Dự Định Của Lưu Chính Minh


Người đăng: Jimmybuck252004

Càn Minh Nguyệt nghe thấy vậy thì hơi trầm ngâm một chút, rồi nghiêm túc gật
đầu:

“Ta hiểu được.”

“Hiểu được là tốt, giờ ngồi yên để ta tìm lại chỗ đánh dấu.”
Lưu Chính Minh nói xong bèn nhắm mắt lại, một bên bắt đầu thi triển [ Quỳnh
Thiên Phong].

“Thần tựa phong, trí tại minh, nhãn tại thiên, vô vi nhập hữu vi, phong tại
động, tâm tại tĩnh...” theo từng lời phát ra từ miệng Lưu Chính Minh, gió xung
quanh bắt đầu lay động.

Lấy Lưu Chính Minh làm trung tâm, giừo phút này từng ngọn gió trong khuôn viên
trăm cây số bắt đầu từ dập dờn không cố định dần trở nên có quy luật.

Từng chiếc lá rơi cuốn theo chiều gió, không gian như là tĩnh lại, giờ khắc
này Càn Minh Nguyệt nhìn ngắm hết thảy tại trong mắt.

Một thân ảnh đứng tại giữa rừng, cây, quanh thân từng đợt gió phe phẩy, tà áo
tung bay phất phới. Ánh chiều tà phảng phất tại trên khuôn mặt, khiến cho
người thiếu niên đây vốn đã vô cùng điển trai, tuấn tú, giờ khắc này càng có
thêm cái gì đó làm người say mê, làm nàng không tự chủ được nhìn thật kỹ, dứt
không nổi.

Tưởng chừng khoảng khắc này kéo dài tựa thiên thu, Lưu Chính Minh đột ngột mở
mắt ra, bỗng hắn nhìn thấy Càn Minh Nguyệt đang chăm chú nhìn mình, không hỏi
hơi ngẩn người một chút, thanh âm hơi ngập ngừng:

“Có vấn đề gì hả?”

Càn Minh Nguyệt đến tận khi nghe thấy thanh âm của Lưu Chính Minh mới hoàn hồn
tỉnh lại, nàng vội lắc đầu:

“Không có gì! Chỉ là... ngươi vừa thi triển cái gì vậy?”

Thấy nàng có vẻ hơi ngượng ngùng, Lưu Chính Minh cũng không tiện nói gì, bèn
giải thích:

“Cái này á? Đây gọi là [ Quỳnh Thiên Phong]. Môn này chính là lợi dụng cảm ngộ
cùng với độ bền bỉ và dẻo dai của tinh thần và ý chí của ngươi, rồi từ đó gửi
gắm tầm nhìn vào không khí xung quanh, nương theo hướng gió trong vòng bán
kính hơn 60 dặm.”

“Hơn 60 dặm bán kính?” Càn Minh Nguyệt hơi có chút kinh ngạc: “ Thế đây chính
là một môn tuyệt kĩ siêu cấp trinh sát rồi còn gì? Hơn 60 dặm là tầm nhìn của
ngươi có thể so sánh được với cả Đấu Hoàng thậm chí Đấu Tông rồi.”

Thế nhưng nàng cũng không hỏi đối phương thêm về xuất xứ của môn tuyệt kỹ này,
dù sao tên này vốn là lắm bí mật, đôi lúc nàng tự hỏi những điều mình biết về
hắn có thực sự đúng không, hay chỉ là phần nổi của tảng băng trôi?

Lưu Chính Minh nghe nàng tán thán thì cười khổ:

“Không có như ngươi lợi hại như vậy. Thứ nhất, môn này hao tốn vô cùng nhiều
tinh thần lực cùng với tinh lực. Thứ hai là môn này tuy thần niệm của ta có
thể gửi vào trong gió nhưng lại dễ dàng khiến cho nó bị yếu đi, không phải chỗ
nào cũng thăm dò được, tự nhiên khó mà sánh nổi với Đấu Tông cường giả. Tuy
vậy chiêu này vẫn đúng là có một ưu thế, đó chỉ càn là có tinh thần lực đủ
mạnh thì dù là Đại Đấu sư cấp bậc vẫn dùng được.”

Sau đó hắn lại khoát khoát tay:

“Không cần phải tốn thời gian thêm nữa! Đi với ta.” Nói rồi thân ảnh của hắn
nhanh chóng biến mất, dưới chân lại thi triển tiếp lăng ba vị bộ, thân ảnh của
hắn nhanh chóng trở nên phiêu hốt.

Lăng ba vi bộ vốn là một môn khinh công dùng tại thực chiến, nên hoàn toàn
cũng có thể sử dụng như một môn thân pháp, đặc biệt là nó có thể sử dụng tại
vô số địa hình, chỉ cần xuất hiện tại 64 quẻ bên trong, từ Thuần Càn cho đến
Hoả Thuỷ Vị Tế, đặc biệt càng qua cải tạo của hệ thống khiến Lưu Chính Minh
tại các địa hình đăc biệt vẫn như tại trên đất bằng đồng dạng.

Càn Minh Nguyệt nhìn thấy thân ảnh hắn đã dần đi xa cũng không có cách nào,
bèn vắt chân lên cổ mà chạy. Dù sao nang cũng chưa từng học qua một môn thân
pháp nào cả.


Thời Đại Cấm - Chương #49