Người đăng: kyuka29072002
Ngày ấy, nhờ lão Thư Phúc nên Tiêu Phong mới có được ngày hôm nay. Tiêu Phong
cảm giác như lão bá kia chẳng hề có chút ác ý nào với mình. Bằng không, giờ
hắn không thể sống đến bây giờ được rồi.
Nhìn ra cửa sổ, về phía xa xăm, 5 tháng trôi qua. Xa nhà khá lâu, lòng hắn hắn
không khỏi lo lắng và bất an. Gây sự với Cửu thế gia, tuy gia thế của hắn vẫn
hơn 1 bậc nhưng không gì đảm bảo được gia tộc hắn sẽ được để yên. Vết thương
của hắn lúc này cũng đã lành được 6 phần và đang chuyển biến tốt.
Nỗi nhớ nhà luôn ngự tại không yên trong lòng Tiêu Phong. Ánh mắt hắn hướng ra
nơi xa xăm của bầu trời giả tạo kia. Tếng bước chân đến gần của lão bá không
làm Tiêu Phong rời mắt khỏi bầu trời xanh thẳm.
“Ngươi đang nhớ nhà đấy à?”. Đặt chén thuốc lên chiếc bàn cạnh giường, Thư
Phúc cất giọng. Ngồi lên chiếc ghế được đặt sẵn, gác lên gậy chống lưng bên
cạnh bàn gỗ nhỏ, hắn tiếp lời:
“Xưa kia, vì đắc tội với Nhị thế gia, Lâm tự ta bị diệt vong. Trước đó, sư trụ
trì đã ra mặt giảng hòa nhưng cũng chết dưới tay chúng. Câu của miệng của
người là “không sát sinh”. Người đã dặn dò chúng ta, mỗi người mỗi vật đều có
linh hồn và sứ mạng riêng, sứ mạng ấy là quan niệm sống của mỗi người. đã là
Phật tử thì không được sát sinh. ấy vậy mà được tin Trụ trì qua đời, Thư Họa –
sư huynh ta – tức đồ đệ của Người cũng như vậy mà thay lòng đổi dạ. hắn muốn
báo thù cho thầy của mình. Nhiều người đã can ngăn nhưng không thành. Thế là,
một trưởng lão bạn ta đã phải hi sinh để phong ấn lối ra khỏi không gian này.
Do vậy, để vào được đây chỉ có thể là từ bên ngoài.”
Ngưng một chút, lão thở dài, ngước đầy nhìn ra cửa sổ, đôi mắt có chứt đượm
buồn. Tiêu Phong bất giác nhìn vào ánh mắt đang toát lên vẻ phiền muộn. Qua
lời kể của lão, Tiêu Phong cảm nhận được lòng nhân hậu của lão. Một thời gian
sau khi đến đây, Tiêu Phong mới biết lão là một trong những trưởng lão của
ngôi chùa thời hưng thịnh, đồng thời cũng là đồ đệ của sư trụ trì kia.
Thở dài một hơi, Thư Phúc tiếp lời :“Qua nhiều lần thử thoát ra nhưng không
thành, Thư Họa dùng lời lẽ thu phục một số đồ đệ lập thành một nhóm do chính
hắn đứng đầu, cùng nhau tìm cách. Sau đó, nhờ thuật bói toán, hắn biết được sẽ
có ngày ra khỏi nơi này. Và người chúng cần tìm để dẫn chúng ra khỏi nơi
này... có lẽ là ngươi đấy, Tiêu Phong.”
Tiêu Phong trợn tròn mắt: “Sao lại liên quan tới ta? Ta... có gì đặc biệt
sao?”
“Ngươi đã bao giờ thấy lệnh bài gỗ khắc hai chữ “Lâm tự” chưa?”
“Lệnh bài sao?”. Tiêu Phong nhíu mày suy nghĩ, tay trái nâng lên cằm theo thói
quen mà đăm chiêu một lát : “Lệnh bài thì ta có, nhưng đó là lệnh bài của gia
tộc, vả lại hình như nó cũng rơi ra trong trận chiến trước khi vào nơi này rồi
.”
Tiêu Phong khẽ lắc đầu. Thế nhưng không hiểu sao Thư Phúc giờ đây lại rất sốc,
miệng mấp máy: “Không thể nào... không lẽ...”
"Không lẽ ... sao cơ?"
Thư Phúc bĩnh tĩnh lại đôi chút rồi bằng giọng khàn khàn nói tiếp: "Có vẻ
ngươi... liên quan đến yêu tộc."
Nghe đến đây, đôi lông mày Tiêu Phong bỗng nhíu lại ngày càng đậm hơn. Hắn bất
quá là hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Tiêu Phong hắn từng đọc qua vài quyển sách
của cha hắn có nhắc đến yêu tộc. Cơ mà hắn đường đường chính chính là con
người sinh ra trong Thất thế gia, sao lại liên quan đến yêu tộc được.
Tiêu Phong ngây người ra. Thấy thế, lão ta tiếp tục:
“Chỉ có hai cách để vào được nơi đây: thứ nhất là Lệnh bài do trụ trì nắm giữ,
còn thứ hai chính là mối liên hệ của Yêu Tộc... Có lẽ ta nên bắt đầu từ bức
tượng Phật và cái không gian này. Ngày ấy, khi Phật giáo còn thịnh hành, một
vị cao thủ tự xưng là Hắc Diệm đã đày công gây dựng bức tượng bằng công lực cả
đời của mình. Ta từng tiếp xúc với hắn, người hắn lúc nào cũng tỏa ra một tia
yêu mị gây cảm giác khó chịu cho bất cứ ai tiếp xúc. Qua lời kể của hắn, hắn
từng là một tan tu. Thế nhưng, hắn đã phạm phải một sai lầm chính là sát sinh.
Số người của hắn giết không thể đếm trên đầu ngón tay, bởi vậy nên hắn luôn
phải chạy trốn sự truy sát của các Tông phái Siêu Cấp. Mặc dù vậy nhưng tính
cách hắn thì hoàn toàn trái ngược. Hắn vui vẻ, hòa đồng làm cho Lâm tự ta ai
cũng cảm thấy ấm áp. Bởi vậy, bọn ta đồng ý cho hắn quy ẩn. Ngày hắn tạo ra
nơi này, hắn đã đem bí mật tượng Phật nói cho trụ trì, cảnh báo ông sẽ có ngày
dùng đến.”
“Hắc Diệm sau khi ẩn thân được vài năm thì các Tông phái cũng tìm ra. Ngày hắn
biến mất, hắn đã trao cho trụ trì một đứa bé mới sinh và nhờ ông chăm sóc nó,
rồi một đi không trở lại. Một năm sau, bé được trao vào tay Trụ Trì thì cũng
là lúc Lâm tự diệt vong. May mắn thay Trụ trì đã kịp giao đứa bé cho một đôi
vợ chồng phúc hậu rồi hi sinh. Ngài không đưa đứa bé đến đây bởi vì ngài biết
đứa trẻ này còn có một tương lai, ngài muốn cho đứa bé được thấy thế giới tươi
đẹp này. Kể từ ngày đứa bé được đưa đi, ta bị kẹt ở đây nên không biết được
tin gì về nó cả.”
“Vậy, người tên Hắn Diệm ấy lai lịch thế nào?”
“Hắn, thật ra là Vương tử Yêu tộc. Còn đứa bé bất quá... chính là con của hắn”