Tiêu Lão Đột Phá, Càn Minh Nguyệt Tỉnh Lại


Người đăng: Jimmybuck252004

“Được rồi, đã gia nhập rồi thì cũng nên để cho ngươi một ít phúc lợi.” Lưu
Chính Minh nhìn kỹ lại trên người Tiêu lão, chức năng [ Giám Định ] lại một
lần nữa được sử dụng.

“Ra vậy, ta hiểu rồi.” Nhìn lấy bảng thông tin của Tiêu lão về sau, Lưu Chính
Minh trầm ngâm, cũng suy nghĩ một chút.

Tiêu lão bỗng dưng nhìn thấy Lưu Chính Minh như bị đơ ra, thấy nghi hoặc:

“Đại nhân? Có chuyện gì vậy?”

Tuy rằng Lưu Chính Minh bảo mình tham gia tổ chức, cũng không chắc hắn cũng có
phải người đứng đầu tổ chức hay không, bất quá hắn chức vụ khẳng định lớn hơn
mình, xưng hô một tiếng đại nhân cũng không có mao bệnh gì cả, Tiêu lão nghĩ
thầm.

Lưu Chính Minh bị gọi thì mới giật mình tỉnh lại, bất quá hắn rất nhanh khôi
phục như cũ, chỉ thấy hắn tay chắp sau lưng, động tác uyển chuyển mà khoan
thai, khiến cho Tiêu lão bỗng cảm thấy một luồng cao nhân trang bức phát tán,
mà thủ phạm thì đương nhiên là tên trước mắt rồi.

Lưu Chính Minh giọng điệu trầm thấp, hỏi:

“Ngươi có muốn biết tại sao đã tận 20 năm rồi mà ngươi vẫn không có đột phá
lấy Đại Tông Sư chi cảnh không?”

Tiêu lão nghe thế lắc đầu: “Nếu biết thì ta đã sớm đột phá rồi.” Bỗng như nhận
thấy cái gì, hai con mắt của hắn sáng rực lên:

“Chẳng lẽ đại nhân người có cách?”

Nghe thế, Lưu Chính Minh gật đầu:

“Kì thực vấn đề không phải là ở tư chất của ngươi, dù sao ngộ tính của ngươi
cũng đủ để lĩnh ngộ lấy âm luật ý cảnh bên trong của Âm Huyền bí kíp, hơn thế
còn vào 40 tuổi đã là Tông Sư đỉnh phong, tư chất làm sao lại yếu?”

“Bất quá vấn đề là... Tâm cảnh không đủ!”

Tiêu lão nghe vậy giật mình, vội vã hỏi:

“Thế nào là tâm cảnh không đủ thưa đại nhân, ta đây hai mươi năm trầm tư thành
thói, nhàn vân dã hạc đã quen, nhìn lấy tiền tài đều không lay động, sớm đã
đạt đến tâm cảnh vô vi, duy chỉ còn mỗi lòng mong ước với võ đạo, như thế tại
sao tâm cảnh lại không đủ?”

Lưu Chính Minh lắc đầu:

“Cũng không phải bởi vì những điều này. Tâm cảnh của ngươi chung quy chính là
vô vi, điều này kì thực vô cùng trọng yếu, bởi vì đây cũng là mấu chốt phát
triển một trong, vô cùng có lợi với âm luật chi đạo, kết hợp với việc ngươi là
âm luật đại sư, chứ nếu không tại sao ta lại phải hiển lộ trước ngươi?”

“Bất quá chính vì ngươi đạt được tâm cảnh vô vi như thế, lại dẫn đến một vấn
đề, ngươi đã thiếu đi cái gọi là nhiệt huyết tuổi trẻ năm xưa, hay vẫn còn gọi
là ý chí tiến thủ, khiến cho tâm cảnh của ngươi bị khuyết thiếu. Ngươi nói thử
xem, lấy ví dụ, một kẻ dã tâm đầy mình, lòng mong muốn uy quyền tuyệt thế, mắt
bị vướng bởi rất nhiều thứ, thế sao cảnh giới của hắn vẫn mạnh? Thế sao tâm
cảnh của hắn vững vàng? Bởi vì hắn vừa đắm chìm trong quyền lực nhưng lại
không bị mê luyến bởi quyền lực, cũng không vì đó mà hủ bại, hắn nhưng là có ý
chí, quyết tâm mạnh mẽ lên! Ngươi hiện tại đã đắm chìm vào cuộc sống như này,
tâm cảnh vô vi nhưng lại thiếu quyết tâm đối với võ đạo, không có tư tưởng
mạnh lên, mà lại muốn nhờ vào một loại đan dược như Chuyển Thiết đan để lĩnh
ngộ? Đừng cho rằng ta không biết, lực lượng của ngươi hiện tại tích luỹ có thể
so sánh với Đại Tông Sư đỉnh phong, thủ thuật hoá lỏng linh lực trong cơ thế
cũng đã hiểu thấu, đột phá đã trong tầm tay, nhưng ngươi lại thiếu đi sự quyết
tâm.”

“Một khi ngươi không có quyết tâm, giống như ta bây giờ hoàn toàn có thể lấy
cảnh giới của mình đề thăng cho ngươi, dẫu vô cùng đơn giản nhưng lại không
thể giải quyết vấn đề của ngươi. Có rất nhiều loại võ đạo không càn chú trọng
tâm cảnh, nhưng âm luật thì không nằm trong đó. Ngươi tại âm luật chi đạo đã
đạt đến hoà mình vào thiên nhiên, tâm cảnh tĩnh lặng như một dòng suối, luôn
theo tự nhiên mà đi xuống, đó cũng là lý do mà ngươi khi nghĩ rằng ta sẽ đánh
giết ngươi lại không có phản khảng, bởi vì ngươi cũng mất đi tâm chống trả.
Nên nhớ rằng trăm sông đổ về một biển, nếu ngươi không có lòng cầu tiến, không
muốn đi rèn giũa chính mình, thì kết cục của ngươi cũng chỉ có hủ bại mà
chết!”

“Đạo khảm tâm cảnh mỗi người phải tự vượt qua, đây cũng là những điều ta nói
với ngươi, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu thì là do tự thân bản lĩnh.”

Nghe xong hết những điều Lưu Chính Minh nói, Tiêu lão như thể hồ quán đỉnh,
nhanh chóng ngồi xuống đả toạ, khí tức đang không ngừng lưu chuyển.

Thấy cảnh đó, giấu trong ống tay áo của Lưu Chính Minh tiểu Kim thắc mắc:

“Chủ nhân, ta vẫn không hiểu?”

“Hửm?”

“Chủ nhân nói là lão nhân kia đã lĩnh ngộ lấy hoá lỏng thành rắn thủ đoạn,
tích luỹ có thể so với Đại Tông Sư hậu kỳ, trên thân lại không có bệnh tật gì,
tư chất cũng không tồi, cớ sao hắn lại không đột phá nổi? Nhớ năm đó ta gần
như không có chướng ngại tâm cảnh gì cả, cứ thế mà đột phá thôi?”

Lưu Chính Minh nghe vậy mỉm cười:

“Mỗi người một cảnh ngộ khác nhau, đâu phải ai cũng như ai? Kì thực mà nói tại
một vị diện Tiểu Thiên thế giới cao cấp như này, đột phá lấy Đại Tông Sư căn
bản là đâu cần tâm cảnh cao, bất quá đạo khảm khốn cảnh không phải là không
có. Lão nhân kia vì tâm cảnh vô vi khi không đạt đến mức độ, đã khiến cho
trong lòng sinh ra ý tưởng thoả mãn, không muốn tăng thêm, biến ảo thành tự
thân chướng ngại. Hay nói một cách khác, lão nhân kia đã tự đặt ra giới hạn
cho chính mình, chỉ có điều lão không hề biết mà thôi. Hơn nữa mặc dù tâm cảnh
vô vi cực kỳ thích hợp với âm luật chi đạo, bất quá nếu ngươi tưởng tượng tu
đạo chính là theo một dòng nước chảy xuống, thì lão nhân kia chưa ra biển lớn
đã tự mình đào một cái hố để làm ao nước nhỏ hạn chế mình rồi.”

“Bất quá một khi hắn vượt qua được bức màn này, tâm cảnh của hắn sẽ là vô cùng
là cao, theo một cách nào đó còn có thể cao hơn ta bây giờ, nếu không ngươi
nghĩ tại sao ta phải phí công mời hắn? Một tên bán bộ Tông Sư sức chiến đấu,
cho dù có là âm luật đại sư thì cũng có tác dụng gì?”

Tiểu Kim nghe xong mới thấu hiểu:

“Ra là vậy, năm đó ta đột phá thì chỉ coi đây là chuyện thường tình, bởi vì
cảnh giới mạnh hơn ta vẫn nhiều lắm, ta vẫn còn có mong muốn đột phá, chính vì
vậy nên không bị hủ bại, vẫn là chủ nhân anh minh.”

Lưu Chính Minh gật đầu:

“Hiểu là tốt! A, có đấu hiệu đột phá rồi này.”

Chỉ thấy nguyên bản khí tức của Tiêu lão vốn đang cực kỳ cân bằng bỗng giống
như kinh ba hãi lãng, chợp chờn không ngứt.

Nhìn lấy cảnh này, Lưu Chính Minh đánh giá:

“Hắn đang đối mặt cùng với chướng cảnh, nếu qua được thì tâm cảnh có cực cao
đề lớn, bất quá nếu không qua nổi, cả đời đối võ đạo vô duyên!”

Bỗng như xuyên phá một bức từng nào đó, Tiêu lão khí thế như hồng, lại cầm lấy
Âm Huyền Tiêu, thổi một khúc như muốn rung chuyển cả nơi đây.

Lưu Chính Minh vẫy tay, mấy chục đạo cấm chế âm thanh xuất hiện, bao phủ lấy
cả hai người, kết hợp cùng [ Kết lực ] thì không có âm thanh nào lọt ra nổi.

“Đại Tông Sư chi cảnh!”

“Đại Tông Sư sơ kỳ!”

“Đại Tông Sư trung kỳ!”

“Đại Tông Sư hậu kỳ!”

“Đại Tông Sư đỉnh phong!”

Nương theo bài tiêu âm lực hùng hậu, Lưu Chính Minh hoàn toàn có thể phát giác
được, cảnh giới của Tiêu lão đã đột phá tận bốn cảnh giới, từ bán bộ Tông Sư
đạt đến Đại Tông Sư đỉnh phong!

Đột phá về sau, khí chất của Tiêu lão càng thêm thuế biến, vốn như là một dòng
suối nhỏ, nhưng giờ đây đã liên miên bất tận, tựa như đủ để xói mòn cả núi
cao, vĩnh viễn không dứt,

Đột phá như lạc hoa lưu thuỷ về sau, Tiêu lão đứng dậy, trên mặt là một vẻ vui
mừng, nhanh chóng hướng Lưu Chính Minh cúi đầu:

“Đa tạ đại nhân, xin nhận của ta một vái.”

Tiêu lão đến lúc này triệt để cảm kích Lưu Chính Minh, nếu không có hắn cảnh
tỉnh bản thân, có lẽ lão cũng đã vô duyên với võ đạo về sau, nghĩ lại cũng
khiến Tiêu lão toát mồ hôi.

Hơn thế cũng là bởi vì đột phá đến Đại Tông Sư đỉnh phong, mà lão càng cảm
nhận được người thanh niên phía trước khủng bố, hoàn toàn là nhìn không thấu.

“Tiêu lão không cần phải như vậy, huống chi hiện tại ta cũng cần ngươi làm một
việc.” Lưu Chính Minh nói.

“Việc gì cũng được thưa đại nhân.”

“À, kế hoạch là như này...”

Nhìn lấy hơi nước mờ ảo sau khi Lưu Chính Minh rời đi về sau, Tiêu lão nếu
không phải cảm nhận được cảnh giới khác biệt, thì vẫn còn nghĩ rằng là đang
nằm mơ.

...

Quay trở lại với Lưu Chính Minh, sau khi bàn xong kế hoạch với Tiêu lão hắn đã
nhanh chóng quay về khoang xe của mình, nhưng hắn cũng không có lại tĩnh toạ
tu luyện, lý do đơn giản chính là: Càn Minh Nguyệt đã tỉnh!


Thời Đại Cấm - Chương #93