Hoàng Tước Tại Hậu


Người đăng: Jimmybuck252004

Nhìn thấy cảnh này, các vị trưởng lão của các gia tộc còn lại kinh hãi, Hoàng
Trấn chủ thế mà bị thương rồi?

Lỗ Gia Bảo vội hỏi:

“Hoàng trấn chủ? Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi không sao chứ?”

Hoành Thành Tư nhanh chóng ổn định chính kình thân thể, linh lực phun trào từ
sau lưng, như để giữ lấy cho hắn không ngã, cũng phản công lại ba chưởng về
phía Hồng, Hắc song trại chủ, miệng khẽ đáp:

“Ta không sao! Chỉ là do bị đột ngột ép xuất quan trong lúc đang trùng kích
cảnh giới khiến thực lực có chút giảm sút.

Hắn cũng không có lựa chọn truyền âm nhập mật bởi vì hiện tại cả ngũ trại chủ
của Ngũ Long trại toàn bộ tu vi đều đã đạt đến Nhập Thần sơ kỳ, huống chi tình
huống như hiện tại cũng là khó lòng giấu được.

Tuy đã có phỏng đoán trong lòng bất quá khi nghe chính Hoàng Thành Tư thừa
nhận, các vị Nhập Thánh cao thủ của tam gia tộc khác vẫn thấy trong lòng nặng
nề. Tất nhiên không phải do họ lo lắng cho hắn, mà chỉ đơn giản Hoàng Thành Tư
chính là người duy nhất có thể kiềm chế lại Ngũ Long trại chủ, dù sao cũng chỉ
có hắn là Nhập Thần trung kì viên mãn.

Bất quá bây giờ thì sao? Không nói rằng năm trại chủ sở hữu Ngũ Long trận,
khiến cho tổng chiến lực của cả năm người đều có thể sánh bằng Nhập Thần trung
kỳ viên mãn, mà bây giờ Hoàng Thành Tư lại còn bị yếu đi, liệu có do sợ chết
mà đem hết cả Hoàng gia bỏ chạy, để lại mỗi Lâm Vũ trấn hay không, đây mới là
điều mà các vị trưởng lão tam gia Triệu, Lỗ, Hà gia đều lo sợ.

Không nên nghi ngờ thực lực của Hoàng Thành Tư, nếu hắn muốn thì đúng là
chuyện đấy hoàn toàn có thể xảy ra được, dù sao tuy thực lực có chút suy giảm
nhưng hắn muốn chạy thì vô cùng dễ dàng. Bất quá như nhìn ra suy nghĩ trong
lòng bọn hắn, Hoàng Thành Tư hừ lạnh một tiếng:

“Đừng có lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử. Hoàng mỗ đây đã làm trấn chủ thì
khẳng định sẽ giữ đúng chức trách của mình, quyết không có chuyện bỏ rơi người
dân nơi đây.”

Nghe thế thì mấy cường giả của gia tộc khác mới giật mình, hơi có chút ngượng
ngùng, bất quá con mắt lộ rõ vẻ không tin tưởng cũng vẫn có.

Bỗng dưng một âm thanh trầm thấp phát tán, chỉ thấy Đỗ gia đại trưởng lão trên
tay lại nhiều một mạng Nhập Thánh cảnh, tên võ giả kia đến chết cũng vẫn đau
đớn, làm người ta khó lòng nhìn thẳng.

Chỉ thấy mấy đạo nhánh cây đâm xuyên từ trong lòng hắn ra ngoài, toái nát kinh
mạch, đục thủng ngũ tạng lục phủ, máu tươi tung toé khắp nơi, nhìn lấy cảnh
ghê rợn này khiến cho một số võ giả khác mà tâm chí cũng không quá vững vàng
chợt cảm thấy bữa cơm vừa nãy mới hắn tựa như lại sắp dâng trào, có thể thấy
hình tượng kinh dị như thế nào.

Chỉ thấy Đỗ gia đại trưởng lão cười ha hả một tiếng, nói:

“Không hổ là trấn chủ, lòng dạ này đến ta cũng phải vì đó mà bội phục. Để thể
hiện cho sự tôn trong của ta, đồng thời với việc hiện tại cũng khá là nguy
cấp, ta đưa ngài cái này. Đây là một viên đan dược có thể phục dụng đề phòng
khi đột phá thất bại có thể bảo lưu toàn bộ thực lực, vốn là ta còn định đợi
để khi nào đột phá Nhập Thần đấy, bất quá hôm nay có vẻ không dùng là không
xong rồi.”

Nói xong tay hướng Hoàng Thành Tư ném ra một viên đan dược. Hoàng Thành Tư
bằng vào tốc độ kinh người của mình nhanh chóng bắt lấy, chỉ kịp lướt qua một
giây, sau đó đưa tay vào mồm.

Quả nhiên, khí thế của Hoàng Thành Tư nhanh chóng tăng lên, vốn dĩ tinh thần
có chút uể oải nay đã tinh thanh khí sảng, sinh long hoạt hổ.

Tuy rằng Đỗ trưởng lão nói rất nhiều, nhưng ở đây tất cả đều là võ giả Nhập
Thánh Nhập Thần, kì thực cả đoạn hội thoại chỉ kéo dài trong chớp mắt, cũng
không có ảnh hưởng đến chiến đấu.

Hoàng trấn chủ một tay đấm lùi cả Ngũ Long trại chủ, tranh thủ chắp tay ôm
quyền về phía Đỗ đại trưởng lão:

“Đa ta đa tạ!”

Chỉ thấy hắn khoát tay:

“Không việc gì phải cảm tạ ta, dù sao ta cũng là Lâm Vũ trấn một viên, Đỗ gia
càng là từ đây lập nghiệp, từ đây sao lại có đạo lý nói vất là vất được? Nếu
ngài thật sự muốn cảm tạ thì sau này cứ nhớ kỹ ân tình này là được, bây giờ
tranh thủ xử lý lũ giặc cướp này đã.”

Hoàng Thành Tư nghe thế lập tức cười to:

“Đỗ phó trấn nói chuẩn không cần chỉnh. Việc ưu tiên vẫn là phải xử lý Ngũ
Long trại.”

Khôi phục trạng thái đỉnh phong về sau, Hoàng Thành Tư không hề có một chút
nào cố kỵ, ngay lập tức lao vào cân năm, một tay Thiếu Trạch Chưởng hạ xuống,
khuôn viên trăm mét lập tức nát toái, khói bụi mờ mịt bốc lên.

Hiện tại do quy mô chiến đấu quá lớn, sợ ảnh hưởng đến Lâm Vũ trấn cùng thường
dân vốn đã được di cư, nên chiến trường đã nhanh chóng hướng ra ngoài trấn
được mấy trăm mét.

Nhìn thấy đất đá khói bụi bay tán loạn, Hoàng trấn chủ hừ một tiếng, tựa như
một đợt cuồng phong bay qua, nhanh chóng thổi bay tất cả.

Từ bên trong đấy, lộ rõ ra năm cái thân ảnh, lộ rõ vẻ vô cùng chật vật, từng
đạo vết thương chằng chịt với nhau, y phục trên thân cũng trở nên vô cùng rách
rưới.

Nơi xa xa, tuy rằng có yếu thế về mặt số lượng nhưng tổng thể chất lượng vẫn
quá vượt trội, dẫn đến chiến đấu cũng đã kết thúc. Nương theo cảnh hơn chục
tên Nhập Thánh bị trọng thương phải rút lui về phía sau, Lâm Vũ trấn đã dành
chiến thắng tuyệt đối.

Thống kê chiến trận, Ngũ Long trại chuẩn Nhập Thánh chết toàn bộ, sơ kỳ còn 6
tên, trung kỳ còn 5 tên. Trong khi đó Lâm Vũ trấn gia tổn hại tuy nói cũng là
lớn, bất quá so sánh với Ngũ Long trại thì chính là một cái giá quá rẻ, vẻn
vẹn chỉ là ba Nhập Thánh cảnh chết, một của Lỗ gia, một của Triệu gia, một của
Hà gia. Rất may cho Hoàng gia là hiện tại Tam trưởng lão vẫn còn khá mạnh
khỏe, chỉ có mỗi Nhị trưởng lão vẫn còn đang còn tại bên trong mật thất dưỡng
thương.

Tam trưởng cũng đã từng có một lần bị rơi vào trạng thái cận kề cái chết, bất
quá nhờ một môn võ kỹ Huyền cấp sơ phẩm của Hoàng gia mà sống được, đó chính
là Sa Lưu Tuyền Hư, tu luyện đến đại thành có thể né tránh lấy các vết thương
chí mạng, bất quá đương nhiên điều này cũng tuỳ đối thủ là ai cùng tuỳ vị trí
đâm, ví dụ đâm vào đầu thì cùng là chết chắc. Hơn thế do môn võ kỹ này tu
luyện rất khó mà tác dụng thực chiến cũng không phải là quá mức lớn, thành ra
chỉ có thể xếp làm Huyền cấp Sơ phẩm.

Tất nhiên, nói thì nói vậy nhưng hiện trạng của những người còn sống nếu không
phải là trọng thương thì cũng là tinh bì lực tẫn, sức chiến trung bình cũng
chỉ còn khoảng ba bốn thành, dù sao cảnh giới tuy mạnh nhưng để giết chết mấy
kẻ chỉ kém mỗi một hoặc hai cảnh giới cũng không dễ. Còn giữ được nhiều chiến
lực nhất chính là Đỗ, Lỗ song đại trưởng lão, kế đó chính là Hà, Triệu song
đại trưởng lão, chiến lực còn là bảy tám thành.

Nhìn lấy gần hai chục thân ảnh trước mặt, Hoàng Thành Tư chỉ nói một câu:

“Các ngươi thua rồi. Vốn ta đoán là các ngươi tính toán là đợi ta trùng kích
cảnh giới thì tấn công nhằm vào ta, nhân cơ hội ta suy yếu để xử lý luôn, coi
như không được thì cũng có thể đánh trọng thương để đại thương nguyên khí, sau
đó Lâm Vũ trấn còn không phải bọn ngươi định đoạt? Bất quá người tính không
bằng trời tính, Đỗ phó trấn lại sở hữu một loại đan dược hữu dụng như vậy, coi
như các ngươi thua quả là cũng có chút oan uổng, bất quá tất cả đều là công
của Đỗ phó trấn, đúng không?”

“Không dám nhận không dám nhận.” Một bên, Đỗ Diệu Khánh cũng đi tới, đứng ngay
bên cạnh Hoàng Thành Tư.

“Các ngươi... tưởng thế là thắng rồi sao? Đợi - đợi chủ ta giáng lâm,... không
một ai trong các ngươi có thể thoát được.” Thanh âm khàn khàn của Hắc Long
trại chủ vang lên. Bỗng hắn cảm thấy như có cái gì đập vào đầu hắn, ngẩng đầu
lên thì đó chính là một viên đan dược, viên đan dược đấy chính là từ trong tay
Hoàng Thành Tư mà ra.

Chỉ thấy Hoàng Thành Tư cười chế nhạo:

“Chó bị thương không thể cắn chỉ biết sủa bậy gầm gừ mà đe doạ thôi sao? Nếu
chủ ngươi mà thực sự mạnh như vậy thì có lẽ đích thân hắn đã đến đây rồi, hay
là có nan ẩn chi ngôn ở trong này? Với lại giọng của ngươi thật khó nghe, ta
tặng ngươi một viên đan dược làm dịu họng nè, hảo hảo dưới địa ngục tập nói đi
nhé.”

“Ngươi - ngươi!” Hắc Long trại chủ bị khí không nói ra thành lời.

Một bên, thấy cảnh này, mấy trưởng lão đều lộ vẻ cười khổ. Một tên hộ vệ thấy
lạ, hỏi tên bên cạnh:

“Tại sao trấn chủ đại nhân tự dưng lại lãng phí đan dược làm gì vậy, ta không
hiểu?”

Tên bên cạnh nghe thế đáp:

“Ngươi vẫn là chưa thấy mấy thói xấu của lão nhân gia ông ta. Đại nhân ngài ấy
là đang nhục mạ lấy bọn cướp, ý chửi bọn chúng vô năng, thậm chí thất bại thảm
hại chỉ do một viên đan dược lật đổ thế cờ, thành ra mới xảy ra chuyện vừa
rồi. Ngài ấy cũng không có mắng chửi kiểu chợ búa bao giờ.”

“Oa, ra là vậy, Trấn chủ đại nhân kiến thức cao thâm nha.” Tên hộ vệ kia nghe
xong, đôi mắt toả sáng lấp lánh, trong lòng hình tượng của Hoàng Thành Tư lại
càng được đưa lên cao.

Quay trở lại với Hoàng trấn chủ đại nhân, nhìn lấy Ngũ Long trại chủ lúc này
tu vi đã khôi phục Nhập Thánh đỉnh phong, Hoàng Thành Tư phất tay, nói:

“Bọn chúng chiến lực đã mười không còn một, giao cho các ngươi xử lý là được,
giết chúng lại nói ta ỷ cảnh giới cao hiếp người.”

Bất quá khí tức trên người hắn cũng tiết lộ là hắn cũng đã tiêu hao rất nhiều,
tuy thế cũng không ai muốn lên thử giết hắn rồi chiếm lấy Hoàng gia, bởi lạc
đà gầy còn hơn ngựa béo, ai mà biết gia hoả này có giấu hậu thủ hay không?

“Rõ!” Hai bên, Đỗ gia Đại trưởng lão cùng Lỗ gia Đại trưởng lão trên mặt lộ vẻ
cười gằn, bắt đầu hướng mấy thân ảnh trước mặt đi tới, Ngũ Long trại chủ khắp
mặt chỉ có mỗi thần sắc nhận mệnh cùng không cam lòng.

Bỗng nhiên...

“Hoàng Thành Tư, ngươi không có ngờ tới phải không?”

Một thanh kiếm cắm xuyên qua người của Hoàng trấn chủ, và người nắm chuôi kiếm
không ai khác chính là Đỗ gia đại trưởng lão.

Toàn trường mộng bức!


Thời Đại Cấm - Chương #99