Người đăng: ThonThienQuyet
Diệp Thiên nằm trên giường, đột nhiên thức tỉnh kiếp trước trí nhớ, đầu có
chút phát trướng.
Hắn kiếp trước chính là một vị Thiên Tôn, một thân tu hành đỉnh cao, thọ ngang
trời đất đứng đầu cả một vị diện, tu hành ngàn vạn năm nhưng hắn vẫn cảm thấy
mình vẫn bị ràng buộc bởi thiên đạo.
Một lần hắn du lịch vô tình đi lạc vào một giới phá toái, phát hiện ra điều
hắn cần nên hắn quyết định đánh cược để chuyển thế.
Trong lần khám phá ấy, tìm được môn Công Pháp do một vị kì tài ngút trời tự
xưng là Tà Đế sáng tạo nên. Vì môn Công Pháp ấy lấy tất cả vạn vật trong thiên
địa làm tài nguyên tu luyện.
Tà Đế tu hành đến Thiên Tiên vượt qua hư không thì vô tình thấy được Thôn
Thiên Thú thôn phệ cả một tinh cầu, từ đó qua vô số năm tìm hiểu cuối cùng
cũng hắn sáng tạo ra Công Pháp tên là Thôn Thiên Quyết. Công pháp chưa hoàn
chỉnh thì Tà Đế đã ngã xuống, đúng là trời ghét người tài.
Thôn thiên quyết đến tay của Diệp Thiên chỉ mới có 2 tầng, với kiến thức của
Thiên Tôn hắn đã hoàn thiện đến tầng thứ 5 nhưng điều kiện đầu tiên để tu
luyện là người sở hữu Ngũ Linh Căn. Đáng tiếc hắn là hỏa linh căn, một thân tu
hành đã định khó thay đổi.
Chuyển thế nói thì dễ nhưng muốn thực hiện thì cực kì khó khăn, xúc phạm đến
Thiên Đạo pháp tắc sẽ bị Thiên Uy trừng phạt dẫn đến hồn phi phách tán.
Hao tổn hơn vạn năm thu thập tài liệu để chế tạo ra một viên Đan tên là Chuyển
Thế Đan. Đan phương này cũng từ giới phá toái tìm thấy được, Diệp Thiên nghi
ngờ Thiên Đạo đã diệt đi cả một giới này vì có nhiều thứ thực sự nghịch thiên
tồn tại.
Hắn bắt đầu chậm rãi thích ứng với thân thể mới, một bên dung hợp với ký ức
của kiếp này, một bên xem xét thân thể, đồng thời dò xét cẩn thận lấy hoàn
cảnh xung quanh.
Nhìn căn phòng có vẻ đơn sơ, vật dụng thì cũng chả đáng tiền và đặt biệt hơn
là vật dụng này chỉ dành cho phàm nhân.
Bước đến gương đồng là một thân áo xám còn có vết vá vả chằng chịt, khuôn mặt
thì chả anh tuấn mất nhưng được phần chất phác với làn da đen, dáng vẻ gầy gò
đúng thật là con nhà nghèo.
"Thiên Đạo thật có ý tứ, vốn dĩ ta là một vị Thiên Tôn, bễ nghễ chúng sinh nay
chuyển thế thành một phàm nhân nhà nghèo chính hiệu. Nghĩ lại cũng đúng, nếu
không thành phàm nhân thì dễ gì qua mắt được Thiên Đạo..." - Hắn tự an ủi mình
thôi.
Trùng hợp là tên của thân thể mới này cũng tên là Diệp Thiên, tổ tiên xuất
thân từ thợ Mộc, có được cửa hiệu chuyên buôn bán sản phẩm gỗ. Nhưng chẳng may
trong mấy năm nay lão cha của hắn lại bị bệnh nên không sinh ý trong nhà càng
thêm khó khăn.
Hắn năm nay mới 12 tuổi, mẫu thân lâm bệnh mà chết khi hắn vừa tròn 1 tuổi,
không nhận được sự chăm sóc từ mẫu thân nên từ bé nên thân thể gầy yếu lại
nhiều bệnh tật.
Thấy lão cha mình bị bệnh, một mình lên rừng tìm thuốc, chẳng may ngã xuống
vực hôn mê bất tỉnh may sao được người trong thôn phát hiện cứu mang về nhưng
cũng không qua khỏi. Cũng là cơ sở để Diệp Thiên trùng sinh.
Trong lúc hôn mê thì lão cha bệnh nặng tái phát cũng qua đời.
Hắn bước ra khỏi phòng, Nhị tẩu đang chuẩn bị cơm thì thấy Diệp Thiên tỉnh lại
mừng rỡ liền nói:
Diệp Thiên ngẩn ra, trong lòng cảm thấy ấm ấp.
Nhị Tẩu ấp ấm cùng với giọng lo lắng, nói:
Cảm xúc của kiếp trước vẫn còn chi phối khi nghe đến việc Lão Ba mình đã chết,
Diệp Thiên tâm trạng cũng không ổn định nhưng rồi cũng qua rất nhanh.
"Đường đường là Thiên Tôn nay phải làm tạp dịch thật đúng là...Ài" - Diệp
Thiên thở dài và bước tới bàn ăn.
Nhị tẩu vốn thật thà, lại rất thích Diệp Thiên nên rất quan tâm tới hắn, nhìn
hắn rồi nói:
Ngày qua ngày ngày, cuối cùng ngày tuyển chọn trong lời của Nhị Tẩu cũng tới.
Dân trong thôn tụ tập lại, trưởng thôn bắt đầu ổn định lại và hô to:
Đúng lúc này, bỗng nhiên đám mây trên bầu trời lay động, một đạo kiếm quang
phá không mà đến, sau khi kiếm quang tiêu tán, trên mặt đất một lão béo với
hàm râu cá trê nhìn hèn mọn không thể tả. Ánh mắt quét qua toàn thôn, nhất là
ở trên người những tiểu tử lanh lợi, âm thanh lạnh lùng nói:
Diệp Thiên nhìn lên trong mắt có vẻ trào phúng, chửi bậy trong lòng:
Trưởng thôn vội vàng dẫn tất cả thiếu niên trong thôn, trong đó có cả Diệp
Thiên đến bên lão béo ấy, nói:
Lão béo tỏ vẻ ra cao cao tại thượng bắt đầu nói:
Thiếu niên chân khẽ run, thật cẩn thận tiến đến, tay lão béo nhân đặt trên
đỉnh đầu thiếu niên, thản nhiên nói:
Thiếu niên hình như lập tức mất đi tất cả khí lực, vẻ mặt ảm đạm, trên mắt
mang theo vẻ mờ mịt đi đến bên trái, trầm mặc không nói.
Tiếp theo lại một cái thiếu niên bị điểm trúng, thấp thỏm lo lắng tiến lên.
"Không hợp cách."
"Không hợp cách."
"Không hợp cách."
Liên tục hơn mười cái nhân, cũng đều không hợp cách, bên phải lão béo, đến bây
giờ đến một người cũng không có.
Tới lượt Diệp Thiên, lão béo bỗng nhiên sắc mặt lộ vẻ vui mừng, ngữ khí ôn
hòa, nói:
Diệp Thiên tỏ vẻ vội vàng cung kính nói:
Lão béo gật đầu, cười nói:
Thời gian trôi qua không lâu, đại bộ phận thiếu niên đều được trắc thí hết, có
thể đứng ở bên phải lão béo, chỉ có hai người.