Truy Sát


Người đăng: kyuka29072002

Theo từng lời kể của Thư Phúc, Tiêu Phong ngày càng tò mò. Hiểu biết của hắn
về yêu tộc hiện ít vô cùng. Yêu tộc là bộ tộc đứng trên mọi tộc, kể cả long
tộc cũng không phải là đối thủ của chúng. Chúng chỉ cần phẩy tay thì không một
ai trong Thập đại gia tộc chống trả nổi. Vì vậy, chúng chẳng màng để tâm đến
nhân tộc – tộc yếu nhất trong ngũ tộc là Yêu tộc, long tộc, tinh linh tộc, thú
nhân tộc và chót là nhân tộc. Do có vị trí đứng đầu, yêu tộc hung hãn đến độ
bạ đâu giết đấy. Như vậy mà dẫn đến kết cục diệt vong bởi việc đắc tội với bốn
tộc còn lại.

Chẳng biết là may hay rủi, nhưng đứa bé kia chính là niềm hi vọng cuối cùng
của yêu tộc. Thế nhưng Lâm tự đã lạc mất nó cả chục năm rồi, không biết ngọn
nến mỏng manh ấy đã bị dập tắt hay chưa. Đó là điều Thư Phúc luôn trăn trở,
dẫu biết chúng nguy hiểm nhường nào nhưng lão vẫn cứ mong ước rằng đứa bé vẫn
còn khỏe mạnh. Bởi làm sao mà quơ đũa cả nắm được, chẳng phải Hắc Diệm cũng là
người của yêu tộc sao. vả lại, hắn là đệ tam hoàng tử yêu tộc mà tính cách lại
chất phác lạ thường. Cho nên Thư Phúc và trụ trì cũng muốn cho yêu tộc một con
đường sống.

Vậy, yêu tộc rốt cuộc liên quan gì với Tiêu Phong hắn?

“Tượng Phật do Vương tử yêu tộc chế tác. Vậy, ý ông là người có huyết mạch yêu
tộc mới vào được? Lẽ nào… ta có liên quan đến yêu tộc ???”

“Suy đoán của ngươi cũng có phần đúng. Chẳng thể tin được ngươi lại là một đứa
trẻ.”

Tiêu Phong nhất thời không nói nên lời. Như Thư Phúc đã nói, chỉ có hai cách
để vào được nơi này: lệnh bài của trụ trì hoặc yêu tộc. Mà lệnh bài thì chắc
chắn Tiêu Phong không có rồi, nghĩa là chỉ có khả năng còn lại. Thế nhưng, nói
vậy không có nghĩa là không có ngoại lệ.

“Cũng có thể là do ngươi tiếp xúc nhiều với yêu tộc nên nhiễm vào người khí
tức của chúng. Hoặc chính ngươi mang dòng máu yêu tộc.”

“Gần gũi à…” Ngoài cha mẹ hắn thì chỉ có Tiêu Dao tỉ là thực sự gần thôi còn
những người khác trong Tiêu gia thì hắn không hẳn là quá quan tâm hay gần gũi
cho lắm. Nhưng bất quá cha mẹ và sư tỉ Tiêu Dao thì làm sao lại là người của
yêu tộc được. Điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày thắc mắc.

Nhận thấy sự bối rối trong lòng Tiêu Phong, lão Thư Phúc lại cất tiếng:

“Đứa bé ấy đã thất lạc khoảng 30 năm, giờ có khi đã trở thành một thiếu phụ
rồi.”

“Là nữ sao? Và còn ngoài ba mươi… Mẫu thân??? ”. Tiêu Phong trong lòng như
nuốt phải cục đắng, hắn ngạc nhiên hết sức

"Sao có thể thế?". Đúng vậy, mẫu thân hắn nay trên ba mươi cái xuân xanh, điều
này hắn biết rõ nhất, nhưng lòng vẫn chưa dám tin.

“Quả nhiên là như vậy.”. Lão Thư Phúc gật gù, đôi mày hơi cụp xuống, trong
lòng cũng không khỏi bất ngờ.

“Mẫu thân sinh ra người, như vậy ngươi mang dòng máu yêu tộc, không chỉ vậy mà
còn là hoàng tộc… Ài, chuyện này trở nên phức tạp rồi đây. Các Tông Phái Đoàn
mà phát hiện, ngươi biết kết cục rồi đấy.”

"Tông phái đoàn sao? Chuyện quái quỷ gì sắp diễn ra?" Nói đến tông phái đoàn
Tiêu Phong hắn không khỏi rùng mình. Hắc Diệm đã bị truy sát bới các tông phái
rồi đấy thôi.

Nhưng là tông phái đoàn là gì? Chính là những phái hội do tứ tộc lập ra. Mỗi
tộc đều có nhiều tông phái, mỗi tông phái có quyền xác cử đại diện tham gia
Tông Phái Đoàn để duy trì sự thái bình cho các tộc. Cũng vì vậy mà tông phái
đoàn trở thành tổ chức cao cấp. Lúc này, Tiêu Phong tự hỏi, yêu tộc này đến độ
có thể mang Tông Phái Đoàn ra là trò đùa sao? Thật khó hiểu.

Cái Tiêu Phong hắn lo lắng nhất bấy giờ chính là mẫu thân hắn, lo sợ rằng một
ngày mẫu thân bị bọn chúng phát hiện mà giết chết. Đúng là xui tận mạng, chỉ
một lần đấu giá sao lại thành ra thế này cơ chứ. Trong mấy bộ phim hắn từng
xem làm quái gì có cái này diễn biến đây, chuyển thế một phát rồi trở thành
yêu tộc mang dòng máu hoàng gia. Thật là hư cấu quá đi mà.

Thư Phúc hắn ngồi bên bỗng khẽ động, cầm lên gậy chống, từ từ bước ra phía
cửa. Chợt như nhớ ra điểu gì, lão khựng lại đặt lên bàn gỗ cuốn sách bọc bìa
đen,

"Thứ này của ngươi… nó thật là vi diệu đấy. Từ nhỏ đến giờ ta chưa bao giờ
thấy quyển sách nào như vậy, thật sự là lưu luyến chưa muốn trả mà… dù sao nó
cũng là của ngươi." Nói rồi Thư Phúc rảo bước khỏi phòng gỗ nhỏ.

Lão đi rồi mà Tiêu Phong vẫn còn cảm thấy bên tai giọng nói đầy nuối tiếc… Làm
lão có hứng thú như vậy, chắc là không uổng phí kim tệ đấu giá đây mà. Nghe
tiếng bước chân đi xa, hắn vội vàng cầm lên.

‘Bìa ngoài bóng loáng đen tuyền nhìn cứ như Death Note ấy. Không lẽ… chỉ cần
viết tên vào là giết người được sao?’ Tiêu Phong vội lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ
đáng sợ ấy. Dù sao họ đã cho kiểm định. Nếu thật sự có thể giết người dễ dàng
vậy thì nó đã bị cất giấu kĩ rồi, có khi vào tay kẻ xấu cũng nên.

Ngắm nhìn bản thân chút rồi mở ra trang đầu, cứ vậy lật hết trang này đến
trang khác, gật gù trầm trồ thật đúng là cuốn hút, thảo nào Tiêu Phúc cứ luyến
tiếc… Nửa nén nhang trôi qua, hắn cũng lật đến cuối sách. Đóng lại mà mặt đỏ
lên vì phấn khích,

"Ừm ừm… sách eroge có khác, thật làm người ta say đắm mà, lão Thư Phúc nói
không sai…"

“…”

“Mà hình như có gì đó sai sai… Phải trả 1000 vạn để lấy một cuốn eroge[1]
sao??? Wtf cái quái quỷ gì vậy?”

Lúc này, máu từ miệng hắn cứ vậy mà chảy xuống (hư cấu thôi). Đúng vậy. Hắn
phải chi một khối lượng tiền tương đối lớn để lấy được quyển sách, lại còn xém
mất mạng nữa. Chưa kể sau vụ ẩu đả, gia tộc hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm. Và
thành quả thu được là EROGE.

Máu cứ vậy mà ồng ộc chảy đến mức hắn gần như ngất đi. Nếu nói 1000 vạn để mua
một cuốn eroge này thì tỉ người như vậy muốn mua, nhưng đó chỉ là người ở thời
đại này thôi. Bởi lẽ công nghệ in ấn nơi đây chưa phát triển lắm nên số lượng
sách cũng khiêm tốn, thử hỏi mặt hàng hạn chế như sắc dục còn hiếm cỡ nào.

Còn 1000 vạn để mua cuốn sách eroge từ thế giới cũ thì thật lãng phí quá mức.
Chỉ cần đặt chân đến Akihabara[2] là không lo tìm không ra eroge. Kyu hồi
trước cũng thường xuyên lui đến đây nên giờ hắn thật sự chẳng khao khát chúng
nữa, giờ hắn chỉ có nhu cầu đọc sách sắc dục ở thế giới này thôi.

‘Giờ còn mặt mũi nào nhìn lão già nữa đây.’ Tiêu Phong thở dài.

----------------

Chú thích:

[1] eroge: văn hóa phẩn khiêu dâm Nhật Bản. Đọc thêm:
https://vi.wikipedia.org/wiki/Eroge

[2] Akihabara: một quận ở đặc khu Chiyoda của Tokyo, Nhật Bản. Được mệnh danh
là "thánh địa của otaku". Đọc thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/Akihabara


Thời Không Sát Giả Vương - Chương #11