Đem Bán


Người đăng: phongprok1

Năm 308 lịch Phạm Vương - Tân Á.

Dạ thành và khu vực phụ cận xảy ra một trận lũ quét đáng sợ nhất trong lịch
sử, hơn một phần năm nhà cửa, hoa màu, nông điền bị cuốn trôi. Thiệt hại về
người và của là không thể đong đếm, gần 1000 người chết hoặc mất tích trong
trận lũ quét này.

Vì phía Nam nước Vương Lang là vùng làng mạc, rừng rậm khá thưa thớt cho nên
thiên tai ngập lụt thường xuyên xảy ra, người chết do chiến tranh ở nơi đây
còn không nhiều bằng việc bị thiên nhiên sát hại.

Sau trận lũ quét kinh điển, người mất nhà cửa, chồng mất vợ con, con mất cha
mẹ, thảm cảnh bi ai không sao kể xiết, kể cả một số người không có gì để mất
như Hàng Khương cũng phải chịu vết thương lòng không tài nào xóa bỏ.

Tiểu Phong cùng với căn nhà gỗ nhỏ bé mà nó sống bị cơn lũ tàn nhẫn cuốn đi.
Ngay khi hay tin sẽ có lũ quét ập đến, Hàng Khương đã cố gắng tìm tới chỗ tiểu
Phong để mang nó đi trốn nhưng vẫn là không kịp, vị trí của căn nhà nằm quá
gần với biên giới tường thành, hay nói chính xác hơn là ở tận cùng ngôi làng.

Đối với đứa bé đáng ngạc nhiên ấy cũng chỉ có duy nhất một mình Hàng Khương
cùng một vài binh lính quan tâm đến, người dân nào có xem nó là người cùng
làng, mà cho dù có không coi tiểu Phong là người ngoài đi nữa thì tại thời
điểm cấp bách đó cũng không rảnh để chiếu cố cho nó. Đứng trước thiên uy thịnh
nộ, mạng sống của mình vẫn là trên hết.

Hàng Khương trong cơn đau đớn nhịn ăn mấy ngày liền, thậm chí là đứng thẩn thờ
trước mảnh đất trống, nơi từng có sự hiện diện của một căn nhà gỗ ọp ẹp suốt
hai ngày hai đêm.

Đến cuối cùng vì quá mệt mỏi mà ngất lịm đi, tuy nhiên trong cơn mê ông vẫn
thường lẩm bẩm than khóc tiểu Phong.


  • Vì sao ông trời lại bất công đến như vậy...nó chỉ là một đứa bé...nó đâu có
    tội tình gì mà lại gieo rắt từng ấy đau thương lên người nó chứ...

Nhìn giọt nước mắt lăn dài trên má Hàng Khương, những binh lính, huynh đệ thân
tín của ông đều khóc không thành tiếng. Bọn họ biết rõ sâu thẳm trong lòng,
ông đã xem tiểu Phong như con trai của mình rồi, vậy mà trớ trêu thay ông trời
lại bắt tình cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh diễn ra.

Vài ngày sau, Hàng Khương gượng dậy từ trên giường bệnh, ông muốn lập một tế
đàn đưa tiễn số người chết trong trận lũ quét về nơi an nghỉ.

Đối với quyết định của Hàng Khương, người dân Dạ thành nhiệt liệt đồng ý trong
vô vàn nước mắt cùng nỗi tiếc thương vô hạn.

Cứ như vậy, lễ tế diễn ra trong vòng một tuần, khoảng thời gian đó người người
nhà nhà đều đeo trên đầu chiếc khăn tang màu trắng, từ người già cho tới con
nít.

...
Trở lại với nhân vật chính.

Tiểu Phong sau khi bị nước lũ cuốn đi liên tục hai ngày hai đêm, cuối cùng
trôi dạt đến vùng phụ cận của một ngôi làng "tự do" thuộc phương Nam.

Gọi là làng "tự do" là vì nơi này không có thành trì mà cũng chẳng có quân đội
bảo vệ, nó giống như một khu vực bị cô lập bởi các phương thế lực hùng mạnh
khác nhau.

Bọn họ đã cùng lập nên một hiệp ước không xảy ra chiến tranh trong làng "tự
do", mọi ân oán mâu thuẫn bắt buộc phải giải quyết ở chiến trường xung quanh
ngôi làng, nếu không sẽ bị những thế lực còn lại liên thủ tiêu diệt.

Lưỡng Hà chính là một trong số những ngôi làng "tự do" đó.

Bộ dạng của Phong lúc này rách nát không thể tả (vì bây giờ là hành trình
chính thức của main nên mình bỏ chữ "tiểu"), khắp người toàn là vết trầy xước
ghê rợn, có chỗ vẫn còn đang rỉ máu đỏ lòm.

Thân hình nhỏ bé nằm bất động trên nền đất ẩm ướt không ngừng run rẩy vì lạnh,
mặt mày tái nhợt, đôi môi thâm tím trông cực kỳ đáng thương.

Chừng hai canh giờ sau, một lữ đoàn người ngựa trên hai mươi người từ hướng
Bắc đi tới, vừa đi bọn họ vừa dời những khúc cây đổ gãy trên đường.

Nhìn quang cảnh hoang tàn một người nhịn không được lắc đầu cảm thán.


  • Ảnh hưởng tới tận đây...xem ra đám người ở tận cùng phía Nam quá xui xẻo
    rồi.


  • Ừm!! Lần đầu tiên ta thấy trận lũ quét đáng sợ như vậy, cánh rừng mỏng này
    bị tàn phá ít nhất là hai phần ba. Vậy càng khỏi phải nói ở ngay vị trí xảy ra
    kinh khủng như thế nào nữa.


  • A!! Ta nhìn thấy thứ gì đó...


Một nam tử cao to vác trên lưng một thanh trường đao thần tình kinh ngạc hét
lên, đoàn người ngựa bị tiếng hét làm cho giật mình dừng bước, bọn họ quay đầu
nghi hoặc nhìn nam nhân cao lớn.

Hắn không nói gì mà chỉ chạy thẳng đến gần bụi cây gần đó, mọi người tập trung
nhìn kỹ thì bất ngờ trông thấy một bàn tay nhỏ nhắn của con nít chìa ra.

Nam tử to con vạch bụi cỏ ra thì quả nhiên nằm bên trong là một đứa bé chừng
ba bốn tuổi, thấy khuôn mặt non nớt tím tái hết cả làm hắn tưởng rằng nó đã
chết, nhưng đến khi đặt tay lên mũi kiểm tra thì hắn giật mình phát hiện hơi
thở mặc dù rất yếu nhưng vẫn còn.


  • Ê!! Đứa bé này vẫn còn sống!!!

Lý Dực nâng đứa bé lên đồng thời hô to.

Thanh niên dẫn đầu lữ đoàn vẻ mặt có chút không tin tưởng quát.


  • Lý Dực!! Ngươi là uống nhiều rượu quá cho nên ấm đầu rồi phải không, ta xem
    đứa nhỏ đó là bị cơn lũ cuốn tới đây, ngươi nói một hài tử vài tuổi đầu làm
    sao có thể sống được trong tình cảnh như vậy???


  • Hừ! Không tin thì ngươi tự xem đi.


Lý Dực hừ lạnh trực tiếp bế thân xác nhỏ bé đến trước mặt thanh niên. Gã quan
sát hơi thở, mạch đập một lúc lâu mới dừng lại, khuôn mặt biến hóa kịch liệt.

Người xung quanh thấy thủ lĩnh bình thường điềm tĩnh lúc này lại thất thố đến
vậy thì vô cùng tò mò, bọn họ nhao nhao chạy tới xem đứa bé mà Lý Dực vừa mới
nhặt được.


  • Oa!! Nó còn sống thật này...


  • Đúng là một kỳ tích, trong cơn lũ đáng sợ như vậy mà vẫn sống được.


  • Chúng ta nên làm gì với nó đây??


  • Phạm gia!! Ngài thấy nên xử lý đứa bé này như nào??


Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía thanh niên được gọi là Phạm gia kia
chờ đợi quyết định của hắn.

Trầm ngâm giây lát, Phạm Quan Thành nheo mắt nhẹ giọng nói từng chữ.


  • Trước tiên cứu tỉnh nó sau đó bán cho bọn Hải Quỳ.


  • Bán cho Hải Quỳ?? Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy được?? Đám buôn nô lệ
    đó không việc ác nào không làm, đứa bé này rơi vào tay chúng thì cuộc đời nó
    sẽ đi về đâu??


Nam tử to con Lý Dực tức giận mắng, tính tình gã đơn giản, ngoài việc chém
giết kẻ địch ra thì cũng được xem như là trượng nghĩa. Gã cảm thấy dù thế nào
đi nữa việc bán đứa nhỏ mấy tuổi đầu này cho bọn cầm thú là điều không nên.

Phạm Quan Thành không chút bận tâm đến lời nói của Lý Dực, hắn cười lạnh hạ
giọng nói.


  • Nếu không bán đi thì chả lẽ nuôi nó à, ngươi quên chúng ta làm nghề gì rồi
    sao, Lý Dực??? Con mẹ ngươi thời gian nghỉ ngơi, chơi gái lão tử đây còn không
    có, lấy gì để nuôi một đứa con nít chứ??

Bị Phạm Quan Thành răn dạy, Lý Dực cùng những người có tâm tư cứu giúp đứa nhỏ
á khẩu không nói được lời nào. Công việc của bọn họ là lăn lộn giữa ranh giới
sinh và tử để mưu sinh, bảo vệ bản thân mình còn khó huống chi có thêm cục tạ
trên lưng.

Không phải Phạm Quan Thành tàn nhẫn, ác độc, mà là một khi sống ở cái thời đại
hỗn mang này người không vì mình trời tru đất diệt. Nếu như hắn mạnh mẽ hơn,
bờ vai vững chắc hơn thì có lẽ sẽ không đến nỗi không bảo vệ thêm được một
miệng ăn.

Mọi việc đã được nhất quyết xong xuôi, lữ đoàn tiếp tục lên đường quay về
Lưỡng Hà kết thúc chuyến đi dài đầy mệt mỏi.

Lại nói, đoàn người này chính là dong binh đoàn Phạm Thành, một tổ chức lính
đánh thuê khá nổi tiếng ở Lưỡng Hà. Đương nhiên người cầm đầu là Phạm Quan
Thành, tên tuổi của hắn thuộc top thế hệ trẻ ở khu vực phía Nam, tuy nhiên do
không hợp thời dẫn đến đắc tội với nhiều thế lực lớn, cho nên phải trốn chạy
đến Lưỡng Hà.

Trong tổ chức có một vài nhân vật có máu mặt, điển hình là Lý Dực, một ngưu
nhân chính hiệu có vũ lực mạnh đến biến thái, nói hắn một địch một trăm cũng
không quá đáng.

Còn có Hàm Long, Vương Nhĩ Khang, Sùng Minh,...có thể nói Phạm Thành ở Lưỡng
Hà rất có trọng lượng.


Thống Nhất Thiên Hạ - Chương #2