Nguyên Anh: “ta Rất Khó Khăn.”


Người đăng: Jimmybuck252004

Lưu Chính Minh ánh mắt nhanh chóng hướng về phía Khí Hải. Tại đây hiện tại
đang phát ra từng đợt ba động kịch liệt, linh lực không ngừng biến động, tạo
thành các luồng lưu chuyển liên tục và cuối cùng đều tụ họp tại một nơi...

Kim Đan.

Chỉ thấy viên thập nhị chuyển Kim Đan, nguyên nhân của tất cả các náo động này
đang rung lên từng đợt, bên trong tựa như có cái gì đó muốn phá vỡ lớp vỏ bên
ngoài mà lao ra, giống như rằng đã đến lúc nó xuất thế.

Thế rồi tại ngay bề mặt ngoài của viên Kim Đan bắt đầu hình thành từng đạo vết
nứt, trải dọc trên dưới. Ẩn dưới từng kẽ hở đó, bộc phát ra từng đạo huyền
quang ảo diệu, vô cùng tinh khiết, tựa như thự quang khởi đầu, thái dương đản
sinh.

Các đạo vết nứt lớn dần, lớn dần, đến khi lớp vỏ Kim Đan bắt đầu không chịu
nổi nữa, chuẩn bị vỡ ra. Quang mang bên trong càng ngày càng đậm, khí tức cũng
càng trở nên mạnh mẽ, thậm chí cũng đã lộ ra một phần bên trong.

Đó là một cánh tay, bất quá không phải cánh tay thông thường, mà lại giống như
một cái hài nhi cánh tay, trắng tựa bạch ngọc, tinh khiết vô ngần, toả ra từng
đợt hào quang tựa như vàng 9999, cũng lại trẻ măng như một búp măng non, tế bì
nộn nhục.

Sau đó... lại không có sau đó.

Chỉ thấy một đạo linh ảnh xuất hiện ngay phía trước viên Kim Đan, trên khuôn
mặt mang theo tiếu dung nồng đậm. Chỉ thấy một thanh âm nhàn nhạt nhưng cũng
có chút ngoài ý muốn vang lên:

“Thật sự không nghĩ tới ngươi lại mạnh mẽ như vậy. Thậm chí ngay cả Thập Nhị
Chuyển Kim đan cũng không phải là trở ngại quá lớn để ngươi thoát ra. Quả là
ngoài dự đoán của ta.”

“Bất quá giống như cổ nhân có câu: Lửa thử vàng gian nan thử sức. Nếu như mà
để ngươi thoát ra dễ như vậy, không trải qua thiên chuy bách luyện thì làm sao
có thể mạnh mẽ được? Tất nhiên rằng là khả năng rèn luyện nguyên anh thì Hỗn
Chân Công cũng không phải là không có, bất quá Tiên Thiên cơ hội khẳng định
không thể bỏ qua được.”

Lời nói vừa mới dứt, chỉ thấy linh ảnh kia giơ một bàn tay lên. Từng mảnh vỡ
Kim Đan đã bị phá vỡ nhanh chóng quay trở về nguyên bản vị trí, trong khoảnh
khắc lấp đầy từng khẽ hở, khe nứt cũng lập tức liền lại, cánh tay vừa mới lộ
ra trong nháy mắt liền không thấy.

Ở ngoại giới, nguyên bản Lưu Chính Minh vẫn đang ngồi nhập định tại trên không
trung, cuồng phong linh khí vẫn đang lưu động, bất quá có một khác biệt rằng
là bên cạnh hắn rõ ràng nhiều một cái giới chỉ. Chỉ thấy từ bên trong bắt đầu
tuôn ra mấy viên đá lấp lánh màu sắc.

Cực phẩm Đấu Thạch!

Từng viên từng viên chui ra từ bên trong giới chỉ, bắt đầu bay vòng xung quanh
Lưu Chính Minh, trên thân cũng lại xoáy tròn, giống như những con thoi, truyền
ra từng đợt năng lượng bên trong.

Lưu Chính Minh nhanh chóng hấp thu lấy những năng lượng truyền ra đấy, bắt đầu
luyện hoá chuyển đổi thành linh lực, củng cố lấy viên Kim Đan.

Tuy rằng Đấu Thạch cùng Linh Thạch chính là hai loại năng lượng kết tinh khác
biệt, bất quá cũng không thể không phủ nhận được là độ tương thích giữa cả hai
là vô cùng cao, ở một mức độ nào đó là không có quá lớn xung đột.

Giống như Càn Minh Nguyệt trường hợp, đó chính là do xuất hiện vấn đề khi
luyện hoá Lôi Kiếp Bản Nguyên mà thôi, chứ nguyên bản là qua một thời gian thì
nàng hoàn toàn có thể chuyển hoá năng lượng từ Đấu Khí sang Linh Khí, cũng có
một phần nhiều là do Quang Lược Thiên Hoả Quyết.

Đây cũng là lý do mà Tứ Tượng Tụ Linh trận vốn được vận chuyển bởi Đấu Thạch
nhưng mà vẫn giữ nguyên được tác dụng, chỉ có hiệu suất có chút đi xuống mà
thôi.

Trở lại bên trong Khí Hải của Lưu Chính Minh, ngay lúc này đạo linh ảnh kia
vẫn đang cảm nhận lấy từng luồng linh lực tinh thuần chuyền đến, lẩm bẩm:

“Xem ra bốn viên Cực Phẩm Đấu Thạch như vậy là cũng được rồi, tổng có thể đem
Kim Đan lột xác đến thập bát phẩm. Cũng phải công nhận là Cực Phẩm Đấu Thạch
quả đúng là hàng xịn a. Trên căn bản là tác dụng dùng để tu luyện cũng không
phải là rất lớn, mà quan trọng là ở khâu đột phá này.”

“Đối với tu luyện mà nói, một viên Cực Phẩm Đấu Thạch cung cấp năng lượng chỉ
đủ để Đấu Vương cảnh đột phá một tiểu cảnh giới, bất quá lại thắng ở chỗ vô
cùng tinh thuần, kèm với dễ hấp thụ, hiệu suất luyện hoá là rất nhanh, thích
hợp lúc phá cảnh mà không đủ năng lượng.”

“Lột xác a!”

Kim Đan đệ thập tam chuyển, thành!

Kim Đan đệ thập tứ chuyển, thành!

Kim Đan đệ thập ngũ chuyển, thành!

Kim Đan đệ thập lục chuyển, thành!

Kim Đan đệ thập thất chuyển, thành!

Kim Đan đệ thập bát chuyển, thành!

Từng đợt linh lực nhanh chóng sôi trào, để lại một viên Kim Đan thậm chí còn
phát tán quang huy hùng mạnh hơn lúc trước rất nhiều lần, chỉ vừa nhìn qua đã
có thể cảm nhận được uy độ cứng rắn của hắn hơn hẳn lúc xưa, đan văn trên thân
cũng rực sáng, hiển lộ rõ từng đạo ký tự mờ ảo.

Kèm theo hiệu ứng ánh sáng, kế đó cũng là hiệu ứng âm thanh. Chỉ thấy bên
trong viên Kim Đan không ngừng phát ra từng đạo âm thanh:

“Keng! Choang! Keng!”

Thanh âm này rõ ràng vô cùng, nghe tựa giống hệt như hai quả cầu kim loại va
vào nhau, hoàn toàn có thể tưởng tượng được uy lực,

Nghe thấy thế, linh ảnh Lưu Chính Minh nơi nào còn không rõ là chuyện gì, mới
mở miệng, giọng đầy trào phúng:

“Nếu ngươi vẫn còn dùng lực như vậy thì phải mất cả trăm năm mới có thể phá
được lớp vỏ đấy, chính xác là trăm lẻ bảy năm theo tính toán của ta. Làm phiền
ngươi mạnh tay hơn chút nữa được không, có phải hết hơi hay không mà lực đạo
yếu đuối như vậy? Nhìn lại người ta, còn chưa tới vài phút thời gian đã phá bỏ
được lớp vỏ Kim Đan bên ngoài, cùng là Nguyên Anh tại sao ngươi lại có thể yếu
như vậy chứ?”

Nguyên anh:”...”

Nếu như nguyên anh có thể phát biểu ý kiến mà nói, hắn khẳng định biểu hiện:

“Ta thực sự rất khó khăn! Nếu không phải có kẻ nào đó phong cấm lại ta thêm
một lần, lại tăng lên độ cứng của lớp vỏ Kim Đan bên ngoài thì ta nơi nào sẽ
chật vật như thế này? Lúc ban đầu để phá vỡ thập nhị chuyển cấp độ là ta đã
phải cố gắng hết sức rồi, bây giờ thì....”

Bất quá người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nguyên anh Lưu Chính
Minh cũng chỉ có thể có ý nghĩ đấy ở trong đầu, đành phải dốc hết lực bú sữa
mẹ.

Trong khi đấy ở bên ngoài, linh ảnh Lưu Chính Minh vẫn đang mang theo nồng đậm
trào phúng tiếu dung, chợt giống như nghĩ đến điều gì, hắn mới giật mình:

“Thôi chết rồi! Lúc đấy ta tính toán rằng là nguyên anh lực lượng vốn có thể
phá vỡ được lớp vỏ của Kim Đan Thập Bát chuyển, bất quá chỉ là có chút hư
thoát lực lượng mà thôi, căn bản độ thành công cũng là chín thành; lại mẹ nó
quên mất rằng là vừa nãy nó dùng hết lực lượng đối phó Thập Nhị Chuyển rồi,
đây về căn bản là thiếu hụt rất lớn a! Tỉ lệ rớt xuống còn chưa đầy nửa
thành!”

“Phải làm sao đây? Nếu dùng sức chính ta giúp đỡ cho nguyên anh thì cũng không
phải là không thể, bất qua như thế hội sẽ tiêu hao của nó rất nhiều tiềm lực
kỳ ẩn, nhưng nếu không phá thì nó lại rất khó thoát xác mà ra, ta cũng không
có tận 107 năm để chờ đợi a. Lại nói cho dù có thì phương pháp đột phá này
thời gian cho phép cũng không có nhiều thế a.”

Không nói bên ngoài Lưu Chính Minh đang suy nghĩ ngàn vạn, bên trong nguyên
anh cũng đã đánh được một lúc, không thể không mệt mỏi ngồi xuống. Nó nghĩ
thầm trong lòng:

“Lực lượng lại chỉ còn có ba thành, không thể cứ tiếp tục như này được! Lấy ta
một lần đấm toàn lực thì có thể gây được tổn thương 1% cho viên Thập Bát
chuyển Kim Đan này, lại chỉ tiêu tốn lấy một thành năng lượng. Trên căn bản là
một lần ta nghỉ ngơi lấy sức thì cũng chỉ tốn lấy 10 giây là khôi phục được
một thành, thế nên kì thực nó lại sẽ rất nhanh.”

“Cmn Kim Đan này lại thuộc về loại đặc biệt, khả năng phá rồi lập cho phép nó
hồi phục trên căn bản là nhanh khủng khiếp a! Trừ phi một lần tụ lực dứt điểm
nhất kích tất sát, còn lại không thì chỉ còn cách mài mòn lấy nó mà thôi. Tuy
thế lúc trước ta cũng đã là dồn hết sức rồi, bây giờ lực lượng ẩn chứa không
còn có hàng dự trữ nữa.” Nguyên anh chán nản nghĩ đến.

Đây trên căn bản là đúng người không đúng nghề a. Nguyên anh hắn nhưng đỉnh
cấp phụ trợ về lĩnh ngộ cùng hấp thu luyện hoá năng lượng a, cũng miễn cưỡng
hình thành một loại thủ đoạn chiến đấu, nhưng đó là hậu kỳ, đâu có phải ngồi
nghĩ cách phá vỡ vỏ Kim Đan a.

“Tuy rằng ta là đối kiếm đạo cũng sơ hiểu một hai nhưng mà không có mượn được
năng lượng từ bản thể để hình thành kiếm a, nếu lấy tự thân năng lượng thì
hình thành kiếm chất lượng chính xác là yếu bạo a, còn không bằng dùng tay
không đây.”

Nguyên anh bắt đầu chau chuốt lại tự thân cơ sở võ học, phát hiện ra thuộc về
loại đỉnh tiêm không loại nào là không cần dùng kiếm cả, mới chán nản ủ rũ
ngồi xuống. Hắn nhưng là cũng biết bản thân không có tới 107 năm đâu.

“Không lẽ ta chỉ có thể ngồi ở đây chờ lấy bản tôn dùng chính hắn lực lượng
sao? Tuy rằng không phải là không có cách đề đền bù căn cơ nhưng mà đại giới
cũng là phi thường lớn a, kể cả có Hỗn Chân Công cũng vậy. Ta cũng thật là vô
dụng a, chẳng có thể làm gì ngoại trừ ngồi giống như bị trĩ sao?”

Tuy nhiên, nghĩ đến đấy tự dưng nguyên anh lại bắt đầu liên tưởng tới điều gì,
hai mắt hắn sáng lên, giống như nhớ ra một môn Đấu Kỹ đã bị lãng quên nào
đó...

Ở ngoại giới, Lưu Chính Minh vẫn đang chìm trong so sánh lợi hại, bỗng
“Choang!” một tiếng, một âm thanh vang đến, mạnh hơn rất nhiều lần so với lúc
trước, đánh động hắn. Nghe lấy đạo âm thanh này, Lưu Chính Minh vui mừng ra
mặt.

“Lẽ nào?” Trong lòng hắn tự hỏi.

Ảnh mắt của hắn nhanh chóng lại lướt đến viên Kim Đan, lúc này đang chấn động
kịch liệt. Tiếng “Choang!” lại tiếp tục xuất hiện, âm thanh tuy chát chúa
nhưng mà lọt vào trong tai của Lưu Chính Minh lại mang ý nghĩa không đồng
dạng.

“Một lần công kích đạt đến tổn thương 20%!” Lưu Chính Minh vui mừng, điều này
nghĩa là gì? Nghĩa là nguyên anh có thể tự phá vỡ lấy lớp vỏ a!

Quả không ngoài hắn dự đoán, thanh âm này lại đến lần thứ 5 thì cả viên Kim
Đan hoàn mỹ xuất hiện một đạo vết nứt kéo dài, rạn thành một mảnh, rồi vỡ vụn,
để lộ ra một lỗ hổng.

Một đạo thân ảnh bắt đầu chui ra từ đấy. Thân ảnh này chỉ cao có hơn hai chục
cm, mặc một bộ bạch bào, quanh thân không ngừng toả ra từng ánh hào quang.

Nhìn kỹ lại, đây chính là phiên bản chibi thu nhỏ của Lưu Chính Minh, bất quá
trông lại trẻ hơn rất nhiều, kiểu tóc cùng các đường nét trên khuôn mặt chính
là giống đến chín phần mười. Chỉ có khác là da của hắn tuy rằng trắng, nhưng
quang mang toả ra lại vẫn là một màu hoàng sắc.

Lưu Chính Minh nhìn lấy thân ảnh bé nhỏ này, trong lòng không khỏi cảm thấy có
chút đáng yêu, còn chưa kịp mở miệng lên tiếng chúc mừng việc nó vừa mới xuất
hiện trên đời, thì đã thấy thân ảnh bé nhỏ đấy hai mắt tràn ngập phẫn uất, lao
về phía hắn:

“Ngươi đây rồi, bản thể chết tiệt kia! A, ta muốn giết ngươi!”

“Tam Thiên Niên Thống Khổ!”

Lưu Chính Minh: ”...”


Thời Đại Cấm - Chương #132