Người đăng: Alchryster
Một ngày trời xanh thẳm.
Hoa anh đào nhẹ nhàng múa trên không trung, như những vũ điệu tuyệt mỹ, những
cánh hoa thắm sắc nhẹ nhàng vương vấn trên mái tóc những người lướt qua, để
lại dư âm dịu dàng trong lòng.Qua những khe lá, nắng nhạt như điểm xuyết mặt
cỏ xanh thẫm một sắc màu dễ chịu.
Có một thiếu niên đang nằm đó, trên cỏ, dưới những tán cây.
Ihasuo đặt quyển sách đang đọc dở lên mặt, một phần là để đánh dấu trang, một
phần cũng là vì để che ánh nắng. Đây là lối đi tắt đằng sau dãy nhà năm tầng
duy nhất của Tohoku, ít người đi ngang qua nơi đây, hơn nữa cũng dễ trốn tránh
thầy cô mỗi tiết học.
Ánh nắng đã lên đến đỉnh, có chút chói chang. Những trang sách cuối cùng cũng
đã khép lại, học sinh nhanh chóng thu dọn sách vở cùng đồ dùng vào trong cặp.
Reng… reng…
Tiếng chuông tan trường cũng đã vang lên, như bao ngày khác, báo hiệu một buổi
học đã kết thúc. Nhưng mà đối với một số người mà nói, nó cũng chỉ ngắn cỡ một
giấc ngủ mà thôi.
Ihasuo ngồi dậy, nhấc quyển sách lên, cẩn thận cất vào cặp.
Cũng đã khá muộn. Anh nghĩ.
Gọn gàng đeo túi sách ngang vai, Ihasuo chuẩn bị đi về nhà. Nhưng chưa được
mấy bước, đã bị một cô gái chặn trước mặt. Tóc tai có chút rối, túi vải cũng
xộc xệch, hình như cô vừa cuống cuồng chạy đến đây.
- Kanae Sayahako. - Không phải là một câu hỏi, mà là lời khẳng định.
Cô gái chống tay thở hồng hộc, mồ hôi chảy đầy hai bên mặt, giọng nói mang đầy
sự khiển trách:
- Enju, cậu cũng không thể bỏ lỡ cả một tiết chứ! Cô giáo chủ nhiệm đã rất lo
lắng đấy!
Ihasuo không để vào tai lắm những lời của Kanae, trực tiếp lách qua cô, đi
theo lối mòn đi về nhà.
- Ê này, cậu có nghe gì không đó? - Kanae vội vã đuổi theo - Cậu không thể bỏ
đi nhanh như vậy chứ!
Ihasuo nhíu mày, anh dừng bước, xoay người lại, để tầm mắt mình đối diện với
người con gái tóc đen kia:
- Chuyện gì? - Thật sự là một phiền phức.
Trước ánh mắt không chút lưu tình của Ihasuo, những lời định nói Kanae dường
như mắc nghẹn trong cổ họng, giống như có ai đó bóp chặt lấy thanh quản. Hai
tay cô nắm chặt, lời nói khô khốc từ trong cổ họng phát ra:
- Enju… tớ thực sự chỉ… muốn tốt... - Chỉ là cô chưa nói xong đã bị Ihasuo
chặn lại, - Dừng đi, tôi nghe nhiều rồi.
Dứt lời, anh không chút lưu luyến đi tiếp, để lại cô gái phía sau không nhịn
được mà rơi nước mắt.
Nhưng cuối cùng vẫn là Kanae đuổi theo, cô níu lấy bàn tay của Ihasuo, gần như
cầu khẩn.
Đáp lại Kanae chỉ là sự im lặng, người con trai lạnh lùng trước mắt vẫn chưa
từng quay đầu lại một lần, lãnh đạm hỏi:
- Cậu rốt cuộc muốn cái gì?
Kanae không biết nên nói gì, chỉ càng bấu chặt lấy tay Ihasuo hơn. Cho đến khi
bàn tay anh bị cô siết mạnh đến đỏ lên, cô mới vội buông ra, liên tục cúi đầu
hối lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Tay cậu không sao chứ? Tớ… tớ không cố ý!
Ihasuo chậm rãi thu tay về.
- Nếu không còn gì nữa, tôi về trước.
- Khoan… khoan đã! - Ihasuo chưa đi được vài bước, Kanae như nhớ ra điều gì,
vội níu tay anh lại - Còn một chuyện nữa!
Ihasuo thoáng quay đầu.
- À thì… - Kanae ngập ngừng - Hiromi- sensei có nói, tại vì thành tích của
chúng ta đứng nhất trong kỳ này, nên nhà trường đã tổ chức cho lớp một buổi
tham quan viện bảo tàng Tokugawa ở Nagoya. Theo ý kiến của cô, lớp chia thành
mỗi tổ hai người, vì cậu không có mặt tiết đó nên tớ được xếp đi với cậu… -
Giọng cô càng ngày càng nhỏ dần, gần như là lí nhí thành tiếng - Cậu sẽ đi…
với tớ chứ, Enji?
Trước biểu tình như sắp khóc của người đằng sau, Ihasuo khẽ nhu thái dương,
miễn cưỡng đáp một tiếng cho có lệ:
- Ờ.
- Thật sự? - Kanae không tin nổi vào tai mình, cô đứng sững ra đó, dường như
không thể phản ứng nổi trước bất ngờ to lớn này. Thoạt trông như anh thường
không hay tham gia các hoạt động của trường lớp, không ngờ lại có thể dễ dàng
đồng ý như vậy…
Mặc Kanae thoáng đỏ, cô được đi với Ihasuo, chắc chắn bọn con gái trong lớp sẽ
ghen lắm cho mà xem…
Ihasuo nhíu mày, cũng không đánh thức người nào đó đang trong ảo tưởng tràn
ngập màu hồng kia, lạnh lùng gỡ tay cô ra, thẳng tiến đi về nhà.
Cho đến khi bóng Ihasuo gần như khuất hẳn, Kanae mới tỉnh lại, cô tự gõ thật
đau vào đầu mình, trong lòng có chút xấu hổ. Bỗng như nhớ ra điều gì, người
con gái tóc đen vội hô to, nói vọng theo hướng người kia dần khuất:
- Cảm ơn cậu, Enju - kun! Mai tập trung tại trường, 6h30 nhé!
Đằng xa, có người nào đó cười nhạt một tiếng, lấy tai nghe từ trong túi áo ra,
lẳng lặng cảm nhận giai điệu của bản nhạc.
Một buổi trời trong vắt, không một gợn mây, xanh thẳm, xanh thẳm.
Chiếc xe buýt của trường đại học Tohoku đã chuyển bánh từ bao giờ. Mỗi ghế đôi
là một đôi ngồi, cửa sổ rộng mở, không khí tươi mát từ bên ngoài ùa vào, mang
theo gió mang hơi nước tinh thuần. Ihasuo một bên nghe nhạc, một bên nhắm mắt
chìm vào dòng suy nghĩ xa xưa, mặc cho Kanae bên cạnh đang vui sướng cầm tay
mình ngân nga hát. Thi thoảng có tiếng chụp ảnh tanh tách vang lên, xuất phát
từ điện thoại của những cô gái trên xe - bọn họ thường nhân cơ hội chụp ảnh
người mình yêu thích mọi lúc mọi nơi - đặt làm ảnh đại diện hoặc thậm chí có
thể in ra bán.
Không nhớ rõ đã bao lâu, trong lúc lơ đãng, Ihasuo phát hiện mình đã được
Kanae vác đến trước cửa viện bảo tàng Tokugawa từ lúc nào.
- Kanae, mọi người đâu?
- À thì… - Kanae đưa anh một chai nước khoáng, có lẽ là trong lúc Ihasuo vẫn
còn lơ mơ thì đã chạy qua máy bán nước tự động - …Họ đã theo nhóm tản đi từ
lúc nào rồi, tớ thấy cậu vẫn chưa tỉnh hẳn nên mới đứng đây.
- Thế à? - Ihasuo thản nhiên đáp, đón lấy chai nước từ tay Kanae, thẳng bước
đi vào trong viện bảo tàng. Hình như anh đã quên mất sự tồn tại của người mà
một giây trước mình vẫn còn trò chuyện thì phải.
- Ê, chờ đã… - Kanae vội vã đuổi theo.
Tuy rằng tiết trời hôm nay khá đẹp, nhưng khách thì khá lưa thưa, có lẽ là do
đang trong sự kiện lớn của hè - Sumo Tournament đang diễn ra. Ihasuo vốn chỉ
ôm tâm lý dạo chơi đến đây, nhưng những thanh kiếm katana đã hấp dẫn anh. Dù
sao thì viện bảo tàng Tokugawa chính là nơi chuyên về trang phục trong kịch
Noh, kiếm, áo giáp và những di vật của samurai.
Ngang qua một góc trưng bày tầng hai, Ihasuo phát hiện một thanh kiếm khá kỳ
lạ. vì sugata của thanh kiếm này thật kỳ lạ. Kanae cũng vô cùng ngạc nhiên, cô
không nhịn được chỉ tay về phía lưỡi kiếm mà nói:
- Ể, Enju, cậu có thấy sugata này rất giống với đuôi cá trê không?
Ihasuo gật đầu, đôi mắt chăm chú nhìn từng đường nét sắc sảo của lưỡi kiếm, có
đôi chút giống naginata, nhưng để ý kỹ sẽ thấy nó là một thanh wakizashi. Cùng
lúc đó, Kanae tò mò nhìn phần giới thiệu về thanh kiếm này, cô đọc to lên đủ
để cả hai cùng nghe:
“Namazuo Toushirou.”
“Cái tên Namazuo là vì sugata của thanh kiếm này giống như đuôi của cá trê.
Nguyên bản là một thanh naginata, sau đó được sửa lại thành wakizashi. Tương
truyền, cậu vốn thuộc về Oda Nobukatsu - con thứ 2 của Oda Nobunaga. Sau đó
cậu được truyền cho Toyotomi Hideyoshi, rồi đến Toyotomi Hideyori. Tuy nhiên,
tộc Toyotomi lại bị đánh bại bởi Tokugawa. Toyotomi Hideyori - chủ nhân của
cậu, được cho là đã seppuku với Namazuo ở bên. Namazuo bị cháy trong trận vây
hãm lâu đài Osaka, sau đó được Awataguchi Yoshimitsu lấy ra từ những tàn tích
của lâu đài, và sửa chữa lại.”
- Không ngờ thanh kiếm này lại có một đoạn lịch sử như thế! - Kanae không
nhịn được cảm thán.
Ihasuo không nói gì, anh thử đưa mắt nhìn xung quanh, quan sát những thanh
kiếm khác, nhưng nó không khiến anh hài lòng cho lắm. Đa số đều là tàn tích
kiếm hoặc giáp của những samurai vào thời kỳ Edo, một số thanh còn nguyên vẹn
thì giờ cũng chỉ có thể để trưng bày là chính. Còn về kịch Noh, anh hoàn toàn
không có hứng thú.
Chẳng lẽ chuyến đi này cũng chỉ đến thế? Ihasuo có chút thất vọng.
- Kanae, bao giờ thì tập trung?
- Là 4h00. - Kanae nhìn đồng hồ trên cổ tay - Hiện tại vẫn còn sớm lắm, mới
có 10h56 thôi. Mà sao cậu lại hỏi vậy, Enju?
- Hết hứng thú. - Ihasuo lắc đầu.
Kanae không biết nói gì, cô kéo tay Ihasuo đi lên tầng ba:
- Vẫn còn một tầng nữa, sao chúng ta không lên thử xem? - Ihasuo vừa định từ
chối thì cô đã nói tiếp - Biết đâu lại thấy một thanh như Namazuo nữa?
Ihasuo im lặng nghĩ, anh gật đầu.
Mà Kanae thì mỉm cười, sao cô không phát hiện người này thực sự rất dễ chiều
nhỉ?
Chú thích
[1] Sumo Tournament: một lễ hội được tổ chức vào mùa hè tại Nhật Bản.
[2] kịch Noh: Nō (能 Nō?, Năng), hay Nōgaku (能楽 Năng Nhạc?) là một thể loại
quan trọng trong nghệ thuật kịch truyền thống Nhật Bản, được biểu diễn từ thế
kỷ 14. Cùng với việc có quan hệ với kyōgen, nó phát triển từ rất nhiều loại
hình nghệ thuật đại chúng, dân gian và cung đình, bao gồm Dengaku,
Shirabyoshi, và Gagaku. Mặc dù Nō có tiết tấu chậm và được cách điệu hóa đã
vài thế kỷ, gốc rễ của nó là từ Nuo (傩 (Na) của nhà Đường, 戏 (hí)), Sarugaku
(bắt nguồn từ "Ngô nhạc" truyền thống suốt nhiều triều đại ở Trung Quốc), và
kịch dân gian.
[3] sugata: hình dáng lưỡi vũ khí
[4] naginata: (薙刀, "thế đao") là môt loại kiếm Nhật có hình dạng lưỡi kiếm
được gắn trên một cây cột. Naginata nguyên gốc được sử dụng bởi tầng lớp
samurai trong thời kì phong kiếm, cũng như là lính bộ binh và các sohei, và là
một loại vũ khí chuyên được sử dụng bởi nữ giới. Chiều dài (thường trên 2m) và
khả năng quét trong một phạm vi lớn của một thanh Naginata phù hợp cho các
kiểu tấn công quay vòng cũng như là giúp cho người sử dụng có lợi thế trung
tâm.
[5] wakizashi: (脇差, "hiếp sái" - kiếm bên người) là một loại kiếm Nhật với
chiều dài trung bình từ 30 cm tới 60 cm. Chúng thường được sử dụng bởi tầng
lớp samurai vào khoảng thế kỉ thứ 15; trong thực tế, việc một người mang bên
mình một thanh Wakizashi và một thanh Kanata sẽ được coi như là dấu hiệu của
một samurai. Sau đấy, những người không phải là samurai cũng đem theo
Wakizashi bên mình để phòng vệ, vì chúng dễ dàng sử dụng và phù hợp cho các
trận đấu trong nhà.