Thất Kiếm Phái


Người đăng: ThonThienQuyet

Chừng một hồi, tất cả mọi người được trắc thí hết, đứng ở bên phải, chỉ có ba
người, này ba người, ở trong mắt người thất bại, giống như một loại thiên chi
kiêu tử, cao lớn vô cùng.

Lão béo lại khinh miệt nhìn ba người, trong mắt biểu lộ ý mỉa mai không thể
nghi ngờ, cao giọng nói:


  • Tu tiên, tư chất tuy rằng trọng yếu, nhưng nghị lực lại càng quan trọng,
    những thiếu niên như các ngươi tư chất bình thường, nhưng nếu có đủ nghị lực
    cũng đều có thể trở thành ký danh đệ tử ! Các người gặp gỡ thân nhân đi, cũng
    có thể coi đây là lần cuối cùng gặp mặt.

Nghe đến như thế, trong mắt hai thiếu niên toát lên vẻ sợ hãi cùng với sự phấn
khích mờ mịch... Sau khi chào hỏi xong là lúc lên đường.

Lão béo nhướng mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, cười như không cười nhìn
Diệp Thiên một cái liền vùng tay áo xuất hiện một thanh kiếm khá to, nhìn
trông rất buồn cười, mang theo ba cái thiếu niên vũ bay vút lên không trung,
càng lúc càng xa...

Diệp Thiên cảm giác thân mình nhẹ đi, trận gió kịch liệt thổi trên mặt làm hắn
đau nhức, hắn lại cảm thấy thấy bộ thân thể này thực sự quá kém... tệ hơn là
hai người còn lại thân thể không ngừng run lẩy bẩy, sợ hãi đến nước mắt trào
ra nhưng vì sợ Tiên Gia nên không dám khóc thành lời...

Liền như vậy một lúc, con mắt hắn cũng đã bị gió thổi làm đỏ bừng, nước mắt ào
ào chảy xuống.


  • Các ngươi ba cái không muốn con mắt bị mù đi, thì nhắm mắt lại. Thanh âm
    của lão béo lại vang lên.

Không lâu sau, Diệp Thiên có thể cảm giác được thanh niên có chút thở dốc, mồ
hôi trên trán không ngừng rơi xuống.


  • Luyện Khí Sơ Kỳ a, gia hỏa này thật biết phô trương. Diệp Thiên thầm cười
    trong bụng.

Tốc độ rõ ràng chậm xuống, tiếp theo liền thấy hoa mắt, lão béo cấp tốc hạ
xuống, ở khoảng khắc rơi xuống đất, lão béo đột nhiên ngừng điều động linh
khí, trực tiếp thu hồi thanh kiếm làm ba cái thiếu niên té trên mặt đất.

Ba người vội vàng bò lên, hiện ra trước mắt của Diệp Thiên là một chỗ tựa như
tiên cảnh, non xanh nước biếc, thế ngoại đào nguyên. Từng tòa sơn phong cao
vút trong mấy, kéo dài khuất tầm mắt như hình con Rồng đang uốn lượn. Tiếng
thú kêu rống lớn rồi lại im bặt... Một cái thềm đá đường mòn vặn vẹo, từng bậc
thang dài như vô tận do ngọn núi uốn lượn mà thành, giống như đứng giữa bức
tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Lão béo nhìn vẻ mặt sợ hãi của hai thiếu niên liền hả hê cười, rồi bỗng biến
thành ngạc nhiên khi nhìn sang Diệp Thiên.


  • Khá lắm tiểu tử, phần trấn định này là lần đầu tiên ta được gặp. Ta đây
    giới thiệu một chút, nơi này gọi là Thất Kiếm Phái bên trong có bảy ngọn núi
    cũng tương ứng với Thất Đại Kiếm Pháp của Tông môn.

Thất Kiếm Phái là một trong số tu chân môn phái của Tần Quốc. 1000 năm trước
từng thống lĩnh toàn bộ Tu Chân Giới Tần quốc, có được 3 vị Nguyên Anh Kỳ mang
theo phong quang vô hạn đáng tiếc đời sau không bằng đời trước, lại xảy ra vô
số biến cố, cho đến ngày nay đã suy thoái đến mức có thể miễn cưỡng ở Tu Chân
Giới đứng vững gót chân.

Nhưng mà mặc dù như vậy, Thất Kiếm Phái đối với phàm nhân trong vòng vạn dặm
xung quanh mà nói, như cũ vẫn là mong muốn mà không thể thành.

Tiếp kiến lão béo là một cái Trung niên mặt hắc y, mang theo bộ mặt lạnh lùng
cùng với tiên phong đạo cốt, từ sơn phong hạ xuống nhẹ nhàng mà tới.


  • Thất sư đệ, ba cái thiếu niên này chính là từ thôn Diệp gia a ?

Lão béo trên mặt lộ ra vẻ cung kính, nói:


  • Đúng a, nhị sư huynh, ba người này đúng là ở thôn ấy.

Trung niên đảo mắt qua, nhìn trên người bọn Diệp Thiên nhìn đi nhìn lại vài
lần, cười nói:


  • Lần này có đến những 3 người, khí vận của ngươi thật tốt a, đi lãnh khen
    thưởng mà tu luyện tiếp đi, đừng làm mất mặt sư phụ. Ta đặc biệt tới tiến hành
    trắc thì lần này, nghe thông báo năm nay lại có nhiều hạt giống tốt.

Lão béo đồng ý, thân thể vừa động, theo đường mòn sơn phong, trong chớp mắt
liền biến mất vô ảnh.

Diệp Thiên đối với cảnh tượng trước mắt, cũng thoáng giật mình, sau một hồi
tinh thần mới thả lỏng, trong lòng cũng thấy an ủi phần nào.

Lúc này, lại có vài đạo trường kiếm quang tới gần, sau khi từng đạo kiếm quang
tiêu tán, đệ tử Thất Kiếm Phái đều đã xuất hiện, ở bên người bọn họ cũng không
ngoại lệ mang theo vài cái thiếu niên mười hai mười ba tuổi.

Những người này có nam có nữ, ở khoảng khắc hạ xuống đều ngơ ngác nhìn cảnh
vật trước mắt, trên mặt biểu tình không giống nhau.

Đệ tử Thất Kiếm Phái mang mọi người tới nơi này đứng rải rác, xen lẫn nhau nói
chuyện rồi lại đánh giá những thiếu niên này. Lại đợi một hồi, cuối cùng tất
cả thiếu niên có linh căn đều tề tựu ở đây, lúc này Trung niên hắc y nhìn lướt
qua mọi người, thanh âm không chứa bất cứ cảm tình nào, nói:


  • Bên trong các người, chỉ có cực ít vài cái sẽ được tuyển chọn làm đệ tử
    ngoại môn Thất Kiếm Phái chúng ta. Số còn lại trắc thí thất bại sẽ ở lại sơn
    môn làm đệ tử tạp dịch trong ba năm, nếu luyện khí thành công sẽ trở thành để
    tử ngoại môn. Tổng cộng có 36 người.

Trong tay Trung niên bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu, tiếng nói lại vang lên:


  • Linh Căn chia làm Ngũ Phẩm, linh căn cao thấp, quyết định các ngươi sau này
    thành tựu. Linh căn cao người, dù là thực lực bây giờ hơi kém, về sau thực lực
    cũng sẽ trở nên cực mạnh, tu luyện tốc độ sẽ phi thường nhanh, thành tựu không
    thể đoán trước. Mà Linh căn rất kém cỏi người, dù là thực lực bây giờ mạnh
    hơn, tiềm lực cũng đã đến cuối cùng, về sau khả năng không có chút nào tiến
    thêm!

Sau đó, Trung niên cao giọng tuyên bố: “Hiện tại, Linh Căn trắc thí, chính
thức bắt đầu!”


Thôn Thiên Quyết - Chương #2