Lam Xuyên Thành La Gia!


Người đăng: Jimmybuck252004

“Cái gì? Ngươi lặp lại một lần nữa!” Một thanh âm giận dữ vang lên, bên trong
ẩn chứa lấy một tia uy áp thần niệm, khiến cho không khí xung quanh cũng dường
như vì nó mà chấn động.

“Dạ - dạ, thưa đại nhân, hơn 20 người, tất cả đều bị giết chết hết, hoá thành
vũng máu, chỉ còn có một người sống sót...” Một thân ảnh được nhìn thấy đang
trong trạng thái quỳ cả người xuống, run rẩy lẩy bẩy, mặt cúi gằm, không dám
ngước nhìn lên, giọng càng lúc càng lí nhí.

“Hoang đường! Đơn giản là hoang đường! Ngươi đây là muốn ta tin, rằng là một
đội ngũ bao gồm 24 tên Đại Tông Sư cùng Tông Sư chi cảnh, bên trong còn có một
tên Bán Bộ Nhập Thánh đang trong thời điểm kết dịch, vậy mà tất cả đều chết
hết, chỉ còn có một mình một tên Đại Tông Sư trung kỳ còn sống, vậy mà thủ
phạm kì thực chỉ là một đám sương mù!?” Thanh âm kia tiếp tục giận dữ, bất quá
mặc dù hắn có gào thét tới mức độ nào, thì thân ảnh đang quỳ trước mặt hắn vẫn
chỉ có thể run rẩy, một lời cũng không nói ra được.

Đây như là một sự thật cay đắng tát mạnh vào mặt hắn, càng làm cho hắn giận
không có chỗ mà phát tiết. Cũng không phải là hắn lo nghĩ gì cho mạng sống của
thủ hạ đâu, mà hắn là đang lo lắng cho chính hắn kìa. Bỏ mạng hai chục võ giả
Tông Sư cùng Đại Tông Sư, trong đấy còn bao gồm một vị có thể tiến giai đến
được Nhập Thánh cảnh, gánh nặng này đâu phải là dễ đỉnh lấy, đặc biệt khi hắn
chỉ là Nhập Thánh sơ kỳ?

Nếu hắn thoát ra được khỏi chỗ này, về được đến gia tộc, kể cả khi có trình
bày như nào đi chăng nữa thì trách nhiệm vẫn không thể bị bãi bỏ dễ dàng như
vậy, đặc biệt là ở trong gia tộc vẫn có một số đối thủ chỉ luôn mong chờ lão
bị ăn trái đắng, vậy nên coi như lão không chết cũng hẳn là sẽ bị lột da, bổng
lộc cung phụng hàng năm cũng sẽ bị cắt đi mấy phần, quan trọng nhất là điểm
tín nhiệm của cấc vị Thái Thượng trưởng lão hay gia chủ đối với hắn đều sẽ bị
thuyên giảm, tương lai có sự vụ hay canh cặn cũng sẽ khó mà đến được tay hắn.

Không sai, vị này Nhập Thánh cảnh sơ kỳ cũng bất quá một cái trưởng lão của
một gia tộc tại Lam Xuyên thành mà thôi, cụ thể là La gia. La gia tại bên
trong Lam Xuyên thành cũng được coi là một gia tộc lớn, với gần năm mươi võ
giả Siêu Phàm Nhập Thánh, hơn mười võ giả Siêu Thánh Nhập Thần, đệ nhất Thái
Thượng trưởng lão còn đạt đến được Bán Bộ Nhập Hoá, thảo thoả an vị tại vị trí
đệ ngũ gia tộc tại Lam Xuyên thành.

Lần này, do độ trọng yếu của nhiệm vụ khônng phải là quá mức, dù sao cũng chỉ
là một loại thảo dược giúp miễn cưỡng tăng cường tư chất đến Nhập Thánh cảnh,
càng lên nữa thì không có khả năng, lại nói đây cũng chỉ là một loại đề thăng
tiềm lực, thực tế không phải ai cũng có thể sống đến lúc đạt đến Nhập Thánh
chi cảnh, thậm chí chiến lực còn thuộc về loại bét nhất, giá trị kì thực đối
với La gia cũng không có lớn tới như vậy, nên họ cũng chỉ cử lấy đệ tam thập
tứ trưởng lão, La Cao Lãng đến áp trận, tiện thể gửi đi một vị thiên tài mới
nổi trong gia tộc đi lịch luyện.

Không sai, vị này thiên tài chính là vị kia Bán Bộ Nhập Thánh, căn cơ cũng
được coi là thâm hậu, đột phá về xong ước đoán chiến lực phải ở gấp rưỡi La
Cao Lãng trở lên, còn có hi vọng tiến vào Nhập Thần cảnh, giá trị so sánh với
hắn không phải là có thể dùng tiền để so sánh, đây mới là lý do làm cho La Cao
Lãng phiền muộn đến vậy.

Bất quá La Cao Lãng cũng không có để cơn tức giận lấn át lý trí, đề xuống một
khoả nộ hoả, hắn gằn giọng hỏi:

“Vậy còn người còn sống sót thì sao, tình huống của hắn như nào rồi?”

“Thưa đại nhân, hiện tại đã đang được hai vị y sư chúng ta mang theo điều trị
rồi ạ. Theo như hai vị ấy nói, người này hiện tại chỉ có chút vấn đề về thần
kinh, còn lại thân thể kì thực không có ảnh hưởng gì.”

“Mang ta đi gặp hắn!”

“Vâng, đại nhân!”

...

Chỉ trong vài giây sau đó, cả hai người đều đã xuất hiện ngay tại phía trước
một căn nhà được dựng lên thô sơ từ đất đá. Lấy La Cao Lãng tu vi thì việc xây
dựng mấy căn nhà như này quả đúng như chín trâu mất một sơi lông. Tất nhiên,
thông thường hắn cũng không có làm việc mà hắn coi là hạ thấp phẩm chất của
hắn như vậy, chủ yếu là...

“A, phải công nhận loại đất này đúng là đặc dị, ngay cả thần niệm của ta cũng
không xuyên thấu qua nổi, chỉ có thể sử dụng mắt thường để mà nhìn lấy. Đây
cũng là cách khá tốt để giữ lấy bí mật khỏi hai gia tộc kia.” La Cao Lãng nhìn
lấy căn nhà này, nghĩ thầm.

La Cao Lãng hắn nhưng là cũng không có tự xây cho mình bất kỳ căn nhà nào cả,
hắn chỉ đơn giản gạt lấy một mô đất rồi ngồi lên bên trên, toạ trấn trung tâm.
Hắn cũng đã thử tự xây cho mình một căn nhà, bất quá hắn rất nhanh phát hiện
điểm bất cập, đó chính là nó hạn chế tự thân thần niệm, cho dù có để lại mấy
cái lỗ thông khí cũng là như vậy, lại nói một ngôi nhà làm bằng đất cũng không
có hợp với hắn.

Tên võ giả kia nhanh chóng bước vào, nói to:

“Hai người các ngươi nhanh chóng đi ra ngoài, Tam Thập Tứ trưởng lão đại nhân
muốn đích thân nói chuyện cùng với hắn.”

Nghe vậy, hai người kia đương nhiên là không dám chần chừ, nhanh chóng thoát
ly. Võ giả kia nhìn xuống phía dưới, có một thanh niên đang nằm cuộn mình dưới
mặt đất, trông như thể vừa bị hôn mê xong.

“Dậy ngay!” Võ giả kia vừa bị La Cao Lãng quát mắng lấy, tuy rằng đối tượng
không phải là hắn nhưng cũng không tránh khỏi có chút oán khí, giờ nhìn thấy
một thanh niên chỉ có Tông Sư chi cảnh như này mà lại có thể thoải mái nghỉ
ngơi, trong khi mình lại phải chịu đựng nổi khổ này, một bụng oán khí ngay tại
lúc này mà phát tiết.

“Ruỳnh!”

“Dậy ngay!”

Thanh niên kia bị tấn công ngay lúc không phòng vệ, tức tốc giật mình dậy, bất
quá vẫn bị một quyền này đánh thổ cả huyết. Hắn cúi người đứng dậy, ánh mắt
thù hận nhìn về phía trước, chuẩn bị quyết chiến một trận, bất quá khi nhận ra
thân phận người võ giả kia, nét oán độc tức tốc bị cưỡng ép thu lại, hắn cố
rặn ra một nụ cười lấy lòng:

“Quản giáo đại nhân, không biết ngọn gió nào đưa ngài tới nơi đây?”

“Vớ vẩn, ở dưới đây thì gió ở đâu ra? Chuẩn bị cho tốt đi, Tam Thập Tứ trưởng
lão chuẩn bị hỏi ngươi mấy lời. Liệu hồn mà trả lời đúng sự thật, nếu
không,... hừ!”

Võ giả kia giống như là khinh thường tại nói thêm một lời, nhanh chóng đứng
vào trong góc phòng, để lại thanh niên kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy
ra.

Thấy hai người kia đều đi mất, La Cao Lãng bước vào. Ngồi đối diện với thanh
niên kia, hắn hỏi:

“Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Thuộc về phân nhánh nào của gia tộc?”

Thanh niên kia không thể không nhìn thẳng vào mắt La trưởng lão, sau lưng đổ
đầy mồ hôi lạnh, hắn đáp:

“Dạ thưa Tam Thập Tứ trưởng lão, đệ tử tên La Vĩ Thành, năm nay 35 tuổi, thuộc
về phân nhánh của Nhị Thập Lục trưởng lão.”

La Cao Lãng nghe thế xong gật đầu, nở một nụ cười khích lệ:

“Mới ba mươi tuổi mà đã có tu vi Tông Sư cảnh sơ kỳ, quả cũng là không sai.”

“Đa tạ Tam Thập Tứ trưởng lão tán thưởng, bất quá tu vi Tông Sư sơ kỳ tại tuổi
đệ tử vẫn còn là bình thường ạ, không tính gì xuất chúng.”

Thanh niên kia sau lưng vốn đã đổ mồ hôi hột, giờ lại nghe được La Cao Lãng
tán thưởng, không khỏi buông xuống một quả tâm, tinh thần cũng buông lỏng
không ít, bèn khiêm tốn mà đáp lại.

“Vậy, nói cho ta biết, tại sao ngươi lại phải giết chết lấy La Khang Dụ?! Kẻ
nào đã hạ lệnh cho ngươi làm điều này, đệ Nhị Thập Lục? Đệ Tứ Thập Tam?”

La Cao Lãng âm điệu vốn là chuyển biến cực nhanh, thanh âm tựa như kinh đào,
tròng mắt cũng lại lộ ra một vẻ huyễn hoặc, nhanh chóng khiến cho thanh niên
kia giống như bị đạp trúng chân đồng dạng, khiến cho hắn lắp bắp mà nói:

“Trưởng lão? Trưởng lão ngài đang nói gì thế?! Cái gì mà ám sát đệ lục thiên
tài của gia tộc, trên thân thể chất chính là Huyết Khí Kinh Thể, đệ tử làm sao
mà hiểu được?! Ngài đây là vu khống! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, coi
như ngài có làm trưởng lão cũng không thể tuỳ ý mà vu khống đệ tử như vậy
được.”

“Không nói phải không? Vậy có lẽ ngươi là không hiểu rồi, mặc dù gia tộc đúng
là có gia quy, bất quá cũng có câu “Phép vua thì thua lệ làng”! Vậy nên ở đây
ta là toàn quyền quyết định. Lại nói ngươi nghĩ rằng ngươi không có chứng cứ
phạm tội ư? Hãy nhìn sang bên trái đi, và thử nói xem ngươi thấy cái gì?” La
Cao Lãng ánh mắt lăng lệ, như thế cùng với người vừa nãy là hai người hoàn
toàn khác biệt.

Nghe vậy, thanh niên kia vô thức nhìn về phía bên trái, chỉ thấy cả người của
hắn đột ngột run rẩy, tròng mắt cũng bắt đầu trắng dã, luôn miệng nói:

“Khang Dụ huynh! Không không, huynh chết rồi cơ mà! Sao có thể... Không không,
đừng có lại đây! Đệ - đệ xin lỗi! Không phải đệ! Là hắn - là hắn nói với đệ...
A - a...!”

Từng thanh âm kinh hãi liên tục vang lên, La Cao Lãng thì vẫn lạnh lùng mà
nhìn hắn, miệng không nói một lời, có điều cũng đã thiết lập mấy cái cấm chế
đề phòng âm thanh lọt ra ngoài.

Sau tầm hơn một canh giờ trôi qua, nhìn lấy thanh niên kia cả người ngã nhoài
xuống dưới đất, miệng sủi bọt, đôi mắt hoàn toàn lộ vẻ vô thần, La Cao Lãng
mới lạnh lùng đứng dậy, mở miệng nói:

“Quả nhiên là Đệ Tứ Thập Tam trưởng lão! Tuy rằng Đệ Nhị Thập Lục nhiều lúc
cũng sẽ trong bóng tối giở trò đối với ta nhưng hắn là sẽ không bao giờ ra tay
với cả thiên tài trong gia tộc cả, dù sao trong mắt hắn thì lợi ích gia tộc
vẫn cao hơn nội đấu nhiều. Cũng chỉ có Đệ Tứ Thập Tam mới làm như vậy, gần như
không có chút đoái hoài đến gia tộc. Trong mắt hắn, La gia cũng chỉ là nơi để
hắn đặt một bước chân lên mà thôi. Hừ, nếu không phải xem ở hắn phân thượng
hơn 40 tuổi đã đặt chân đến được Nhập Thánh cảnh thì hắn đã sớm chết lâu rồi.”

Võ giả kia ở một bên cũng đã sớm chứng kiến hết thảy, hắn mới hỏi:

“Vậy còn tên tội đồ này thì làm sao hả đại nhân?”

“Một cái xác không hồn mà thôi, cho dù là Tông Sư thì có ích lợi gì, gia tộc
cũng không có thiếu Tông Sư, hiểu chưa?”

“Rõ, thưa đại nhân.”

“À mà còn một chuyện nữa. Tại một lát nữa ta sẽ phải ra ngoài, ngươi ở lại, cố
gắng thông tri cho những người khác là cứ tiếp tục các hoạt động như thông
thường, đừng có để lộ ra sơ hở, thế thì rất nguy hiểm, hai gia tộc kia thế
nhưng là có Nhập Thánh sơ kỳ tồn tại. Nhớ kỹ, không được để lộ ra dù chỉ là
một cái chân ngựa, tất cả cứ làm như thể ta vẫn còn ở đây, rõ chưa?”

“Vâng thưa đại nhân! Bất quá, xin thứ cho tiểu nhân hỏi chút, ngài đây là đi
đâu vậy?”

“Đi điều tra làn sương mù.”

Để lại sau lưng câu nói đó, thân ảnh La Cao Lãng hoàn toàn tiêu thất.


Thời Đại Cấm - Chương #144