Cuộc Sống Sủng Vật


Người đăng: longmanh40@

Bụng cảm thấy đói, Lý Long cắm đầu xuống nước để tìm cái ăn, thực
vật dưới sông cũng thật kì lạ. Có cây rễ trôi trên mặt nước còn
còn phần thân thì chúc xuống giống như củ cải bị dìm xuống, có cây
như hoa sen ngày trước nhưng bông hoa lại là màu vàng kim, còn tảo ở
đây lạ phủ lên màu đỏ chót vân vân... Cố leo lên một đài sen gần đó,
Lý Long thử cắn một ngụm tảo đỏ mà mình vừa lấy được, cũng không
tệ lắm, chua ngọt vừa phải hơi tanh mùi bùn, vào bụng thấy ấm áp,
trong ngực thấy là lạ như thêm thứ gì đó kì quái không diễn tả
nổi. Lý Long không biết rằng đó là Huyết Ngọc Thảo một loại duợc
thảo có tính ôn hòa trên thế giới này dùng để điều hòa linh khí
khi luyện đan tăng khả năng thành đan và khi ăn cũng có một phần linh
khí hòa vào cơ thể. Còn đài sen Lý Long đang đứng là một dược vật
hi hữu chỉ trồng được vài nơi tên là Thanh Tâm Liên có hiệu quả bình
tâm tĩnh khí như nghe người ta niệm phật. Đang cố nhét vài miếng tảo
đỏ vào miệng đồng thời một móng khác cũng cố đào hạt sen để nếm
thử, đột nhiên đằng sau có tiếng động cùng với giọng nói trầm ổn
của nam tử, Lý Long quay đầu nhìn lại thấy một thanh niên tầm 28 30
tuổi đang hiếu kì nhìn mình, ánh mắt thân thiện cùng với một phần
uy nghiêm. Ấn tượng của Lý Long với người nam tử này không tệ cho
đến khi người thanh niên thốt lên một câu
- Rùa đen nhỏ, mi ăn Liên ta trồng nên ta mang mi về hầm canh.
Nghe tới đây, da gà Lý Long nổi lên, từ từ lùi lại phía sau, đôi mắt
tràn đầy cảnh giác nhìn nam tử phía trước sợ cậu ta có hành động
bất thường. Khi lùi đến cuối đài sen một chân sau đã chạm tới nước,
trước mắt loé lên, Lý Long cảm thấy mình đang bị một bàn tay hữu
lực nắm nấy. Nhìn nam tử đang cười trước mắt, Lý Long than thay cho
số phận của mình, vừa mới đầu thai thành rùa đen đã phải vào nồi
nấu thành canh, đời thật bi ai a. Để chú rùa vào cái giỏ bên hông,
nam tử ngắt lấy vài đài sen cho vào hộp ngọc, quay đầu vừa đi vừa
lẩm bẩm:
- Con rùa kì quái!! Thôi kệ mang về cho Hoàng Linh chơi. Ai lại đi
nấu canh rùa bao giờ chứ.


Thôn Thiên Quy - Chương #4