Ngươi Tên Là Gì??


Người đăng: phongprok1

Lúc Phong tỉnh dậy thì phát hiện mình nằm trong một cái củi bằng gỗ, kích
thường có vẻ như là dành cho mấy tên cao to thành ra Phong cảm thấy không gian
trong củi rất rộng rãi.

Trong mắt Phong tràn ngập nghi hoặc, lần cuối cùng cậu có ý thức là bị đập đầu
vào một tảng đá lúc bị nước cuốn đi, về sau thì có chút cảm ứng mờ nhạt là bị
một đám người không rõ lai lịch mang về, và rồi đến khi tỉnh dậy thì đã ngồi
trong này.

Đang lúc Phong cố gắng nhớ lại chút thông tin có ích thì ngoài cửa bỗng truyền
đến tiếng bước chân khe khẽ, dù là rất nhỏ nhưng Phong vẫn nghe thấy cực kỳ rõ
ràng, cậu lập tức ngưng thần tập trung nhìn chằm chằm cánh cửa, khóe miệng nhỏ
nhắn mấp máy mấy từ chỉ có mình cậu nghe được.


  • 3...


  • 2...


  • 1...


Cạch...

Cánh cửa bật mở ngay sau khi Phong đếm xong số cuối cùng, đây là một thói quen
hay chính xác hơn là một loại bản năng mà Phong có từ nhỏ, mọi giác quan của
cậu tinh nhạy đến lạ thường, mà vấn đề này cũng không một ai biết ngoại trừ
Phong.

"Là nữ nhân??"

Đầu óc linh hoạt của Phong không ngừng xoay chuyển, người vừa mới vào cửa hành
động thập phần lén lút, cẩn thận, trên cơ thể gã mặc giáp bảo hộ chắc chắn,
khuôn mặt bị che đi bởi một tấm khăn màu đen to như khăn trải bàn.

Vẻ ngoài kín đáo khẳng định sẽ không có một người nào nhận ra được, tuy nhiên
vào trong mắt Phong thì sự cải trang che đậy đó trở nên quá vô dụng. Không
phải Phong có tầm nhìn cao hay hỏa nhãn kim tinh như mấy lão già sống lâu năm,
mà bởi vì trí nhớ cao siêu cùng với sự nhạy bén kinh người của cậu.

Binh quân là nam giới Phong đã nhìn và quan sát hằng ngày, cậu hiểu rõ cách
thức di chuyển, cử động mạnh bạo tràn trề sinh lực của họ, chưa kể đến là nam
giới dáng người sẽ có phần thô kệch hơn so với phụ nữ, bờ vai và vòng mông của
nữ nhân sẽ phát triển theo phương hướng hoàn toàn khác.

Nhờ vậy, Phong rất nhanh đã đoán ra kẻ mới đến chắc chắn là một nữ nhân, nàng
có hành động không mấy quang minh chính đại như thế kia có lẽ là vào lấy trộm
đồ vật gì đó.

Phong đưa cặp mắt tò mò nhìn chằm chằm vào nàng, một khắc cũng không rời.

Nữ chiến binh kia đồng dạng cảm nhận được mình đang bị ai đó quan sát, không
phải mới đây mà từ khi bước qua cánh cửa đã có rồi, đây là một loại giác quan
thứ sáu sau khi trải qua bao trận chiến sinh tử mới đúc kết thành. Điều này
chứng tỏ nàng là một nữ cường nhân chứ không phải loại đơn giản.

Khẽ đảo mắt một vòng, nữ chiến binh hơi có điểm giật mình khi biết người đang
theo dõi mình là một đứa bé đang bị nhốt trong củi gỗ.

"Nó phát hiện ra mình trước khi mình bước vào căn phòng này à? Điều đó sao có
thể..."

Chả trách nàng lại kinh ngạc thất thố, bởi vì khoảng cách từ cửa phòng cho tới
vị trí của Phong ước chừng gần hai mươi mét, nàng dám chắc mình đã di chuyển
như một sát thủ chuyên nghiệp cho nên nghe thấy tiếng bước chân của nàng từ
khoảng cách xa như thế là điều không có khả năng. Càng khó tin hơn khi người
làm được điều đó chỉ là một đứa bé vài tuổi đầu.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, bất quá chưa được hai giây thì
trong lòng nữ chiến binh bỗng nảy sinh một cổ thoái ý kỳ quái, loại cảm giác
này khiến nàng có chút sợ hãi khi đối diện với Phong, thậm chí là không dám
nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Hôm nay mình bị làm sao vậy?? Lúc mình ra ngoài rõ ràng rất thuận buồm xuôi
gió mà.."

Nàng thầm mắng bản thân sau đó không để ý tới Phong nữa, nơi này là trại buôn
nô lệ của Hải Quỳ, những đứa trẻ con bị bắt như Phong có không ít, cho nên
nàng cho dù có thiện tâm cũng không thể ra tay cứu giúp được, chỉ là nàng sẽ
nhớ rõ gương mặt cậu, còn vì cái gì phải làm như vậy thì ngay cả bản thân nàng
cũng không giải thích được.

Bỏ qua Phong, nữ chiến binh âm thầm tìm kiếm một ai đó bên trong căn phòng,
mọi động tác của nàng đều rất linh hoạt, nhẹ nhàng, tựa như một con linh miêu
dẻo dai rà soát con mồi đang lẩn trốn, không một người nào bị nhốt trong phòng
ngoại trừ Phong phát hiện ra sự có mặt của vị khách không mời mà tới này.

Sau một hồi đi khắp căn phòng, nữ chiến binh dừng bước trước một cái củi được
làm bằng kim loại to cao hơn cả người nàng, ngồi bên trong là một thân ảnh nam
tử, vì trời tối nên không thể nhìn rõ diện mục của gã.

Cô gái cho tay vào ngực áo lấy ra một mảnh giấy nhỏ, nàng cuộn tròn nó rồi ném
trúng ngay mặt nam tử ngồi trong củi.

Bị quấy rầy khỏi dòng suy nghĩ, nam tử ngẩng đầu liếc ánh mắt hung tợn nhìn nữ
chiến binh, một cổ khí tức đáng sợ tựa hồng hoang mãnh thú từ trong người gã
bộc phát khiến toàn bộ người bị nhốt trong phòng giật mình, bọn họ nhao nhao
quay đầu nhìn về phía vị trí tỏa ra cổ khí thế cường đại đó.

Nữ chiến binh dường như không hề bị ảnh hưởng, nàng vẫn duy trì bộ dạng chỉ
vào miếng giấy nằm trên đất.


  • Là cô!!

Nam tử khẽ hô một tiếng kinh ngạc, trong ký ức của hắn chỉ có duy nhất cô gái
kia mới có thể trấn tĩnh trước khí thế khủng bố trên người hắn. Đương nhiên
nam tử đã tính tới chuyện người của mình sẽ đi cứu hắn, nhưng lại không ngờ là
người đó lại là nàng ta.

Nam tử đưa hai bàn tay bị xích chặt nhặt tờ giấy lên sau đó đọc lướt qua nội
dung bên trong một lượt.

Chừng hai phút sau gã vò nát tờ giấy rồi ngửa cổ nhìn nữ chiến binh gật đầu.


  • Ta hiểu rồi!!

Cô gái không nói câu nào cúi người lấy ra một chiếc chìa khóa đã được chuẩn bị
sẵn, thao tác mau lẹ mở cái củi sắt đưa nam tử ra ngoài.

Hai người đang loay hoay dùng sợi thép mở khóa dây xích trói buộc nam tử thì
một giọng nói non nớt bất chợt vang lên.


  • Hai người tốt nhất nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, vài phút nữa sẽ có
    một đoàn người tìm tới nơi này, theo tôi xem thì hành tung của vị tỷ tỷ đây đã
    bị bại lộ rồi.


  • Nhóc con!! Mi đang nói cái quái gì vậy??


Nam tử cao lớn dị thường hừ mũi tỏ vẻ không tin, trong mắt gã Phong còn chưa
ráo máu đầu thì biết cái gì mà nói.

Tuy nhiên hắn không tin thì chưa chắc người khác đã như vậy, nữ chiến binh giữ
vai gã lại ánh mắt ngưng trọng nhìn Phong dò hỏi.


  • Tiểu huynh đệ!! Lời đệ nói là thật chứ??


  • Hai người có thể không tin cũng được, tôi chỉ nói vậy thôi.


Phong gật đầu nhẹ giọng đáp lời.

Nữ chiến binh không hiểu tại sao Phong lại nói vậy nhưng rốt cục vẫn lựa chọn
tin tưởng, bởi vì vẻ mặt chân thành cùng với cặp mắt trong suốt không pha chút
tạp chất đó sẽ không đánh lừa nàng, nữ chiến binh tin vào phán đoán của mình.

Hơn nữa khiến nàng quyết đoán chính là bởi vì Phong còn quá nhỏ, ở độ tuổi của
cậu khẳng định sẽ không thể nảy sinh ác ý hãm hại người khác được, dù có thì
cũng không phải sự việc quan trọng như thế này. Trên hết ý niệm cầu cứu không
tồn tại trong đôi mắt long lanh của Phong, đây là điểm duy nhất làm cho nữ
chiến binh hơi chần chừ lúc đầu.

Nên nhớ chỉ cần Phong nói muốn nàng đưa cậu ra khỏi đây thì khẳng định nàng sẽ
không chút do dự mà làm vậy, căn bản cái củi giam nhốt Phong quá đơn giản để
phá hủy, cái khó là có thêm cục tạ trên vai hai người bọn họ mà thôi, có điều
nữ chiến binh vẫn tự tin bản thân dư sức mang Phong rời khỏi nơi này mà không
chịu chút thương tổn nào.

Vậy thì tại sao Phong lại không dùng nó để đánh đổi cơ hội được sống tự do??
Nói Phong còn nhỏ cho nên không biết mình đang gặp nạn sao?? Đùa gì vậy, đây
là bản năng của động vật, một đứa bé một hai tuổi khi bị nhốt còn cảm nhận
được thì huống chi Phong.

Để chắc chắn, nữ chiến binh tiếp tục hỏi một câu.


  • Đệ có muốn ta mang đệ thoát khỏi đây không??


  • Không!!


Phong dứt khoát từ chối ngay tắp lự, không do dự dù chỉ là một khắc.

Nữ chiến binh nghi hoặc gặn hỏi.


  • Vì sao vậy?? Nơi đây là...


  • Tôi không cần sự trợ giúp từ người khác, nếu muốn thoát ra thì tôi sẽ tự
    dùng chính sức mình.


Không để nàng nói hết câu thì Phong đã cắt ngang, một cổ ngạo khí cường đại
đến nghịch lý đột ngột bộc phát, nó như một cơn đại hồng thủy quét qua toàn bộ
căn phòng khiến những người có mặt ở đây, kể cả nữ chiến binh và nam tử cao
lớn kia sững người.

Bọn họ kinh ngạc há hốc miệng hồi lâu không khép lại được, điều này tuyệt đối
không thể xảy ra trên người một đứa bé được, dù có cứng đầu đến mấy cũng không
có khả năng phát ra được cổ ngạo khí như vừa rồi.

Nữ chiến binh che mặt thẫn thờ nhìn vào Phong đến quên cả thời gian, ngày hôm
nay là lần đầu tiên nàng chứng kiến nhiều điều đáng kinh ngạc như vậy, mà tất
cả đều đến từ một đứa bé ba bốn tuổi. Nếu nói ra thì ngay chính nàng cũng
không dám tin đây là sự thật.

Mãi tới khi nghe thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch ngoài cửa thì nữ chiến binh
mới khôi phục trạng thái điềm đạm, nàng liếc mắt nhìn Phong lần cuối sau đó
nhẹ giọng hỏi.


  • Tiểu huynh đệ!! Ngươi tên là gì??


Thống Nhất Thiên Hạ - Chương #3