Kết Thúc! Oan Hồn Siêu Thoát.


Người đăng: Jimmybuck252004

Buổi chiều ánh tà dương ngập tràn trong máu, đứng tại phía trên đỉnh núi Kiển
Nhai, tồn tạo hai đạo thân ảnh, một nam một nữ. Nam thì anh tuấn, khuôn mặt
cương nghị, trên thân có một loại nói không lên lời bá khí, bất quá ẩn sâu
trong đó cũng còn có chút vẻ non nớt chưa quá thành thục. Nữ thì ngũ quan vẹn
toàn cân đối, mái tóc bạc tựa như tuyết, tựa như từ bức tượng điêu khác mà
thành, trên thân cũng tồn tại một loại không hiểu băng thanh ngọc khiết, nhưng
cũng lại có chút hồn nhiên tinh nghịch, tựa thiếu nữ chưa tới tuổi đôi mươi.

Nhìn lấy hai người ngồi cạnh nhau, cũng không có làm cho người ta quá mức liên
tưởng đến một đôi thần tiên quyến lữ, lại so sánh kim đồng ngọc nữ còn muốn
giống hơn. Đây đương nhiên chính là Lưu Chính Minh cùng Càn Minh Nguyệt rồi.

Chỉ thấy Lưu Chính Minh đôi mắt hướng nhìn nơi vầng thái dương lặn xuống, bên
trong con ngươi lại lộ ra một vẻ sâu thăm thắm, khó mà đoán được nguyên chủ
nhân của nó đang nghĩ gì. Còn Càn Minh Nguyệt thì sao? Nàng lúc này đang dựa
vào người hắn, đôi mắt khép hờ, tựa như muốn khép lấy góc nhìn đẹp nhất vậy,
bất quá tiếng thở nhẹ cùng tiếng ngáy khe khẽ đã bán đứng nàng.

Lưu Chính Minh đôi mắt chuyển động, con ngươi lại đảo sang một nơi khác, chính
là một trong các ngọn núi nằm tại bên trong sơn mạch. Trong mắt của thế nhân
thì đó hoàn toàn chỉ là một ngọn núi bình thường, bất quá trải qua nhãn thần
của hắn, hình ảnh ngọn núi xanh tốt đấy chẳng qua chỉ là một cái hư ảnh, bên
dưới che giấu lấy hàng nghìn ngôi mộ, bên trên bao phủ lấy một lớp trận pháp,
giống như cách ly lấy phong cảnh xung quanh. Thở dài một hơi, trong lòng hắn
chợt hiện lại ký ức gần nửa canh giờ trước.

...

“Đại nhân, đây! Tên này giao cho ngài. Tuy rằng chúng tôi mặc dù có thể cưỡng
ép phá vỡ tâm thần của hắn, nhưng muốn giết hắn độ khả thi cũng gần như là
không, dù sao chúng tôi còn sót lại cũng chỉ là mấy đạo chấp niệm, không thể
giết nổi một nguyên thần của một Nhập Hoá cảnh cho dù đã bị trọng thương.”

Đứng trước mặt của Lưu Chính Minh chính là một trung niên nam tử, chỉ thấy hắn
một tay hướng ra, trong lòng bàn tay là một đốm quang cầu nhỏ, mở miệng nói.

Lưu Chính Minh tiếp nhận lấy, gật đầu một cái. Hắn kỳ thực rất rõ ràng là
trung niên nam tử phía trước là đang nói dối. Đã có đầy đủ lực lượng cưỡng ép
tiến vào trong tâm thần người khác, thậm chí biến đổi thế giới quan bản chất
duy tâm, làm sao lại không thể đánh vỡ lấy ý chí của người đó đâu?

Hiện trạng của Tô Hoàn Lộc bây giờ đã chính là chỉ có thể dựa vào một đóm nhỏ
ý chí đến chèo chống tự thân nguyên thần, suy yếu vô cùng. Coi như muốn đoạt
xá lấy một người phàm khoẻ mạnh cũng là phi thường khó khăn, chỉ cần khiến ý
chí của hắn tan vỡ chính là có thể khiến cho hắn hồn phi phách tán, thần hồn
câu diệt, khi chết đến ngay cả cơ hội tiến nhập sinh tử luân hồi đều sẽ không
có, cũng coi là trả lấy tâm nguyện lớn nhất của mọi người ở đây.

Bất quá những người này lại không có làm như vậy, kể cả khi báo thù phía trước
họ lại tràn ngập dụ hoặc. Bởi vì họ biết rằng người đã cho họ cơ hội báo thù
này kì thực lại chính là Lưu Chính Minh, nếu không thì họ sẽ vẫn còn tiếp tục
bị đắm chìm trong đau khổ. Dưới sự hàm ơn đối với hắn, họ cũng sẽ không tự
mình quyết định, kể cả khi quyết định đó có làm họ bất mãn đi chăng nữa.

Đây kì thực chính là một trong các điều kỳ diệu nhất của kỹ năng [Thanh Tẩy],
vốn là có thể ổn định lấy được trạng thái tâm lý cân bằng nhất của một sinh
vật, trong trường hợp này chính là để oan hồn lệ quỷ đưa ra được quyết định
trong trạng thái minh mẫn nhất, nghe tưởng chừng là dễ nhưng cũng khó như lên
trời. Dù sao chấp niệm thuần tuý là không dễ ổn định một chút nào.

Lưu Chính Minh nhìn lấy đoàn quang cầu trong tay, bên trong cũng truyền đến
từng lời cầu xin tha thứ, trên mặt tràn ngập vẻ lạnh lùng. Hắn khẽ khàng bóp
một cái, tựa giống như bóp lấy một con kiến hôi đồng dạng.

“Không! Ta - không - không muốn chết!” Một giọng nói tràn ngập không cam chịu
vang lên, nhưng rồi rất nhanh lại nhanh chóng biến mất.

Một vị Nhập Hoá cảnh ngày hôm nay đã vẫn lạc.

Nhìn lấy Lưu Chính Minh dứt khoát như thế giết chết lấy Tô Hoàn Lộc, trung
niên nhân hai hàng nước mắt không nhịn được trào ra, hắn có chút nghẹn ngào
nói:

“Lan nhi con ơi, còn cả Hinh nhi nàng nữa. Kẻ gây ác nay đã phải chịu lấy báo
ứng rồi. Hai người nay có thể yên nghỉ nơi chín suối.”

Không chỉ riêng một mình hắn, mà đằng sau lưng cũng có rất nhiều oan hồn hai
hốc mắt cũng ngập tràn khoé lệ.

Mặc dù nhìn lấy một người đàn ông trung niên khóc nức nở cũng không phải là dễ
coi, song Lưu Chính Minh trong nội tâm cũng không đề khỏi điều gì buồn cười
cả, chỉ vỗ lấy vai của người đàn ông trung niên đấy, nói:

“Ta thường cũng sẽ không hay nói mấy lời sáo lộ làm gì, dù sao nếu như đặt vào
trong hoàn cảnh của các ngươi chắc ta cũng sẽ không khá hơn chút nào. Bất quá,
ta đoán chừng là ta cũng có thể giúp lấy các ngươi một chút.”

Chỉ thấy Lưu Chính Minh giơ một tay lên, ngón trỏ chỉ thẳng vào dưới chân ngọn
núi xa xa gần đấy, linh lực bùng phát. Từng đạo linh lực nhanh chóng bay đến,
đem cả đoạn xẻ thành một mặt phẳng, phía bên trên cũng có xuất hiện mấy bia
mộ.

“Các ngươi có thể dùng số linh hồn lực ít ỏi còn lại để khắc ghi lấy thân nhân
đã khuất của mình lên đấy. Tuy rằng ta không đảm bảo nấm mộ sẽ trường tồn được
lâu, bất quá đó cũng là một loại hình tưởng niệm rồi.” Lưu Chính Minh nói.

Nghe vậy, rất nhiều oan hồn còn đang đắm chìm trong đau buồn nhanh chóng ngẩng
đầu lên, bắt đầu sà xuống phía dưới. Việc khắc tên lên mộ cũng diễn ra khá là
nhanh, trên căn bản là cũng chỉ có hai ba nén hương trôi qua thì công việc
cũng đã hoàn thành. Nhìn lấy mọi người cũng đã xử lý xong về sau, chợt Lưu
Chính Minh vung tay lên một cái, một huyễn trận nhanh chóng bao phủ lấy toàn
ngôi mộ.

“Như này sẽ khiến cho nghĩa trang khó mà bị phá huỷ bởi dã thú thông thường,
thậm chí còn có khả năng chống đỡ lấy một số hiện tượng khác giống như mưa
rào. Bất quá cũng chỉ là đến như vậy thôi.” Lưu Chính Minh nói.

“Đại nhân, đa ta ngài! Ngài có thể làm đến như vậy là cũng đã làm cho chúng ta
vô cùng cảm kích rồi. Cứu chúng ta khỏi tên ác ma ấy, lập lấy một bia mộ cho
chúng ta, còn dựng lên một trận pháp để bảo toàn, thật sự là ân trọng như núi
rồi.” Một thôn dân liền cảm tạ.

“Chỉ là tiện tay mà thôi, chư vị các ngươi hà tất cần phải như vậy? Lại nói
ban đầu mục đích của ta cũng chỉ là giết lấy tên ma đầu này, chứ cũng không
phải là cứu lấy các ngươi.” Lưu Chính Minh xua tay.

“Không, chúng ta biết, cho dù ngài chủ ý cũng không phải là cứu vớt chúng ta,
bất quá việc tiện tay của ngài thôi cũng là một việc làm công đức vô lượng đối
với chúng ta rồi, chúng ta cũng không có đòi hỏi điều gì nhiều hơn. Nếu như có
duyện gặp lại, nguyện kiếp sau báo đáp!” Thôn dân kia nói đến đây xong, trên
thân chợt như toả ra lấy mấy luồng hào quang, thân hình nhanh chóng phiêu tán.

“Nếu như hữu duyên gặp lại, nguyện kiếp sau báo đáp!” Nương theo thanh âm đấy,
từng oan hồn cũng nhanh chóng biến mất. Tuy rằng là họ biến mất một cách vô
ảnh, lại không để lại một dấu vết gì, giống như bị tan biến hoàn toàn giữa cõi
thiên địa, nhưng Lưu Chính Minh biết rõ ràng họ đã tiến nhập thông đạo luân
hồi, chuẩn bị tiến sang kiếp sau.

Đứng ở một bên, nhìn lấy từng linh hồn tiêu tán lấy như vậy, cũng không khỏi
làm cho Càn Minh Nguyệt có chút xúc động. Nàng không khỏi tự vấn:

“Họ đều là người tốt như thế, cả đời chỉ sinh sống một cuộc sống bình thường,
sao lại phải chịu số phận nghiệt ngã như vậy chứ?”

Lưu Chính Minh nghe vậy bèn đáp:

“Tất nhiên là họ sống không có sai. Lương thiện không phải là tội, vô vi cũng
không phải là tội, mà chỉ đơn giản là họ quá nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức sinh tử
hoàn toàn không do chính mình khi đứng trước một tồn tại khác mạnh mẽ hơn. Nhỏ
yếu chính là nguyên tội. Tội này không phải do ai phán xét, cũng không phải là
do họ làm gì sai, cũng không phải là cái gì liên quan đến phẩm chất nhân tính
của họ, mà chỉ đơn giản là... thế giới quy tắc khắc nghiệt mà thôi.”

Tuy rằng giọng điệu của Lưu Chính Minh tràn ngập lấy thờ ơ vô cảm xúc, bất quá
Càn Minh Nguyệt đương nhiên là hiểu là hắn cũng là có xúc động, nếu không thì
cũng đã không phải quan tâm đến các thôn dân này như vậy, thậm chí là còn xây
dựng cả mộ bia nữa.

Nàng cũng không có đoán sai, Lưu Chính Minh đúng là có chút xúc động với những
mảnh đời bất hạnh này. Hắn tuy rằng trên tay dính cũng không ít máu, nhưng
cũng giống như đã nói, đối với những người không có quan hệ về mặt lập trường,
sự cảm thông hắn nhưng là vẫn có. Tất nhiên qua sự kiện này cũng không thể để
cho hắn bất cứ một loại đánh giá quá chủ quan nào, chỉ để cho hắn cảm khái lấy
sự khác nghiệt trong cuộc sống mà thôi.

Hắn nhưng là cũng không có cho rằng nhân chi sơ tính bản thiện, kể cả khi tất
cả thôn dân ở đây đều là một lòng cảm tạ hắn, không người có ý khác. Đấy chỉ
là dưới hiệu quả của [ Thanh Tẩy ], kết hợp với đây là những người duy nhất
còn có thể tồn tại mà chưa bị hồn phi phách tán, chỉ còn lấy một đạo chấp niệm
đơn thuần nhất, nghĩa là trong lòng vẫn còn có hy vọng, vẫn còn có bản chất
ánh sáng thuần lương, cộng với tất cả ở đây đều đã chết, dục vọng cùng bản
tính tà ác của con người trong trường hợp này gần như không thể xuất hiện nổi,
mới có tình huống như vậy.

Thiện cùng ác, đó chỉ là hai mặt của một mảnh gương vỡ mà thôi.

...

Lưu Chính Minh nhìn xuống dưới chân, phát hiện khắp nơi ngập tràn một mảnh
huyết tinh, khẽ hừ lạnh một cái. Trong nháy mắt, những vệt máu tươi tung toé
khắp nơi phần giống như bị bốc hơi, phần lại giống như hào tan làm một thể với
mặt đất, trở thành một nguồn dinh dưỡng đậm đặc cho cây cối.

Nhưng mà kể cả khi Lưu Chính Minh có dùng hết thủ thuật để tiêu trừ lấy máu
tươi nhiễm ở đây về sau, cả không gian vẫn còn tràn ngập một mảnh huyết hồng.
Đây đương nhiên không phải là máu tươi còn nhiễm lại, hay là ảnh hưởng của
Huyết Nộ lĩnh vực khó mà tiêu trừ, chỉ đơn giản là hoàng hôn đã đến mà thôi.

Nhìn lấy cảnh hoàng hôn như vậy, Lưu Chính Minh thân hình cũng không khỏi có
chút sững sờ. Ánh chiều tà giống như một dòng nước ấm, len lỏi vào bên trong
tâm của hắn, làm dịu đi rất nhiều suy nghĩ phiền nhão, quanh co, khiến cho hắn
không khỏi cảm thấy dễ chịu, tâm cảnh lại càng có chỗ nghĩ thoáng hơn.

Tất nhiên, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mặt trời lặn, hay
là nói rằng mặt trời ở Phi Vũ đại lục đẹp hơn là ở Đấu Thiên đại lục, mà chỉ
đơn giản là một sự bất đồng về cả mặt không gian cùng thời gian. Khi đấy, mỗi
người đều có những sự khác biệt nhất định tại bên trong suy nghĩ của chính
mình.

Đứng từ phía trên núi Kiển Nhai nhìn xuống, thấy rừng cây bát ngát, thấy đồng
bằng cô tịch, cỏ dại chất thành đống, thấy từng con suối róc rách chảy, tất cả
đều lộ nên một vẻ đẹp riêng dưới ánh chiều tà.

Thấy sự vật hữu tình như vậy, Lưu Chính Minh cũng không có cố sự gì gấp gáp,
bèn khoanh chân ngồi xuống. Một cũng là vì trong lòng hắn giống như là lại có
cảm ngộ, một cũng là vì chiến đấu xong cần hồi tức một thời gian.

Nhìn lấy Lưu Chính Minh ngồi xuống như vậy, Càn Minh Nguyệt thì cũng mon men
tiến đến, sau đó ngồi xuống kế bên hắn, cũng ngắm lấy ánh hoàng hôn. Bất quá
do nàng kỳ thực cũng không có cảm ngộ điều gì cả, thành ra nàng rất nhanh
chóng cảm thấy nhàm chán, rồi thiếp đi lúc nào không hay. Đối với điều này,
Lưu Chính Minh cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Thời gian cũng dần trôi qua, chúng ta bắt đầu quay lại hiện tại....

“Bánh nướng nhân đậu xanh a! Ngon quá! Măm măm!”

Càn Minh Nguyệt nằm mơ thấy mình đang được ăn món bánh mà mình thích nhất, món
bánh nướng nhân đậu xanh, bỗng một cơn đau nhói xuất hiện trên trán làm cho
nàng phải tỉnh dậy. Nàng nhanh chóng nghe thấy một giọng điệu quen thuộc:

“Dậy đi nào, cô công chúa tham ăn kia, trên miệng có nước dãi chảy ra rồi
đấy.”

Nàng nhanh chóng ngồi dậy, một tay lau khoé miệng, vội vàng chống chế:

“Ta làm gì có tham ăn đâu?”

“Nếu không thì vừa nãy ai vừa ngủ vừa nói mộng đấy nhỉ? Đừng cho rằng ta không
biết bánh nướng nhân đậu xanh là gì đấy nhé?” Lưu Chính Minh cười nói.

“Ta - ta...” Càn Minh Nguyệt cứng họng, nói không lên lời.

“Thôi được rồi, giỡn thế thôi. Phân thân của ta cũng không có duy trì được lâu
hơn nữa đâu, đi gặp Hoàng Thành Tư mấy người nào, để sau đó ta còn đột phá
nữa.”

Nói xong, không đợi Càn Minh Nguyệt kịp hiểu, Lưu Chính Minh đã bế thốc nàng
lên:” Thôi, để ta bế ngươi luôn cho. Tốc độ di chuyển của ngươi vẫn còn chậm
lắm.”

Bỏ mặc sau lưng thanh âm phản đối, thân ảnh của hắn đã nhanh chóng di chuyển,
cũng là lúc mà mặt trời lặn hoàn toàn, nhường chỗ cho mặt trăng tái xuất.


Thời Đại Cấm - Chương #125