Chân Tướng


Người đăng: kyuka29072002

Hai ngày trôi qua. Với Tiêu Phong tựa là rất dài, hắn khẩn trương muốn trở về
gia tộc.

Hôm nay chính là ngày khai mở cánh cổng. Đối với hắn, sở hữa dòng máu yêu tộc
thì việc đi ra là dễ dàng. Vậy lẽ ra Tiêu Phong nên hợp tác với phe địch chứ?
Vấn đề là họ không có lệnh bài, cũng không phải thuộc yêu tộc. Cho nên họ cần
Tiêu Phong chia sẻ dòng máu – người mang dùng máu yêu tộc, tức phải rút máu từ
Tiêu phong mà truyền qua. Với một hai người thì không nói, nhưng với cả trăm
người như vậy thì đào đâu ra máu mà truyền cho đủ.

Vậy nên, hôm nay cũng giống như là trận chiến sinh tử của hắn, sống hay chết
sẽ được định đoạt. Mấy ngày qua, Tiêu Phong thăm dò địa hình gần con sông đồng
thời cũng kiếm chút kinh nghiệm, hắn phát hiện ra có một miệng hang tỏa ra âm
khí, bất quá với trình độ của hắn hiện tại thì vào đó bằng tự sát.

Cái năng gay gắt chiếu rọi qua từng tán lá. Thời gian chỉ còn nửa canh giờ.
Lão Thư Phúc cùng những người khác luận bàn, đối với họ việc ra khỏi đây chưa
chắc đã tốt, biết đâu Nhị thế gia vẫn chưa dứt an oán với Phật tử đây. Những
người không ưa đánh đấm hầu hết đã trên 40, nếu nói là già thì cũng chưa hẳn.
Muốn đối chọi với Thư Họa thì chỉ có Thư Phúc mới đủ khả năng, trong khi lúc
cứu Tiêu Phong đã dính chấn thương, tình hình lúc này ngày càng căng thẳng.

" Đối với chúng ta, việc ra khỏi thế giới này cũng là khá khó khăn. Phải chi
có được lệnh bài là có thể điều khiển cả không gian này." Một lão trung niên
lên tiếng.

" Đúng vậy, ngày ấy nếu chúng ta không đi vào thế giới này thì đã được ở bên
ngoài hưởng ánh mặt trời."

Nghe những lời đó, mọi người bắt đầu xôn xao, nhiều ý kiến được đưa ra khá
không khả quan cho lắm.

Để chấm dứt tình trạng này, lão Thư Phúc lên tiếng, mặc dù bị thương không nhẹ
nhưng cũng chẳng đến nỗi phải nằm liệt giường,

"Các vị xin hãy trật tự giây lát, ta có điều muốn nói."

Nghe tiếng Thư Phúc, mọi người bắt đầu ngừng lại. Mặc dù Thư Phúc không có địa
vị cao hay công lực khiến người ta phải nể sợ, nhưng hắn có một tư chất khiến
mọi người phải kính trọng. Vì vậy, những người không quá ưa đấu tranh cũng tự
bầu hắn làm người đứng đầu.

"Như các ngươi đã biết, người mang dòng máu yêu tộc đã xuất hiện. Nếu có thể
lấy được máu của hắn ta có thể ra khỏi đây, nhưng là liệu có đủ cho tất cả
chúng ta? Lâm Tự đệ tử đây là hơn cả nghìn người chung sống, liệu máu của hắn
có đủ hay không? Chưa kể nếu chỉ cho một vài người ra khỏi thì liệu Nhị thế
gia có buông tha hay không đây?"

Ngừng một chút, liếc nhìn vẻ mặt đăm chiêu của những người còn lại, Thư Phúc
tiếp tục:

"Hắn mặc dù là yêu tộc, nhưng gia gia hắn vì chúng ta mà xây nên tượng phật.
Ta nợ hắn một mối ân tình, huống chi nếu các ngươi ở ngoài thì thử hỏi có sống
nổi đến giờ không? Hưởng ánh nắng mặt trời được bao nhiêu ngày đây?"

"Vậy theo ngài nói, chúng ta phải như thế nào? Chẳng lẽ giúp hắn trốn thoát ?
Có điên mới làm vậy!”

Đúng là như vậy. Nếu để một mình Tiêu Phong thoát ra, thì cơ hội gặp lại tình
huống trời trao thế này gần như bằng không.

"Đúng vậy! Tuy nhiên…" Thư Phúc lên tiếng: "Chúng ta sẽ giúp hắn trốn thoát,
nhưng hắn sẽ phải trở lại, cùng với lệnh bài của trụ trì"

"A… là vậy sao? Có thể tin được hắn ko? Nếu hắn trở mặt thì không còn cách nào
đâu."

Nghi ngờ của mọi người là hoàn toàn đúng. Làm sao mà họ dám tin tưởng một
thằng nhóc, đã vậy hắn còn phải lo chuyện gia tộc và mẫu thân được.

"Mấy ngày qua ở cùng hắn, theo ta thấy hắn không phải là người dối trá. Với cả
nếu hắn trở mặt, chúng ta cũng đành ở đây, hưởng thụ chút cuối đời còn lại.
Tốt hơn là tránh xa cái giang hồ hiểm ác, dù sao cũng chỉ là ánh mặt trời,
muốn thấy được chút cũng phải hi sinh sao? Thư Họa đúng là lầm đường lạc lối,
nếu chúng ta giết tên kia thì cũng ác độc khác nào bọn chúng?"

Lão Thư Phúc phần muốn bảo vệ cho đứa bé nối dõi yêu tộc, phần muốn chuộc lỗi
vì không thể làm được trọng trách mà Hắc Diệm giao cho. Nghe Thư Phúc nói vậy,
những người kia cũng gật đầu tán thành. Dù sao cũng nợ Hắc Diệm một cái ân
tình, lần này bảo vệ tên nhãi ấy coi như là trả lại đi.



  • * *

Giờ khắc đã tới. Mây đen ùn ùn kéo đến trên đỉnh núi nơi con sông nhỏ chảy
xuống, hòa nhập vào hồ lớn. Tiêu phong hiện tại chỉ có một mình. Hắn đang ở
phía Bắc con sông. Nhóm do Thư Họa dẫn đầu đang cho người khắp nơi lùng sục
cánh cổng cũng như Tiêu Phong.

Bởi tại cánh cổng không ổn định một nơi nên một mình Tiêu Phong thì hơi bất
lợi. Còn nhóm của Thư Họa lại đông người, một khi phát hiện cánh cổng, bọn hắn
sẽ thông báo cho những người còn lại tập trung đón bắt Tiêu Phong.

“UỲNH”. Tiếng sét đánh trúng ngay giữa rừng cây. Uỳnh uỳnh vài tiếng nữa, đột
ngột không khí bỗng im lặng, một dòng xoáy đang dần hình thành trên mặt hồ.
Tiêu Phong chạy theo tia sét, hắn cảm giác những tia sét kia có liên quan đến
cánh cổng.

Đúng như vậy, hắn phán đoán không có sai. Nhìn ra cánh cổng đang dần hình
thành, núp trên tán cây, hắn không khỏi mừng thầm. Từng giây trôi qua, dòng
xoáy dần to hơn, đủ cho một thân người chui quan nhưng nếu là người không mang
huyết thống yêu tộc tất yếu sẽ bị bật lại tức khắc. Tiêu Phong trực tiếp hướng
cánh cổng lao đến.

Tưởng chừng như an toàn chui lọt, bỗng một cánh tay vung lên trước mặt Tiêu
Phong, hắn giật mình. Không kịp né, đùng một tiếng, Tiêu Phong người bay hẳn
vài mét rồi tiếp đất.

Ngực hắn lúc này nhói đau. Nôn ra một ngụm máu tươi, hắn lảo đảo đứng dậy. Đối
thủ lần này là Hoạn Sinh, rõ ràng mạnh hơn hẳn Lưu Bá, nguyên khí của hắn cũng
dày đặc hơn Luyện khí kì 3 tầng.

Trừng mắt nhìn về phía địch thủ, Tiêu Phong phát động Sharingan. Hắn biết lúc
này chính là trận chiến sinh tử, đồng thời cũng sẽ không có thứ gọi là may mắn
như trận Lưu Bá lơ là buông lỏng nguyên khí giáp. Hắn biết trận này chắc chắn
thập tử nhất sinh, nhưng vì gia tộc, hắn bất chấp tiến tới.

Vụt một tiếng, thân ảnh Tiêu Phong lao tới, đôi mắt phát động Sharingan nhìn
thấu chuyển động của đối thủ. Hoạn Sinh thấy thân ảnh Tiêu Phong biến mất,
khóe miệng liền hiện ra một đường cong. Hắn bình tĩnh đưa ra nắm đấm phía
trước, chặn đứng đòn đánh của Tiêu Phong, đồng thời đánh hắn bay đập vào gốc
cây.

Tưởng chừng như Tiêu Phong đã ngất đi, Hoạn Sinh rảo bước đến. Hắn đây được
Thư Hoạn cho đi giám sát Tiêu Phong. Thật ra Thư Hoạn đã sớm phát hiện Tiêu
Phong, để dễ dàng hơn, hắn cho người theo dõi Tiêu Phong để tìm cánh cổng. Bởi
tại Tiêu Phong mang dòng máu yêu tộc nên có lẽ cảm nhận được cánh cổng, bất
quá Tiêu Phong nào là có nhận ra. Tia sét đánh ở nhiều hướng nhưng Tiêu Phong
lại đi đúng về phía này. Cái này gọi là hay không bằng hên chăng?

Bước đến Tiêu Phong, Hoạn Sinh cầm lên nắm tóc của Tiêu Phong, nhắc bổng. Đùng
một phát, hắn đấm vào má trái Tiêu Phong khiến hắn bay sạt xuống đất vài mét.

"Một tên nhãi con chưa tẩy tủy, đã vậy còn cứng đầu. Ngoan ngoãn chịu trói ta
sẽ tha cho con đường sống." Nói rồi nhìn qua Tiêu Phong không phản ứng gì,

" Ai da, lão Thư Hoạn nói ta giữ ngươi sống hay chết cũng được, chủ yếu lấy
máu ngươi thôi mà."

Giọng điệu giễu cợt của Hoạn Sinh làm Tiêu Phong thấy ớn lạnh. Hắn lúc này đây
thật thảm hại, máu từ miệng tuôn ra một tràng. Trên đầu, máu cũng chảy qua hốc
mắt. Má trái sưng vù, tay phải đã gãy từ lâu, cả người tê rần một nỗi đau. Hắn
lúc này không thể động đậy được.

Một tia sát khí từ Hoạn Sinh bắn ra,

" Hay là… ta giết ngươi nhỉ?"

Khuôn mặt hắn lúc này nhìn kinh tởm hơn hơn bao giờ hết. Hắn ngửa mặt lên trời
cười đến độ khuôn miệng dãn ra như muốn toạc máu. Đột ngột dừng lại, hắn dữ
tợn nhìn về Tiêu Phong, đi đến:

"Ngươi như thế này làm ta nhớ đến một người… Ngươi biết không, ta đã nhẫn nhịn
hắn lâu lắm rồi, đáng lí ra cái chức trụ trì phải truyền cho ta. Nhưng tại
sao, tại sao lại lại thiên vị Thư Phúc và Thư Hoạn? Sư phụ à sư phụ, người đến
chết cũng là do người thân hại chết. Người có biết trước ngày người đàm phán,
ta đã bỏ trong đó thuốc độc do Nhị thế gia – Trần gia chu cấp cho không? Ta
thật muốn lãnh tiền thưởng mà, nhưng lại không ra được đây. Phải làm sao, làm
sao đây?"

Dứt lời, hắn lại cười lên điên loạn.

Chân tướng thì ra là như vậy. Theo như Tiêu Phong được Thư Phúc kể thì Nhị gia
không thể đụng vào Lâm Tự là do công lực thâm hậu của trụ trì, nếu muốn đối
nghịch thì e tổn thất rất lớn. Thế nhưng trụ trì lại chết liền khiến Thư Phúc
không khỏi sinh nghi, thì ra đây là sự tình. Tiêu Phong nhìn kinh bỉ Hoạn
Sinh.

Hoạn Sinh bước lại Tiêu Phong, cầm cổ áo hắn nâng lên:

"Có muốn biết gia gia ngươi vì sao mà chết không? Là ta nói đấy! Chính là ta
nói đấy!" Một tràng cười nữa vang lên khiến Tiêu Phong sững sờ.


Thời Không Sát Giả Vương - Chương #15