Khởi Đầu


Người đăng: Erickka

Thời Mạt Thế

Chương 1: Khởi đầu

Tại một cái lán dựng tạm, nằm sát bờ tường của tòa nhà cao ốc đang xây. Một
nhóm công nhân, đang ăn uống hưởng thụ quãng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của
mình. Họ đến từ nhiều nơi, đủ mọi lứa tuổi vì đồng tiền mà bán đi mồ hôi công
sức của mình. Công việc nặng nhọc vất vả mấy ai hiểu được, nhưng có một điểm
chung họ đều không nghĩ về bản thân để làm việc này.

Và vội chén cơm đạm bạc chỉ có một miếng thịt, hai con cá khô và mấy miếng dưa
chua. Lão Vinh khó khăn nuốt xuống bụng mà không trôi, túm vội chai nước bên
cạnh uống lấy uống để. Sau cùng cũng giải quyết được bữa ăn khô khan, lão với
tay lấy chiếc radio cũ kĩ của mình kéo ăng ten lên và bật. Vặn dò qua một số
kênh rè rè, cuối cùng cũng bắt được một kênh rõ nét. Ở độ tuổi gần sáu mươi,
đáng lẽ lão phải được ở nhà hưởng thụ tuổi già để con cái nuôi. Nhưng vì hoàn
cảnh, mà ông lão già hơn tuổi này phải vất vả lăn lộn ngoài công trường. Vất
vả cả đời người, cuối cùng đổi lại được cái gì đây.

“Tút… Tút…”

“Bản tin nóng thời sự…”

“Hôm nay, ngày 23 tháng 11 năm 2025, nước nga hứng chịu đợt rét kỉ lục. Nhiều
trận bão tuyết có cường độ lớn quét qua thủ đô Matxcova, toàn thành phố bị bao
trùm bởi màu đen tăm tối lạnh giá. Nhiệt độ xuống thấp đến mức kỉ lục, hàng
trăm người xấu số bị thiệt mạng trong đợt thiên tai khủng khiếp này…”

“Cũng trong ngày, tại Nhật bản có hai đợt sóng thần khổng lồ mang mã lizu quét
qua bãi biển Okinawa. Dù được cảnh báo sơ tán, nhưng sóng thần lớn ngoài mức
dự báo. Theo thống kê, đã có hàng trăm người chết, vô số công trình bị phá
hủy. Đây là một năm đau thương của nước nhật, vì trước đó họ vừa mới hững chịu
một trận động đất mạnh 7 độ Richter phá hủy nhiều thành phố lớn…”

“ Toàn thế giới bao phủ một màu xám u ám bởi thiên tai và thảm họa tự nhiên,
hậu quả của việc biến đổi khí hậu. Các nhà khoa học dự đoán, thời gian tới sẽ
có nhiều hiện tượng thời tiết cực đoan diễn ra hơn nữa…”

“ Kết thúc bản tin quốc tế… Bây giờ là thời sự trong nước…”

“ Báo động khẩn cấp 9. Siêu bão Bigsnow vừa kết hợp với khối không khí lạnh
tràn về từ Trung quốc, khiến cho quy mô và sức tàn phá lớn gấp đôi. Sức gió
giật cấp 10 và trên cấp 10, vùng gần tâm bão có gió giật trên cấp 12, mang
theo không khí lạnh và mưa đá. Dự kiến trong 24h tới, cơn bão sẽ đổ bộ vào các
tỉnh từ Nghệ an cho đến quảng Trị. Thủ tướng chính phủ đã ban bố lệnh sơ tán
khẩn cấp, tất cả người dân di chuyển đến nơi khác tránh bão… Sau đây là đối
thoại trực tiếp với phóng viên Nam Anh, đang có mặt tai hiện trường ghi hình
về việc sơ tán..”

“ Xin chào tất cả các bạn, tôi là Nam Anh đang tường thuật trực tiếp tại tỉnh
Nghệ an. Như các bạn thấy, công tác sơ tán người dân đang diễn ra hết sức gấp
gáp. Tất cả mọi người chỉ mang đi một số vật dụng quan trọng, gia cố nhà cửa
rồi lên xe di chuyển đến nơi tránh bão. Ở đây hiện giờ mưa rất lớn kèm theo
gió giật, thời tiết xấu khiến cho việc sơ tán gặp nhiều khó khăn…”

“ Cám ơn phóng viên Nam Anh đã mạo hiểm ghi hình, tiếp theo là thông tin về
thiệt hại do khối không khí lạnh tràn về miền bắc. Các nơi như Sapa, Hà giang
vừa trải qua mưa đá và có tuyết rơi. Nhiệt độ ngoài trời có mức âm năm độ,
lạnh giá đến mặt nước đóng băng. Khí lạnh đã khiến cho hàng trăm con gia súc
chết cóng, hoa màu chết sạch mặc cho người dân tìm mọi biện pháp phòng
chống….”

“ Dự báo, khối không khí lạnh này sẽ còn kéo dài trong một vài ngày tới. Tất
cả mọi người hết sức chú ý khi ra ngoài, mặc nhiều áo ấm tránh cho việc nhiệt
độ giảm đột ngột. Không chăn thả gia súc, che kín chuồng trại và đốt lửa sưởi
ấm…”

Thở dài một hơi, lão Vinh tắt đài đi rồi nằm xuống chùm chăn cố gắng ngủ. Mấy
người bên cạnh cũng vậy, tìm đến chỗ của mình tận dụng thời gian nghỉ ít ỏi để
chợp mắt. Nhóm thợ xây khoảng gần chục người, nghe bản tin mỗi người mỗi người
một vẻ mặt. Lo lắng, nóng ruột và đau xót khi nghe bản tin thiên tai vì không
ít người có quê nhà ở vùng bão lũ. Nhưng họ chỉ là những người lao động bình
thường, ngoài cầu mong người nhà bình an ra họ có thể làm gì được nữa.

Đang ăn hăng say, Phàm đột nhiên cảm thấy yên tĩnh quá. Ngẩng đầu lên, hắn
thấy chỉ còn mỗi mình và cơm. Các cô, các chú đồng nghiệp thì ai cũng im lặng
trầm tư lo nghĩ. Hắn biết nguyên nhân, nhưng trong hoàn cảnh này có lo lắng
cũng vô ích. Suy nghĩ nhiều khiến bản thân mệt thêm, có khi còn đổ bệnh, lúc
đó mọi việc mới gọi là tồi tệ.

- Các cô các bác ăn nhiều vào chứ, tí mới có sức mà làm…! - Phàm là người
thật thà chất phác, có gì nói đấy. Nhìn thấy những người làm cùng mình phải lo
lắng suy nghĩ, hắn thẳng thắn động viên – Không ăn, tí làm chậm, đốc công lại
chửi mắng khó chịu…!

Nghe xong mặc dù không ai nói gì, nhưng nét mặt mỗi người đều có một nét gì đó
buông lỏng. Họ nhắm mắt tìm về giấc ngủ ngắn, để cơ thể nghỉ ngơi lại sức cho
buổi chiều lao động sắp tới. Thấy vậy, Phàm cũng cảm thấy yên lòng hơn. Hắn
nhanh chóng và mấy miếng cơm, húp nốt âu canh nóng rồi chuẩn bị đi nghỉ.

Đặt mình xuống tấm chiếu trên nền đất lạnh, chùm lên cái chăn mỏng. Đồng cảm
với những người bên cạnh, hắn bất chợt nghĩ về quê hương, tuổi thơ và gia đình
mình.

………….

Phàm, tên đầy đủ là Diệp Siêu Phàm. Năm nay hắn vừa tròn hai mươi tuổi, là
người trẻ tuổi nhất trong nhóm công nhân xây dựng. Độ tuổi này trong xã hội
thường là đang đi học, hay làm một công việc nhẹ nhàng nào khác. Nhưng hắn
không chọn giống vậy, hắn đến đây dưới sự giới thiệu của lão hàng xóm cũng là
sư phụ của mình. Học hết cấp ba với thành tích rất bình thường, khả năng thi
đỗ đại học không cao do hắn không được thông minh cho lắm. Hoàn cảnh gia đình
cũng không được tốt, hắn chủ động ra ngoài làm kiếm tiền để phụ thêm nuôi em
gái ăn học.

Hắn có vẻ bề ngoài rất bình thường, khuôn mặt hơi thô cười lên có chút ngốc
nghếch. Làn da ngăm đen, cao 1m65 nặng 59 cân, hắn có dáng người cân đối và
săn chắc do tập võ từ nhỏ. Mái tóc thì để lòa xòa như tổ quạ, lúc nào nhìn
cũng hơi bết bẩn do mồ hôi và quăn cháy nắng. Gia đình hắn chỉ có hai anh em
sống nương tựa vào nhau, bố mẹ hắn mất sớm do tai nạn xẹ cộ vào lúc hắn mới có
năm tuổi.

Bố mẹ hắn là cô nhi, vì duyên phận đến với nhau, cùng nhau xây dựng được một
xí nghiệp thu mua sắt vụn kha khá. Nhưng số trời không tốt, khi mà họ bắt đầu
có chút thành tựu thì lại không may ra đi. Toàn bộ gia đình chỉ có hai đứa nhỏ
mới có vài tuổi, tài sản nhanh chóng bị người khác chiếm đoạt. Chỉ còn lại sổ
bảo hiểm nhân thọ có hai đứa con đứng tên, nhờ vậy mà hai anh em nhà Phàm
không phải lưu lạc đầu đường xó chợ. May mắn hơn khi hắn được lão hàng xóm là
một cao thủ nhận làm đồ đệ, nhờ vậy mà hai anh em mới yên ổn sống không bị
cướp tiền và bắt nạt.

Em gái hắn tên Diệp Thanh Vy, năm nay 18 tuổi. Đang học năm cuối cấp ba, chuẩn
bị ôn thi lên đại học. Khác với hắn, Vy không những xinh đẹp còn thông minh
học giỏi. Vì em cũng không phải là em ruột của hắn, Vy được bố mẹ nhận nuôi
tại cô nhi viện từ nhỏ. Tuy không phải là cùng bố mẹ, nhưng cả hai còn thân
nhau hơn anh em ruột. Bố mẹ mất sớm, nên hai anh em hiểu chuyện và biết đùm
bọc lẫn nhau. Vũ rất yêu quý em gái mình, đối với hắn em chính là gia đình,
một nơi để nhớ. Với trí thông minh nổi trội, Vy không cần thi cũng được vài
trường đại học danh giá tuyển thẳng. Nhà trường còn miễn giảm học phí, chỉ cần
em đến học là được. Tuy vậy, nhưng tiền ăn tiền trọ em vẫn phải lo. Mà số tiền
bảo hiểm không còn lại nhiều, nên hắn muốn ra ngoài làm công kiếm thêm phụ em
ăn học.

Biết được ý định của hắn, sư phụ liền giới thiệu cho lên thành phố làm phụ hồ
ở chỗ người quen. Đây không chỉ là đi làm mà còn để hắn rèn luyện thân thể,
trước khi đi ông đã giáo dục hắn những tư thế để tập luyện khi làm. Chỗ người
quen nên mức lương cũng khá, chỉ cần hắn chăm chỉ là được.

……………..

Mông lung suy nghĩ, Phàm thiu thiu ngủ mặc cho tiếng còi xe ồn áo trên đường
qua lại. Bên cạnh những người khác cũng nghỉ hết rồi, họ chỉ có một tiếng để
ngủ nên không thể lãng phí vào mấy cái linh tinh khác.

Bên ngoài trời âm u giá lạnh, bầu trời dày đặc mây đen âm trầm như sắp co cơn
mưa lớn. Thỉnh thoảng một vài cơn gió bắc lùa qua làm rung lên tấm bạt, nó
thổi hơi lạnh lọt qua khe hở làm mọi người run lên co cụm lại.

Vào giữa buổi trưa, khi mà tiếng xe cũng vơi đi đáng kể. Đột nhiên, toàn thành
phố bị bao trùm bởi một màn sương mù màu xám dày. Không biết nó từ đâu tới,
lan nhanh với tốc độ chóng mặt. Tầm nhìn giảm xuống nhanh chóng, cách ba bốn
mét không nhìn rõ được người khác. Sương xám ẩm ướt, nó mang theo hơi lạnh
buốt và khiến người ta khó thở.

Cái lán với cửa mở toang, sương mù chầm chậm tràn vào bao trùm toàn bộ nơi
nghỉ của công nhân. Phàm ngay lập tức cảm nhận được điều đó, tập luyện khiến
giác quan của hắn nhạy bén hơn người thường nhiều. Giữa lúc mọi người vẫn còn
mê man ngủ, hắn dựng người đứng dậy rón rén bước ra bên ngoài.

Đập vào mắt hắn là cảnh thành phố bị sương mù bao phủ, nó dày đến mức khi hắn
nhìn lên cao không thấy nóc các tòa nhà chung cư cao tầng. Không khí ẩm lạnh
khác thường, hít thở cảm giác thấy có cái gì sệt sệt trong họng. Tuy không đến
mức ngạt thở, nhưng khá là khó chịu. Hít thở một lúc, hắn thấy đầu hơi váng và
có vẻ không khỏe. Không khí có cái gì đó, hắn lập tức lấy áo che mồm sau đó
quay lại đánh thức mọi người.

Đi được vài bước gần đến chỗ lán, đột nhiên bên trong vang lên tiếng gào thét
giãy giụa. Mọi người bên trong toán loạn chạy ra, loáng thoáng qua khe cửa hắn
thấy còn vài người đang đè chặt lên lão Vương đang điên cuồng vùng vẫy. Cảm
thấy không ổn, hắn lập tức tăng tốc chạy vào trong xem.

Lão Vương tình trạng giống như cơn động kinh, mồm súi bọt mép gầm gừ phát ra
âm thanh đáng sợ. Hai mắt đỏ ngàu điên dại, chân tay vùng vẫy điên cuồng.
Không giống như ông già nhiều tuổi, lão Vương bây giờ khỏe kinh khủng. Xem
chừng, lão có thể hất tung bốn người trung niên đang đè trên người mình bất cứ
lúc nào.

Ngay lập tức, Phàm lao tới chuẩn bị giúp đỡ khống chễ lão vương thì.

- ẦM…!

Đâu đó trong thành phố vang lên một tiếng nổ lớn rung trời, âm thanh đó làm
hắn giật mình chững lại. hắn chưa kịp có hành động, ngay sau đó liên tiếp
nhiều tiếng nổ vang lên như đánh bom.

- Rắc…! Rắc…! – Vừa hồi thần, Phàm cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung lên.
Sau đó nó nứt gãy, mặt đất nơi hắn đứng đột nhiên tách đôi ra khe hở. Phản xạ
tự nhiên, hắn bật người về đằng sau tránh thoát vết nứt.

- Bụp…! Ầm…! Ầm…!

Vừa mới bật người lui lại, mặt đất nơi Phàm đứng thụt xuống một cái khe nứt
khổng lồ. Nó kéo xuống mấy người xấu số kia và lão Vương, không dừng lại ở
đấy. Tòa nhà chung cư mà nhóm của hắn đang xây dựng, bắt đầu đổ sụp từ trên
xuống.

- CHẠY…! - Rống lên một tiếng cảnh tỉnh mọi người, Phàm tung người bật nhảy
lên bờ tường chạy ra bên ngoài. Nguy hiểm đến mức này, hắn chỉ có thể cố gắng
sống xót chứ không còn tâm trí lo thêm việc khác.

Hắn tăng tốc trên đường, né qua những mảng vỡ đổ sụp của các toàn nhà. Nhảy
qua ô tô vật cản chắn trước mặt, bỏ mặc lại đằng sau là âm thanh hỗn loạn gào
thét củng tiếng người và công trình tan vỡ. Nhưng hắn di chuyển chưa được bao
xa, mặt đất dưới chân đột nhiên chồi lên một cái gì đó đẩy hắn lên cao.

Nhún chân, tung người về đằng sau nhảy xuống. Hắn co chân, quỳ một gối xuống
tiếp đất để giảm đi phản lực. Ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn cái thứ vừa chồi
lên là một đống đá đen sì hình cầu to lớn. Bên trên nó có rất nhiều lỗ, đây
chắc chắn không phải là do con người tạo ra.

Vừa mới chồi lên không trung, mấy cái lỗ tròn trên khối đá co giãn như sắp
phóng ra một cái gì đó. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt, Phàm bật người đứng dậy
chạy khỏi đây. Nhưng hắn chưa đi được vài bước, đằng sau đột nhiên bắn đến một
khối khí cực mạnh làm hắn đập vào bờ tường bên cạnh. Cú va chạm làm hắn choáng
váng, nhưng vẫn chưa đến mức mất hết ý thức. Đang khó khăn dựng người đứng
dậy, hắn chuẩn bị chạy tiếp thì.

-ING….!

Một âm thanh chói tai vang lên, hắn cảm thấy đầu mình ong một cái. Hai mắt tối
sầm lại, hắn gục xuống sát bên cạnh một cái xe Bus đổ nằm ngang.

Tác giả: Thăng Thiên Họa

……………………………


Thời Mạt Thế - Chương #1