mà Phong
sắp sửa đón nhận.


Thống Nhất Thiên Hạ - Chương #6