Chân Đỉnh Thứ Nhất! Pháp Tắc Phù Văn!


Người đăng: Jimmybuck252004

Càn Minh Nguyệt thấy vậy nhanh chóng bò lên, leo lên trên mặt đất thì biểu cảm
có chút sững sờ.

“Đây - đây là...?” Càn Minh Nguyệt giống như có phần không thích ứng.

Không gian xung quanh bao trùm bởi từng đợt Tiên vụ, xếp thành từng bức tường
nối tiếp với nhau, mờ mờ ảo ảo tựa làn sương mù như thực như không.
Từng đợt sương kiên tục kéo lấy nhau, nối liền không dứt, khiến cho nàng cảm
giác tựa như lạc vào cõi tiên cảnh, ngao du tại chín tầng mây.

Từng đợt thất thải ánh quang chiếu bập bùng xung quanh càng tăng thêm vẻ thần
thánh của nơi này.

Lưu Chính Minh giờ phút này cũng đã lên được tới mặt đất, hắn cũng có chút ngỡ
ngàng với vẻ đẹp xung quanh. Hắn lấy tay chạm nhẹ vào một đợt sương mù, cảm
giác tựa như trong nước đồng dạng, không hề nhẹ nhõm như vẻ bề ngoài.

Nét mặt hắn có chút ngưng trọng:

“Pháp lực! Chỉ có chân chính pháp lực mới đạt đến mức độ áp súc như thế này.
Quả không hổ là Tiên đế thần binh, chỉ có một cái chân gãy cũng có thể ngưng
tụ ngần này pháp lực!”

Sau đó hắn hướng cho Càn Minh Nguyệt một cái ánh nhìn. Rất rõ ràng, tuy làn
sương Tiên vụ kia nhìn thì mỏng tưởng chừng như có thể dễ dàng xuyên qua, bất
quá làn sương này thậm chí còn ngăn cản được cả thần niệm của Đế cảnh, chỉ là
ánh mắt phổ thông thì có thể làm được gì?

Càn Minh Nguyệt thấy vậy nhanh chóng lấy Hoàng Thiên Lô ra. Giờ phút này Hoàng
Thiên Lô đang điên cuồng rung lên như lên cơn động kinh, có xu hướng khích
động lao về phía trước.

Lưu Chính Minh và Càn Minh Nguyệt nhanh chóng hướng theo hướng mà Hoàng Thiên
Lô di chuyển, rất nhanh tìm thấy một vùng đất mà không hề có chút nào sương mù
tồn tại, bất quá ở giữa lại có chút không đồng dạng.

Cửu sắc quang mang liên tục được phát tán từ một cây gậy sắt nằm ở ngay vị trí
trung tâm, ngay từ phía trên và phía dưới không ngừng phát tán và hấp thu lại
pháp lực, nhìn tựa như một vòng tròn vĩnh cửu, tạo thành một không gian có
dạng cuộn tròn.

Lưu Chính Minh nhanh chóng sử dụng đến Bạch Nhãn, phát hiện không có thấy cấm
chế nào về xong mới dám bước vào.

“Xem ra, đây chính là nó.” Hắn nói nhỏ.

“Cái chân đỉnh thứ nhất bị thất lạc đây sao?” Càn Minh Nguyệt ánh mắt có chút
hiếu kỳ nhìn về phía cái chân đỉnh này. Cái chân này nhìn bề ngoài thì giống
hệt cả 5 cái còn lại, bất quá trên thân từng đợt phù văn đang không ngừng lấp
loé, liên tục tạo thành từng đợt câu cụm thâm sâu huyền ảo mà nàng không hiểu.

Các dòng phù văn đấy như cuốn hút nàng, khiến cho nàng không thể tự chủ được
nhìn vào đấy, nhanh chóng trở nên thất thần. Cứ thế nhường nàng có cảm giác bị
mê muội, bất quá lại cũng rất thoải mái, khiến cho nàng tựa như thấy được vũ
trụ chân lý.

“Ngưng!”

Một tiếng quát bên tai nhanh chóng chấn cho nàng tỉnh lại. Càn Minh Nguyệt
hoảng hốt giật mình, tự mình thế mà bị hãm sâu vào trong đấy, hoàn toàn không
tự kiềm chế được. Nếu không phải có tiếng quát của Lưu Chính Minh thì nàng vẫn
cứ lâm vào trong trạng thái đấy mãi, không ăn không uống, cảm giác rất thoải
mái.

Bất quá trải nghiệm này lại khiến cho có thứ gì đó trong nàng hơi bị lay động,
tựa như bị chóng mặt đồng dạng. Nàng toát mồ hôi lạnh, thế mà mình lại rung
động đạo tâm. Nên biết rằng đạo tâm chính là của một tu hành giả căn bản, đặc
biệt là Càn Minh Nguyệt, đạo tâm của nàng phi thường vững vàng, bất quá chỉ
vừa nhìn đã hoàn toàn mê hãm vào đấy, không tự chủ được.

Nàng khó nhọc quay sang Lưu Chính Minh, biểu lộ chính mình cảm ơn. Lưu Chính
Minh khoát khoát tay, nói:

“Không vấn đề gì, dù sao ngươi cũng là người của ta, chẳng lẽ ta còn có thể
xem ngươi cứ thế mà đi?”

Cụm từ ‘người của ta’ nhường không khí có chút xấu hổ. Càn Minh Nguyệt nhanh
chóng đổi chủ đề:

“Thứ này là cái gì mà có thể khiến cho người ta dễ mê thất như thế.”

Lưu Chính Minh nghe vậy cũng không trả lời, mặt ngoài lộ vẻ suy tư, đúng kiểu
cao thâm mạt trắc, bất quá bên trong thì cũng đang gấp hỏi hệ thống.

“Tiểu Tiện Tiện, mấy cái phù văn đó là cái gì? Nếu không phải là do ngươi nhắc
nhở thì chính ta cũng hãm sâu vào rồi?” Lưu Chính Minh nghi vấn.

Hệ thống nghe vậy từ tốn đáp:

“Pháp tắc phù văn!”

“Pháp tắc phù văn? Trời, ngưu bức vậy?” Lưu Chính Minh có chút giật mình.


Thời Đại Cấm - Chương #64